Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 131: Chương 131: Một đứa con hoang, một kẻ đê tiện, tuyệt phối




Anh ta tiến công rào rạt, cô ta lại có chút không kiềm nén được, người đàn ông này đầy rẫy thủ đoản, đem cô ta kìm lòng không nổi.

Nhưng Kiều Y vẫn duy trì một tia tỉnh táo như cũ, anh một bên hôn, cô ta một bên hờn dỗi nói, “Anh có lên giường với cô ta không?”

“....... Cái gì?”

“Người phụ nữ kia?”

Kiều Y lại bổ sung tên, “Mộ Niệm Đồng, cô vợ tốt của anh!”

Lục Tuấn Ngạn cười, “Làm sao có thể? Anh chỉ có một mình em. Ngoan, đêm nay, anh sẽ yêu thương em thật tốt.”

“Thật vậy?”

Đột nhiên Kiều Y đẩy ngực anh ta, ánh mắt long lanh, quan sát khuôn mặt anh ta, bỗng nhiên cười, “Ngạn, em yêu anh!”

“Bảo bối, anh cũng yêu em.”

Kiều Y say mê mà ôm lấy bờ vai anh ta, dán vào bên tai anh ta hỏi, “Đêm nay anh ở lại đây sao?”

“Ừ.”

“Không cần về nhà?”

“Em mới trở về từ Italy, mấy ngày nay anh đều ở bên em, cùng em.”

Trong lòng Kiều Y âm thầm cười mãn nguyện, hôn anh ta thật sâu, một bên hung tợn nghĩ: Mộ Niệm Đồng, cô lấy cái gì mà tranh với tôi?

Trong phòng, một màn ướt át, chỉ còn tiếng nam nữ vui vẻ.

..........

Xe đỗ ở ga ra của nhà họ Lục

Lục Cảnh Kiều đi đỗ xe, Mộ Niệm Đồng vừa mới xuống xe, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng cười chế nhạo!

“A, ai đây nha? Là cơn gió nào đem vị khách quý này thổi đến đây nha?”

Chỉ cần nghe thấy tiếng, Mộ Niệm Đồng liền nhận ra, đây là giọng của Lục Hàm Vân, cô xoay người, liền thấy Lục Hàm Vân tay nắm một cái xích chó, Lâm Ngọc đứng bên cạnh, nhìn thấy là hai người vừa mới tản bộ về.

Tầm mắt Mộ Niệm Đồng dừng trên người con chó, nhìn là biết con chó này ỷ vào chủ nhân, giống như hổ đói mà hướng về phía cô sủa.

Cái gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chính là như vậy.

Lục Hàm Vân rất cưng chiều con chó này, bình thường rảnh rỗi, còn mang con chó này đến SPA làm đẹp, cắt tỉa bộ lông, ăn mặc đồ đẹp.

Nghe nói, mỗi tháng số tiền cô ta tiêu dùng cho con chó này, còn nhiều hơn cả một tháng tiền lương của cô.

Con chó này bị chiều như vậy, tính tính cũng rất lớn, rất kiêu ngạo, mỗi lần cô quay về nhà họ Lục, nó sủa rất dữ, hận không thể cắn người.

Mà Lục Hàm Vân đứng bên nhìn thấy, lại còn khiêu khích châm chọc nói, “Nhìn đi, người không thích cô thì thôi?! Đến Kỳ Kỳ cũng không thích cô! Cũng nói chó nhìn thấy vật gì xui xẻo, sẽ sủa loạn nhất.”

Lâm Ngọc nhìn thấy cô trở về, cũng tức giận, đảo mắt lại nhìn thấy Lục Cảnh Kiều xuống xe, sắc mặt tối sầm.

Lục Hàm Vân cũng nhìn thấy Lục Cảnh Kiều, ánh mắt sâu thẳm mà đánh giá nhìn qua hai người, chung quy cảm thấy được hai người rất đáng nghi.

“Sao hai người lại ở cùng nhau!?” 

Lục Cảnh Kiều đi đến bên người Mộ Niệm Đồng, tay trái bỏ vào túi quần, vẻ mặt tự nhiên trả lời, “Chú đón cháu dâu tan làm về nhà, cùng nhau dùng bữa tối, có vấn đề gì.”

Trong lòng Mộ Niệm Đồng kinh ngạc, không nghĩ tới, người đàn ông này có thể bình tĩnh mà nói toàn vẹn như vậy.

Lục Hàm Vân hừ lạnh một tiếng, thâm độc mà nhả ra một câu, “Một là đứa con hoang không biết chui ra từ chỗ nào, một là kẻ đê tiện ngay cả chồng mình cũng không giữ được, quả thật là tuyệt phối!”

Lâm Ngọc đứng bên cạnh không vui nói ra một câu, “Hàm Vân, im miệng. Cảnh Kiều là chú của con, không được không biết lớn nhỏ.”

Nhưng mà, giọng điệu cũng không có cứng rắn, không đến nơi đến chốn, hiển nhiên là có ý thiên vị cô ta, cũng có thể một câu này của Lục Hàm Vân, nói đúng nỗi lòng của bà ta.

Đúng vậy, một đứa con hoang, một kẻ đê tiện, tuyệt phối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.