Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 134: Chương 134: Giữa hai người này không đơn giản




“Làm sao lại không liên quan?”

Lục Hàm Vân lạnh lùng cười, “Mộ Niệm Đồng, cô đừng cho rằng tôi không biết, cô đi làm ở bệnh viện, một tháng có bao nhiêu tiền lương? Vài chục năm cô không ăn không uống cũng không mua nổi cái túi này! Anh tôi sẽ càng không mua cho cô, chiếc túi này, không phải là tên đàn ông nào đó đưa cho cô chứ?”

Không đợi Mộ Niệm Đồng đáp lại, một bên, Lục Cảnh Kiều như gió thoảng mấy trôi mà nói, “Chiếc túi này là tôi tặng.”

“Anh tặng?!” Lục Hàm Vân cả kinh trợn mắt há mồm.

“Ừm, là chú, đây là quà gặp mặt tôi tặng cho cháu dâu.”

Lục Cảnh Kiều nói xong, ưu nhã nói, “Tránh ra.”

Giọng điệu trầm thấp, ánh mắt lại lộ ra ý lạnh, Lục Hàm Vân chạm mắt anh, bị ánh mắt tràn ngập uy hiếp này, sợ tới mức theo bản năng nhanh chóng lui sang một bên, người đàn ông ôm vai Mộ Niệm Đồng, trực tiếp vào cửa.

Lục Hàm Vân phản ứng lại, tức giận xoay người dậm chân với Lâm Ngọc, “Mẹ! Mẹ xem xem! Mẹ cũng không quản, tiếp tục như vậy, nhà họ Lục làm sao còn địa vị của con? Anh con cũng vậy, nếu tiếp tục như thế, Lục Thị to như vậy, không chừng có một ngày sẽ bị đứa con hoang này đoạt mất!”

Lâm Ngọc lại cảm thấy kỳ lạ, dù sao vẫn cảm giác Lục Cảnh Kiều và Mộ Niệm Đồng này, chỗ nào đó không thích hợp lắm.

Một người là chú, một là cháu dâu, khoảng cách hai người này, có phải quá thân mật rồi hay không?

Bà ta cảm thấy hai người này không đơn giản, lòng nghi ngờ chồng chất.

Lục Hàm Vân còn đứng bên cạnh náo loạn, Lâm Ngọc tức giận trừng mắt liếc cô ta một cái, “Còn cần đến con nhắc nhở nữa sao!? Chuyện này mẹ sẽ có chừng mực.”

“Anh ta nói cắt giảm chi tiêu nhà họ Lục, không phải thật sự sẽ cắt giảm chứ?!”

“Nói mà thôi, con còn nghĩ thật sao? Tối nay, con tìm hiểu một chút suy nghĩ của ông nội, ông cụ sẽ không để cho cậu ta nhúng tay vào! Một trăm vạn? Thật muốn chúng ta hít không khí!”

Lục Hàm Vân gật gật đầu.

Trở lại nhà họ Lục, Mộ Niệm Đồng đi vào thư phòng, đem luận văn trải lên trên bàn, chuẩn bị đêm nay làm đêm, làm luận văn khất nợ mấy ngày.

Người làm đi lên gọi cô, “Mợ chủ, dùng bữa tối!”

Mợ chủ?

Nghe cái xưng hô này, cô vẫn không thể thích ứng được, chỉ gật gật đầu, “Ừm, tôi lập tức xuống.”

Sắp xếp lại tài liệu cần dùng, cô đi xuống lầu, trong nhà ăn, Lục Đình Hách đã ngồi vào chỗ, Lục Cảnh Kiều lại ngồi cạnh ông, mặt không chút thay đổi, mà Lâm Ngọc và Lục Hàm Vân ngồi ở đối diện anh, không khí lúc này nhất thời có chút căng thẳng.

Thấy cô xuống lầu, Lục Đình Hách rất vui vẻ, nói với cô, “Đồng Đồng, đến đây, ngồi cạnh ông.”

“Vâng.” 

Mộ Niệm Đồng ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Hách, đúng lúc đối mặt với Lục Cảnh Kiều, cô ngẩng đầu lên, lại không hẹn mà gặp với ánh mắt của người đàn ông, cô có chút xấu hổ mà nghiêng mặt đi, ra vẻ bình tĩnh.

Một bên, Lâm Ngọc cũng đem chi tiết này thu vào trong mắt, nhíu mày, trong lòng càng nghi ngờ.

Lục Đình Hách ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt hiện lên nghi hoặc, “Tuấn Ngạn đâu?”

Lâm Ngọc lập tức nói, “Nó gọi điện thoại nói có việc, sẽ không trở về ăn cơm!”

Ông cụ tức giận nói, “Thằng nhóc này, còn phải kiềm chế chút, cha nghĩ, nó coi lời ta như gió thoảng bên tai!”

Lâm Ngọc nói, “Gần đây nó có chút bận.”

“Bận? Một công ty giải trí, có cái gì mà bận rộn?!” Lục Đình Hách không chấp nhận, “Mặc kệ nó, ăn cơm thôi!”

Lục Hàm Vân bỗng nhiên buông đũa, vẻ mặt rầu rĩ không vui.

Lục Đình Hách cũng không hiểu, “Hàm Vân, làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.