Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 20: Chương 20: Nhìn ta thi triển thần thuật




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Cặn bã Tỉnh Vô Biên mỗi ngày đều hô to muốn tiêu diệt Tỉnh Trung Nguyệt đoạt lại chức thành chủ, đương nhiên muốn mở rộng thế lực của mình, Chiêu Hiền lệnh còn treo đâu đó.

Y là một phế vật cặn bã, đương nhiên mời chào không được nhân tài nào, phàm người đầu nhập vào Tỉnh Vô Biên đều hết ăn lại uống, hoặc là mượn nhờ uy phong cáo mượn oai hùm khốn nạn của y.

Tỉnh Vô Biên thích nhất là ai? Chính là những kỳ nhân dị sĩ, ngươi nếu biết ngực ép nát tảng đá lớn, hoặc là tay không vớt chảo dầu, cam đoan có thể ở bên cạnh y lăn lộn có cơm ăn.

Mà người lẫn vào bên cạnh y tốt nhất là ai? Giang hồ thuật sĩ, những Thần Nhân lưỡi nôn hoa sen, tự xưng biết được trên dưới 500 năm kia, bình thường sẽ được y kính làm khách quý.

Cho nên lúc này Tỉnh Vô Biên hoàn toàn bị một số giang hồ thần côn vây quanh, mỗi ngày đều xem bói thi pháp.

Bất quá tên cặn bã này đúng là hỉ nộ vô thường, có thể một ngày đầu kính làm khách quý, ngày thứ hai liền ném kẻ đó cho chó ăn.

Đứa nhỏ này nói không chừng lúc sinh ra đầu óc bị kẹp hỏng, quả thật có tố chất thần kinh.

Vân Trung Hạc đương nhiên không thể cứ như vậy đi lên cửa xin đầu nhập vào, như thế cũng quá không khó khăn, Gia Cát Lượng còn cần Lưu Bị tam cố thảo lư mà.

Hắn cần trong thời gian ngắn nhất nổi lên dị phong, thanh danh truyền xa, trở thành Thần Nhân. Sau đó được Tỉnh Vô Biên dùng bát sĩ đại kiệu đón vào phủ thành chủ.

Vân Trung Hạc nói: “Hứa sạn trưởng, bước đầu tiên kế hoạch này cần được ngươi ủng hộ.”

Hứa An Đình nói: “Theo đạo lý, chúng ta cải biến kế hoạch cần phải báo cáo, được quan trên đồng ý mới được làm, nhưng bây giờ tình hình đặc thù, tạm thời tòng quyền.”

Vân Trung Hạc nói: “Tiếp theo trong một thời gian ngắn, thời điểm ta chấp hành kế hoạch, các ngươi không nên có bất kỳ tiếp xúc gì với ta, nhớ kỹ bất luận tiếp xúc gì đều không được. Ta nhất định phải một thân một mình, không liên quan bất luận kẻ nào, cho dù là An Đình khách sạn bán gà của các ngươi.”

Hứa An Đình nghĩ một hồi, sau đó gật đầu nhẹ.

Vân Trung Hạc nói: “Nhớ kỹ, dù ta chết đói, chết rét, thậm chí sắp bị người đánh chết, đều không được xuất hiện, càng đừng tới giúp ta.”

Hứa An Đình nói: “Yêu cầu này rất kỳ quái, nhưng ta vẫn sẽ đáp ứng ngươi.”

...

Ngày kế tiếp, bước đầu tiên kế hoạch Vân Trung Hạc chính thức bắt đầu: Khương thái công câu cá, người nguyện mắc câu!

Tại đầu đường hẻm nhỏ hẻo lánh Liệt Phong thành, xuất hiện một cái quán đoán mệnh.

Toàn bộ quầy hàng vô cùng đơn giản, chỉ có một tấm chiếu rơm, một thớt vải trắng chiêu bài, trên đó viết: Thiên hạ đệ nhất thần toán, mỗi ngày chỉ bói một quẻ, mỗi quẻ mười lượng bạc, tính không chuẩn, trả lại mười lượng bạc.

Vân Trung Hạc đóng vai thành thầy tướng, ngồi xếp bằng trên chiếu rơm nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn không lựa chọn phố xá nhân khí sầm uất, mà lựa chọn nơi vắng vẻ như vậy, nửa ngày cũng không có mấy người đi qua.

Mà hắn hoá trang cũng không tốt, thầy bói thường tiên phong đạo cốt, duy chỉ có hắn một thân lôi thôi, không có nửa điểm khí chất Thần Nhân, tóc tai râu ria rối bời, quần áo vải thô trên người cũng rách tung toé, hoàn toàn che khuất dung nhan tuấn mỹ vô địch, như một tên ăn mày nghèo rớt mùng tơi.

Ròng rã hai canh giờ, tổng cộng chỉ có năm người đi qua trước quán đoán mệnh của hắn.

“Tên ăn mày này điên rồi đi, một quẻ mười lượng bạc, sớm muộn sẽ chết đói thôi.”

“Đoán mệnh không ngồi tại phố xá sầm uất, lại ngồi nơi chó không thèm ị này, đầu óc bị nước vào rồi.”

“Ta đánh cược, không đến mười ngày tên ăn mày này nhất định sẽ chết đói ở đây.”

Ròng rã một ngày trôi qua, quán đoán mệnh Vân Trung Hạc không có nửa điểm sinh ý.

Hứa An Đình đã từng vụng trộm đến thăm dò qua một lần, sau đó lặng lẽ rời đi.

Bởi vì Vân Trung Hạc nói, trong thời gian rất lâu tiếp theo, chỉ có hắn đi tìm Hứa An Đình, mà Hứa An Đình không thể đi tìm hắn.

