Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 52: Chương 52: Người đàn ông thâm sâu khó lường là nguy hiểm nhất




Lúc này Lục Tuấn Ngạn mới vừa lòng, có thâm ý khác nói, “Sau này nói năng, cũng không thể nói lung tung! Về sau không được lại bịa đặt nữa, nếu trên dưới nhà họ Lục có tin đồn nhảm, tôi sẽ hỏi một mình cô!”

“Vâng, vâng...”

Người làm cúi đầu, không dám rêu rao.

Lúc này Lục Tuấn Ngạn mới vừa lòng, xoay người rời đi.

Thẳng đến lúc người làm rời đi, cửa phòng được đóng chặt, Mục Niệm Đồng trốn trong tủ quần áo vừa rồi bị Lục Tuấn Ngạn nện một quyền, rốt cục cũng thở ra một hơi.

Cách một ván cửa, cô giống như có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức đến sùi bọt mép của Lục Tuấn Ngạn.

Không thể không nói, Lục Cảnh Kiều đúng là cao thủ chơi trò tâm lý, lại còn là một người đàn ông nhạy bén.

Anh cố ý hút một điếu thuốc, lợi dụng mùi thuốc, che dấu mùi của cô còn lưu lại trong phòng.

Trên người cô xịt một chút nước hoa, vậy mà anh còn cẩn thận nghĩ tới điểm này.

Đợi sau khi Lục Tuấn Ngạn vào phòng, biểu hiện của anh ung dung thoải mái, không chút bối rối, sau thế nhưng lại dùng thủ đoạn dương đông kích tây, đem ánh mắt Lục Tuấn Ngạn vốn dĩ chú ý tới tủ quần áo, hấp dẫn sang nơi khác.

Cuối cùng, rời đi trước, còn ý vị thâm trường mà nói bóng gió, làm trò trước mặt người làm, anh ta mà biểu hiện vợ chồng không hòa thuận ra ngoài sợ là không ổn.

Lục Tuấn Ngạn cũng rất nhanh nhận ra được điểm này, lúc này mới cảnh cáo với người làm.

Mãi cho đến lúc khẳng định không có người quay lại, Mộ Niệm Đồng mới cẩn thẩn đẩy cửa ra, chui ra từ trong tủ quần áo, bởi vì trốn trong góc một lúc lâu, tóc có chút hơi lộn xộn, cả người nhếch nhác.

Cô ảo não xoa mày, cũng không biết vì sao chuyện lại biến thành cái dạng này.

Lục Cảnh Kiều này, không phải cứ như vậy quấn lấy cô chứ?

Ngực cô cứng lại, trong lòng có chút bất an.

Đối với người đàn ông này, cô căn bản không hiểu rõ được, không biết cuối cùng mục đích của anh là gì.

Anh quá mức thâm sâu khó lường.

Người đàn ông thâm sâu khó lường là nguy hiểm nhất.

Mộ Niệm Đồng không muốn nghĩ nhiều như vậy.

Đơn giản sửa sang lại mình một chút, sửa lại tóc, cô đi xuống tầng, nhìn về phía phòng tiệc, thấy khách khứa cũng đã rời đi được khoảng bảy phần.

Cô liếc mắt một cái là nhìn thấy Lục Cảnh Kiều, anh đang đứng bên cạnh Lục Đình Hách, đi đến chào hỏi mỗi một quan khách.

Lục Đình Hách uống lên chút rượu, hứng thú rất cao, nói chuyện thẳng thắn với quan khách, lại vui tươi hớn hở giới thiệu cho họ Lục Cảnh Kiều, đứa con mà ông tự hào.

Mà Lục Cảnh Kiều vẫn giữ tư thế ung dung bình tĩnh, lưng thẳng tắp, giống như sinh ra đã tôn quý, giống như anh mới là người thừa kế chân chính của nhà họ Lục.

Trước đó, Lục Tuấn Ngạn được công nhận là người nối nghiệp của nhà họ Lục.

Nhưng mà, anh ta lại giống đại đa số các cậu ấm của tập đoàn khác, không hứng thú mấy với chuyện tài chính nội vụ của tập đoàn, ngược lại sa mình vào giới giải trí, về chuyện xấu của anh ta, chưa bao giờ là số ít.

So với anh ta mà nói, quả thật Lục Cảnh Kiều là cậu chủ tiêu chuẩn khiêm tốn, thân sĩ đúng mực.

Nhưng mà đây chẳng qua chỉ là bề ngoài.

Mộ Niệm Đồng lại rất hiểu, che dấu bằng gương mặt ôn tồn lễ phép, là một tâm tư khó nắm bắt.

...

“Đồng Đồng, tôi thích dáng vẻ dịu dàng hầu hạ của em, khi ở dưới thân tôi.”

...

“Phát sinh quan hệ với chú của mình, là cảm giác gì?”

...

Những lời nói ghê rợn của anh, giống như vọng ở bên tai.

Sắc mặt Mộ Niệm Đồng kinh hãi đến trắng bệch, bỗng dưng, thấy Lục Cảnh Kiều hơi nghiêng người đến, nhướng mày, đuôi mắt lướt qua chỗ cô đang đứng.

Hai mắt chạm nhau giữa không trung, không hẹn mà gặp.

Ánh nhìn lướt qua kia, hiện lên vẻ mặt mãnh liệt điên cuồng của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.