Suất Trá Phong Vân

Chương 281: Chương 281: Kim Ma Viêm




Đấu kỹ không rõ, nhị cấp/ thập cấp, độ thuần thục 75/9000, suy đoán là đấu kỹ thánh cấp, không phải đấu kỹ thông dụng, có khả năng giới hạn vì đặc biệt hiếm người sử dụng. Người bình thường không thể sử dụng.

Đấu kỹ Nộ Liên: Lục cấp/ thập cấp. Độ thuần thục 135/375. Thuộc tính, đấu kỹ sơ cấp.

Đấu kỹ Du Lân Xà: Lục cấp/ thập cấp, độ thuần thục 197/400. Thuộc tính: đấu kỹ sơ cấp.

Đấu kỹ nếp bụng: Linh cấp, độ thuần thục 0. Thuộc tính, đấu kỹ sơ cấp.

Càn Kình kiểm tra lại thành quả chiến đấu trong mười ngày. Từ trong thôn tới dãy núi phía tây, trừ thời gian đi đường, gần như bất kỳ lúc nào cũng phải chiến đấu. Thành quả đạt được cũng tốt hơn rất nhiều so với dự đoán còn tốt hơn rất nhiều. Thông qua các số liệu nhất định, kiểm tra ra mức độ của các loại đấu kỹ cơ bản.

Đấu kỹ Phá Địa Trảm và huyết mạch Thiết Tí Đường Lang đều là đấu kỹ thánh cấp. Hai bên vẫn có sự chênh lệch nhất định. Uy lực của Phá Địa Trảm vẫn kém hơn một bậc.

Mặc dù đấu kỹ Du Lân Xà chỉ là đấu kỹ nhất cấp, lại có khả năng dung hợp rất tốt. Nếu như luyện đến mức đại thành, chắc có thể dung hợp với con đường tự do của mình. Nhắc tới nó chung quy vẫn là một bộ đấu kỹ lớn, chỉ có điều loại này phải xem người tu luyện đấu kỹ thế nào.

Rừng cây chợt truyền tới những tiếng xào xạc. Càn Kình khom lưng nhìn Kim Ma Viên thân cao chừng gần ba thước, lông vàng giống như mặc áo giáp hoàng kim. Nhìn bộ lông vàng tưởng chừng như mềm mại, nhưng lại có lực phòng hộ tự nhiên vô cùng cường hãn. Đao kiếm do tinh sắt nhất cấp rèn ra, do chiến sĩ thập cấp cầm trong tay, sợ rằng cũng không thể phá được phòng hộ của nó.

Ma thú! Ma thú nhị giai!

Kim Ma Viên phát hiện Càn Kình, nó không hề rít gào, hai cánh tay và hai chân cùng phát lực, thân thể cao lớn lao tới thoăn thoắt giống như một con khỉ. Phía trên những thân cây phủ đầy rêu xanh, một cái bóng kim hoàng thật lớn, cánh tay to khỏe. Sợ rằng một ngón tay của nó có thể dễ dàng đè chết người. Cánh tay của nó đập về phía đầu Càn Kình, trong nháy mắt giống như Ma Ảnh thật lớn che khuất cả bầu trời!

Ánh sang xung quanh thân thể Càn Kình trong phút chốc trở nên ảm đạm. Cánh tay to khỏe giống như cây cối ập xuống. Càn Kình ngửa đầu, đôi mắt đột nhiên híp lại thành một khe hẹp. Trong con ngươi hiện lên hàn quang.

Thân thể Kim Ma Viên nhanh chóng tiến lên, đột nhiên dừng lại. Đây là phản ứng theo bản năng của ma thú đối với nguy hiểm!

Mười ngày, Càn Kình giết đến mức đỏ mắt, trên người vốn phát ra sát khí nồng đậm. Lúc đối địch, hắn đã sớm thành thói quen, căn bản không cần phải đi mới có thể phóng ra sát khí. Sát khí tuôn ra đủ khiến người ta cảm giác nhiệt độ xung quanh đều đang giảm xuống. Kim Ma Viên thậm chí cảm giác mình bị đối thủ bao trùm.

Cánh tay Càn Kình nhanh chóng lớn dần trong đôi mắt của Kim Ma Viên. Chân phải hắn nhẹ nhàng đạp xuống đất, ngực ưỡn lên. cánh tay phải hất lên. Năm ngón tay dưới đấu khí của Hàng Ma cửu chiến vang lên những tiếng khớp kêu. trong nháy mắt đã lớn gấp đôi, giống như kỵ sĩ chợt đâm tới, hung hăng ép lên cánh tya của Kim Ma Viên cánh tay!

Răng rắc!

Cánh tay to khỏe của Kim Ma Viên này đột nhiên bị ngược bẻ biến hình. Đầu ngón chân trái của Càn Kình điểm xuống đất mặt, thân thể giống như rắn bơi ở trong nước, cẳng tay vừa thu lại liền chuyển động lên xuống, giống như một mũi đại thương dao động lên xuống, dùng sức đâm thật sâu vào bụng Kim Ma Viên! Phá Địa Trảm!

