Sủng Đến Tận Cùng

Chương 57: Chương 57: Chương 53




Nhan Hạ đã chuẩn bị từ trước nên không sợ hãi lắm, cô chỉ yên lặng nhìn đám phóng viên trước mắt.

Thấy Nhan Hạ đứng đó không đi, cánh nhà báo cũng hiểu cô ấy đã ngầm đồng ý tiếp nhận phỏng vấn.

Một người trong đó nắm chặt cơ hội vội nói nhanh: “ Thiết kế sư Nhan Hạ, cô có cái nhìn thế nào về hành động đánh người của Lục ảnh đế?”

“Tôi chưa hiểu rõ tình huống lúc đó là như thế nào nhưng tôi tin tưởng anh ấy.” Đối mặt với ống kính, co kiên định phát biểu suy nghĩ.

“Lần này Lục ảnh đế ra tay với phụ nữ, đối với việc này, cô vẫn trước sau ủng hộ?” Một phóng viên dò hỏi, trên mạng xã hội, chuyện này bị lôi ra bàn tán, tranh cãi không ngừng, vụ việc Lục ảnh đế đánh người gây động tĩnh lớn đến như vậy, nguyên nhân quan trojg là bởi người bị đánh là một cô gái.

Dù sao trên thế giới này, đúng là có nhiều người cho rằng đàn ông đánh đập phụ nữ trước mặt mọi người là không đúng.

“Ừm.” Nhan Hạ không sử dụng quá nhiều ngôn ngữ, cô chri nói một chữ đơn giản để biểu đạt tất cả thái độ của mình.

“Có người cho rằng Lục ảnh đế và Dương Ngưng từng có quan hệ qua lại với nhau, cô nghĩ sao về điều này?” Vị Ký giả ho nhẹ một tiếng nói, bây giờ giả thiết lớn nhất trên internet là Lục Phỉ và Dương Ngưng từng có tình cảm với nhau nên mới xảy ra mâu thuẫn.

“Tôi và Lục Phỉ đều là mối tình đầu của nhau.” Nhan Hạ nghe vậy, dừng một chút rồi lập tức đưa ra giải thích.

Ngay khi các phóng viên tưởng chừng Nhan Hạ đã trả lời xong , lại thấy cô tiếp tục mở miệng :”Về phần Dương Ngưng, quả thực cô ấy là bạn học cũ của chúng tôi, cũng là bạn học cùng chuyên ngành với chồng tôi, hồi đại học, tôi và cô ấy đã từng có mâu thuẫn với nhau.”

“Ý của cô là rất có thể Lục ảnh đế vì cô mới đánh Dương Ngưng? Hai người gần đây có liên lạc với nhau sao?” Đám người lập tức nhạy bén bắt được thông tin.

Mấy người phụ nữ và một nam nhân, có thể có mối quan hệ như thế nào chứ, đương nhiên là vở kịch tranh giành người yêu rồi.

Các ký giả lập tức sinh ra hứng thú không nhỏ đối với yêu hận tình thù của mấy người này, đây là tình mấy tay?

“Tôi và Dương Ngưng chưa từng liên hệ với nhau.”

“Vậy sao vừa rồi cô kết luận Lục ảnh đế vì mình mới làm vậy?” Nhà báo hỏi ngược lại, đánh trúng tim đen.

“Bởi vì. . . . . .”

Lời nói còn chưa dứt, bóng dáng Lục Phỉ đã xuyên qua đám kí giả đứng trước mặt Nhan Hạ, lời nói còn chưa đến môi ngay lúc này dừng lại.

Ký giả hiển nhiên cũng nhìn thấy Lục Phỉ, lập tức đổi hướng micro :”Lục ảnh đế, lsi do thực sự khiến anh đánh Dương Ngưng là vì vợ mình sao?”