Răng rắc răng rắc. . .

Liên tiếp những tiếng xương cốt gãy vang lên. Thân thể Kim Ma Viên giống như bị mũi thương xé rách, kèm theo tiếng nội tạng vỡ, giống như gậy gộc quất vào chăn bông. Thân thể cực lớn của Kim Ma Viên nặng nề ngã về phía sau.

Càn Kình nhìn Kim Ma Viên, nhẹ nhàng lắc vai, sau đó lột sạch bộ lông vàng mềm mại trên bụng Kim Ma Viên. Phá Địa Trảm đâm thật sâu vào trong, phá nát thân thể, lấy từ trong ra một viên ma hạch kim sắc lớn bằng nắm tay của trẻ mới sinh. Hắn thuận lợi cởi một cái túi tương đối lớn, lộ ra chừng ba mươi mấy viên ma hạch các màu các loại.

Mười ngày, không ngừng qua lại giữa núi phía tây và thôn xóm, Càn Kình rốt cuộc hiểu rõ đại thúc Bố Lai Khắc nói sản vật núi phía tây phong phú là có ý gì. Ma thú nơi này nhiều hơn so với bất kỳ nơi nào tại hoàng triều Chân Sách, giống như giết không hết. Hắn giết Viêm Lang Thú nơi này, cướp đoạt khoáng băng sắt trăm năm, nơi này sẽ lại xuất hiện một con Viêm Lang Thú khác trông coi khoáng băng sắt trăm năm.

Bất luận là các loại kim loại quý hiếm hay ma hạch ở hoàng triều Chân Sách vẫn rất hiếm. Nhưng ở trong dãy núi phía tây này chỉ cần đủ cường đại, chỉ cần dám chiến tất nhiên có thể thu được rất nhiều.

- Đáng tiếc, không cách nào đưa tới hoàng triều Chân Sách, nếu không thật sự phát tài.

Càn Kình cột chặt cái túi ma hạch, đưa chân đá vào thân thể Kim Ma Viên đã chết, liên tục cảm thán:

- Nhớ lần đầu tiên gặp phải thứ này, đã phải tốn rất nhiều công sức mới giết được nó. Hiện tại rốt cuộc đã tìm được nhược điểm của nó, mấy ngày này những kiến thức khác không tăng, nhưng thật ra lại biết được nhược điểm của không ít ma thú.

Càn Kình xoay người lại, vỗ vào túi chứa khoáng băng sắt trăm năm trên mặt đất. Lần đầu tiên sử dụng nhiều loại kim loại cao cấp khác nhau dung hợp lại để rèn vũ khí, vẫn phải chuẩn bị nhiều một chút thì tốt hơn.

Đấu Binh khác nhau, rèn hỏng không thể nấu lại, chế tạo lại. Mỗi lần thêm một loại kim loại cấp cao, rèn ra trang bị, trên lý thuyết đều sẽ mạnh hơn. Chỉ có điều độ khó để rèn thành công sau khi thêm một loại kim loại cấp cao cũng sẽ tăng lên. Khả năng thất bại cũng sẽ tăng lên.

Kim loại cao cấp đều có đặc tính riêng của mình. Cho dù có nữa là rèn đại sư trời sinh, cũng không dám nói mình có thể thoáng chạm tới đã biết được đặc tính của kim loại cao cấp. Cũng bởi vì liên quan tới tỷ số thành phẩm thấp, nên giá của Đấu Binh tại hoàng triều Chân Sách Đấu Binh mới cao như vậy. Một Đấu Binh bình thường là mấy phần nguyên liệu Đấu Binh, mới may mắn rèn ra một thanh mà thôi.

Càn Kình khiêng số khoáng băng sắt đi về phía dưới chân núi. Mấy ngày nay sinh sống một mình, hắn đã quen tự lẩm bẩm:

- Thực sự phải cảm ơn đại thúc Bố Lai Khắc đã chỉ cho ta một núi phía tây có sản vật phong phú như thế. Có thể thu được số lượng lớn kim loại cao cấp, để ta không ngừng làm quen với các đặc tính khác nhau của chúng, nâng cao xác suất thành công? Nhân lúc bọn chúng còn chưa toàn bộ khôi phục, mấy ngày nay chạy thêm mấy chuyến, lại nâng tỉ lệ rèn thành công lên một chút nữa.

Càn Kình thở ra một hơi thật dài, cười nhạt. Cho dù là Càn gia hoặc gia tộc huyết mạch khác, hoặc hoàng gia mời rèn, cũng không có cơ hội sử dụng nhiều kim loại cao cấp như vậy. Đi thăm dò một chút tính chất đặc biệt của kim loại, thế giới vô tận cho mình khả năng vô tận sau này.

Trở lại viện của đại thúc Bố Lai Khắc, Càn Kình đặt túi khoáng băng sắt trăm năm ở sân góc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.