“Đúng vậy” giọng nói trầm thấp khàn khàn, ánh mắt anh lướt qua đám người rồi nhìn về phía Nhan Hạ, vừa nghe cô đến bên ngoài studio, anh lập tức chạy ra, thấy Nhan Hạ bình tĩnh đối mặt đám phóng viên, trái tim như có thứ gì lấp đầy, ngọt ngào, ấm áp.

Mà những câu nói của Lục Phỉ đi vào lỗ tai ký giả lại như sấm trời, bọn họ có nên đặt tựa đề lần này là # Lục ảnh đế giận đỏ mặt vì hồng nhan #?

Nghĩ đến đay, lập tức có người hỏi :”Anh có thể nói rõ, Dương Ngưng rốt cuộc đã làm gì không?”

“Thu mua thủy quân, nằm vùng trong nhóm fan, thuê người theo dõi vợ con tôi, cố tình động tay động chân trên xe vợ tôi. . . . . . . mấy thứ này đã đủ chưa?” Lục Phỉ gằn từng tiếng trả lời, mỗi câu nói ra khỏi miệng khiến người nghe nhịn không được run lên.

Nhất là câu nói sau cùng.

Táy máy vào phanh xe, đây là cố ý giết người?

Nghĩ nghĩ, các ký giả lập tức kích động lên.

Tin lớn a, tin lớn a, mấy chuyện tưởng như chỉ xuất hiện trên phim ảnh cuối cùng cũng có phiên bản thực ngoài đời.

Dương Ngưng hận Nhan Hạ đến vậy sao?

“Lục ảnh đế, trên tay anh có chứng cứ sao?” Chứng cứ, đây mới là thứ quan trọng nhất.

“Tài liệu liên quan tôi đã chuyển cho cảnh sát kiểm chứng, sau khi họ kiểm nghiệm xong, tất nhiên sẽ đến gặp cô ta để hỗ trợ điều tả.” Lục Phỉ nhớ lại những hình ảnh mình xem được, khí chất trên người càng lạnh thêm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Dương Ngưng vì muốn tình yêu của anh, có thể đi thương tổn Nhan Hạ như vậy.

Từng bước từng bước ép sát , thậm chí , cô ta còn ẩn nấp trong nhóm fan cao cấp, kích động bên trong để ho nhằm về phía Nhan Hạ.

Mà mấy ngày nay, fans ủng hộ Nhan Hạ, chẳng qua là để xây dựng một cái title lớn hơn.

Cô ta dám dùng bệnh cũ của vợ anh để công kích cô ấy, cố gắng để vợ anh phát bệnh trở lại.

Kế trong kế, nếu không phải trước đó anh đã điều tra ra, chờ đến lúc tất cả đều thực hiện thành công, chuyện này nhất định sẽ trở thành đòn hiểm với Nhan Hạ, khiến cô tổn thương nặng nề.

Dương Ngưng giống như một con rắn độc, cô ta chỉ muốn một kích mất mạng.

Cũng thật may cô ta muốn từng bước, từng bước phá hủy Nhan Hạ nên mới để người khác phát hiện dấu vết.

Đáng ra anh nên nghĩ tới điều này, trải qua mấy năm lăn lộn trong giới, Dương Ngưng chỉ có thể càng lợi hại thêm mà thôi.

Hiện tại, điều anh muốn làm nhất chỉ là tiêu diệt Dương Ngưng, hoàn toàn tiêu diệt, để cô ta vĩnh viễn không thể chạm đến thế giới của gia đình anh.

Mà Nhan Hạ nghe xong, cũng vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Lục Phỉ.

Dương Ngưng thật sự muốn giết cô sao?

Nhan Hạ không thể tin dược đây là sự thật.

Dương Ngưng, sao cô ta có thể làm vậy? Trước kia hại cô còn chưa đủ sao, bảy năm qua đi, cô mới thay đổi cách nhìn về cô ta, vậy mà lại phát hiện bấy lâu nay Dương Ngưng chỉ đang nghĩ cách làm sao giết mình.

Động tay động chân lên phanh xe hại cô thôi thì không sao, nhưng cô vẫn nhớ, ngày trước , khi Lục Phỉ bận bịu đóng phim, quay chụp, đều là cô đưa Hạo Hạo đi học, nếu trên đường có xảy ra chuyện gì, Hạo Hạo. . . . . . .

Chỉ cần tưởng con trai vì bản thân mà chịu thương tổn, Nhan Hạ lập tức vừa giận vừa đau.

Trong lúc Nhan Hạ thất hồn lạc phách vì vụ của Dương Ngưng, Lục Phỉ vẫn nắm chặt tay cô không bỏ.

Đám kí giả vẫn tiếp tục truy vấn :” Tại sao Dương Ngưng lại muốn đối phó với Nhan tiểu thư? Giữa hai người bọn họ từng có khúc mắc sao?” Người hỏi còn rất hàm súc, đoạt bạn trai cũng không đến mức như vậy chứ?

“Đương nhiên là có.” Lục Phỉ nhớ lại chuyện cũ, hai mắt càng lạnh lẽo, tịch mịch, nếu không phải vì sợ ánh mắt nghi ngờ, quái dị của người xung quanh khiến Nhan Hạ chịu tổn thương, anh đã không bỏ qua cho Dương Ngưng.

Lần này, anh sẽ không buông tha cô ta nữa.

“Là cái gì?” Đám phóng viên nóng nảy hỏi, Nam Thần đã nói vậy nghĩa là chuyện này cũng không hề đơn giản nha!

“Để em nói !” Nhan Hạ hoàn hồn lại lập tức đưa tay nắm lại tay Lục Phỉ.

Cô không thể cứ ở dưới cánh chim của anh mãi được.

Thở nhẹ ra một hơi, đối mặt với ống kính, đôi môi đỏ mọng mấp máy, chậm rãi nói :” Lúc đầu, Dương Ngưng đã đến cảnh cáo tôi một lần vì tôi kết giao với Lục Phỉ, cô ấy cũng yêu anh , tôi không quan tâm, nhưng sau đó, Dương Ngưng tung tin tôi được bao dưỡng, hơn nữa, còn tung ra toàn trường, tôi có đến nói chuyện phải trái với cô ấy, nhưng đổi lại luôn là sự khinh thường, tuy nhiên, cuối cùng, chính Dương Ngưng lại là người cho tôi cơ hội nói ra sự thực trong buổi phát biểu tuyên dương sinh viên ưu tú.”

“Lúc ấy cô không đi giải thích sao?” Nhớ lại những thông tin liên quan đến sinh viên đại học được bao nuôi, bây giờ là bình thường, nhưng đối với mười năm trước, thời của Lục Phỉ, đây quả thực rlaf một việc bị phỉ nhổ.

“Không phải là không có, mà là không thể. . . . . .”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô ta có bệnh.” Lúc này, Dương Ngưng từ một bên cười lạnh đi ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mà vừa nhìn thấy Dương Ngưng, không nhịn được, Nhan Hạ trực tiếp vọt tới, hung hăng tát một cái lên mặt cô ta.

Dương Ngưng đứng trước mặt Nhan Hạ, đôi mắt u lãnh , âm độc nhìn cô, dường như muốn xé nát người trước mặt.

Đối diện ánh mắt hung tợn kia, Nhan Hạ không chút khách khí trợn lại, lạnh lùng nói :” Tôi đã nói rồi, tôi không còn là Nhan Hạ của quá khứ nữa, chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao cô lại muốn làm trò gian lận với phanh xe của tôi.”

Nhan Hạ lại một lần nữa nghĩ tới Hạo Hạo, cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho tất cả mọi hành động thương tổn đến con trai mình.

Nghĩ tới đây, tay lại nắm chặt, bây giờ cô chỉ muốn một chân đạp bẹp Dương Ngưng.

“Ha ha.” Cười lạnh một tiếng, Dương Ngưng tiếp tục duy trì biểu tình lạnh nhạt.

Các ký giả nhìn hai người, ngẩn người, lại nhìn về phía dấu tay rõ ràng trên gương mặt Dương Ngưng, lập tức lại cảm thấy cái tát này quá chuẩn rồi.

Mặc dù bọn họ là phóng viên giải trí, nhưng bọn họ vẫn bảo vệ ranh giới thiện ác cuối cùng của mình.

Táy máy ở phanh xe người ta đã là hành động vượt phạm vi người bình thường có thể làm, lại quay ra xem thái độ của Dương Ngưng, đây chính là phát điên rồi a!

Thở nhẹ một hơi để bản thân tỉnh táo lại, nhớ lại câu Dương Ngưng vừa nói, cô không thể để Dương Ngưng chạy thoát, chuyện cô có bệnh cũng không phải là chuyện xấu xa đến mức không chấp nhận nổi.

“Tôi mắc chứng sợ hãi tầm nhìn, nó khiến tôi không thể đối mặt với ánh nhìn của đám đông, mà Dương Ngưng vẫn biết điều này.”

“Cho nên cô ấy cố ý để cô đứng trước toàn trường giải thích, mà đối với ánh mắt của toàn trường, cô sợ hãi, không giải thích được?” Đối với hội chứng thông dụng này, cánh nhà báo cũng có chút tham khảo qua, tưởng đến cảnh Nhan Hạ đứng trước đài đối mặt từng ấy người, một nữ sinh hai mươi tuổi, tâm trạng lúc bấy giờ, không cần đoán cũng có thể hiểu đại khái.

Lại trông vẻ ngoài có chút nhu nhược của cô lúc này, bỗng cảm thấy Nhan Hạ thật dũng cảm.

“Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Có phóng viên nữ tò mò hỏi.

Nếu Nhan Hạ thật bị bêu xấu, lần này nổi danh như vậy, ắt hẳn đã có không ít thông tin trái chiều, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có, điều này cho thấy, lúc ấy, cô đã giải thích rõ ràng ngọn ngành.

Là Lục Phỉ sao?

Các kí giả đem tầm mắt chuyển dời về phía người đứng bên cạnh cô.

Lúc này, Lục Phỉ đang nắm tay Nhan Hạ, bày tỏ thái độ che chở, mà ánh mắt nhìn về phía vợ cũng tràn ngập tình cảm, bao dung không bờ bến.

Trong lòng mọi người trồi lên cùng một ý tưởng.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát truyền đến, một chiếc xe con chậm rãi đến gần.

Đám ký giả hoàn hồn, nhanh chóng nhìn về phía thủ phạm trong lời Lục ảnh đế —— Dương Ngưng.

Rất nhanh, có cảnh sát bước xuống, đi về phía Lục Phỉ, nói cách đây không lâu, Lục Phỉ gọi điện báo cảnh, mọi người vừa kinh vừa sợ.

“Dương Ngưng, nếu cô không bận thì có thể theo chúng tôi về đồn một chuyến, có vụ án hình sự chờ cô phối hợp điều tra.” Vị cảnh sát đến trước mặt Dương Ngưng, nói thẳng.

“Tốt.” Dương Ngưng đáp lại, ngắn gọn, đơn giản, trên mặt còn nở nụ cười nhàn nhạt.

Người ở chỗ này nhìn, trong lòng chỉ có một ý niệm: Dương Ngưng bị điên thật rồi đúng không?

Sau đó, họ thấy Dương Ngưng cứ vậy bước lên xe cảnh sát.

Mà ngay trước khi cửa xe đóng lại một khắc, Nhan Hạ nhận được ánh mắt Dương Ngưng nhìn về phía mình.

Ánh mắtấy khiến Nhan Hạ cảm thấy kì quái.

Đó là một loại giải thoát, còn có hả hê. . . . . .

Tại sao?

Trái tim Nhan Hạ lập tức căng thẳng, có phải cô ta còn chiêu trò gì đằng sau hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.