Mà Vân Trung Hạc nói rất quyết tuyệt, dù nhìn thấy hắn chết đói tại ven đường, tuyệt đối đừng đi quản hắn.

...

Ngày đầu tiên trôi qua.

Chỉ có mười mấy người đi qua quán đoán mệnh Vân Trung Hạc, thuần một sắc đoán hắn tất chết đói trong mười ngày.

Trời tối, trên quầy hàng Vân Trung Hạc lại xuất hiện một người, đưa cho Vân Trung Hạc một khối màn thầu.

Làm người trọng yếu nhất chính là cái gì? Cốt khí, không ăn đồ bố thí.

Vân Trung Hạc tiếp lấy, ăn như gió cuốn, ăn đến sạch sẽ. Đây không phải đang giả vờ, mà là thật đói chết.

Hôm nay sinh ý đoán mệnh kém như vậy, một đồng tiền cũng không có, đương nhiên chỉ có thể đói bụng.

“Huynh đệ à, ngươi vậy không được rồi.” Tên ăn mày kia nói: “Đoán mệnh nên ngồi tại nơi nhiều người, mà tính một quẻ nhiều nhất không thể vượt qua mười văn tiền, ngươi mười lượng bạc một quẻ, không phải bị điên sao?”

Vân Trung Hạc ăn xong màn thầu của người ta, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, không chút nào để ý, một bộ tư thái Thần Nhân cao ngạo lạnh lùng.

Tên ăn mày kia nói: “Sinh ý đoán mệnh phải nên làm như thế nào? Ngươi hẳn là trước xem tướng miễn phí cho người, nói hắn trong mấy ngày tất có tai hoạ. Hắn sẽ hỏi ngươi làm sao phá giải, lúc này ngươi liền có thể thu tiền.”

Vân Trung Hạc liếc mắt nhìn gã, thật sự là khắp nơi có cao nhân a, trò chơi miễn phí, đạo cụ lấy tiền, triết lý kinh doanh như thế cứ như vậy từ trong miệng một tên ăn mày nói ra.

Vân Trung Hạc nói: “Ngươi nếu hiểu đạo lý kia, vì sao không đi đoán mệnh, lại đi ăn xin?”

Tên ăn mày kia nói: “Mẹ nó, bên dưới Phượng Kiều có đến mấy trăm dạng thầy bói như này, cạnh tranh quá kịch liệt. Mà thầy bói phải tự cao tự đại quá mệt mỏi, nên ta làm tên ăn mày thì tốt hơn.”

Vân Trung Hạc nhìn tên ăn mày kia một chút, quả nhiên ăn đến bóng loáng đầy mặt.

Tên ăn mày kia nói: “Đại sự đến, Nam Chu đế quốc và Đại Doanh đế quốc tranh đoạt Vô Chủ chi địa, tại thời điểm ầm ầm sóng dậy này, chính là cơ hội tốt cho ăn mày chúng ta đại triển hoành đồ tốt.”

Vân Trung Hạc kinh ngạc, không ngờ một tên ăn mày như thế cũng có hùng tâm tráng chí? Hắn không khỏi hỏi: “Như thế nào là đại triển hoành đồ?”

Tên ăn mày kia nói: “Thế đạo càng loạn, việc hiếu hỉ càng nhiều. Hôn sự rồi đi chúc, việc tang lễ sẽ đi thay người khóc tang, cam đoan mỗi ngày ăn ngon uống sướng. Huynh đệ, dẹp gian hàng coi bói này đi, không có tiền đồ, đi theo ta làm tên ăn mày, chẳng phải sung sướng sao?”

Ách?! Đây chính là cái ngươi gọi là đại triển hoành đồ sao?

“Không đi.” Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Yến tước sao biết chí hồng hạc!”

Tên ăn mày cười lạnh: “Về sau chết đói, chớ có trách ta không cho ngươi cơ hội.”

Ngày đó, Vân Trung Hạc nằm ngủ trên chiếu rơm ngay tại quầy hàng, ngủ đầu đường, may mắn lúc này thời tiết không lạnh.

...

Ngày kế tiếp!

Quán xem tướng Vân Trung Hạc vẫn không có nửa điểm sinh ý, cả ngày người đi ngang qua cũng không nhiều hơn mười người.

Lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm nhất thiết.

Lại là một ngày chưa ăn cơm.

Lúc chạng vạng tối, tên ăn mày kia lại tới, đưa cho Vân Trung Hạc một cái bánh nướng.

“Huynh đệ, đoán mệnh thật không có tiền đồ, cùng ta đi làm ăn mày đi.” Tên ăn mày lại một lần nữa mời.

Vân Trung Hạc lại nhắm mắt cao lạnh không để ý tới.

Tên ăn mày cười lạnh nói: “Vậy ngươi cứ chết đói ở chỗ này đi, lão tử hôm nay được nửa lượng bạc, đi chơi gái đã.”

Sau đó, gã móc từ trong ngực ra một khối bạc vụn, thảy trong tay chơi đùa, đi đến phía thanh lâu.

Ban đêm, Vân Trung Hạc lại một lần nữa ngủ đầu đường.

Gặp quỷ, trời có chút lạnh, nằm trên chiếu rơm đi ngủ thì hơi lạnh.

Bước đầu tiên kế hoạch Vân Trung Hạc tiến hành rất không thuận lợi, mắt thấy sẽ phong hiểm, thậm chí có thể chết yểu.

Mà Hứa An Đình lại nghe theo lời Vân Trung Hạc, không tới xem hắn, cũng không đến đưa cơm.

Ặc, phải chết đói người à.

...

Ngày thứ ba, quán đoán mệnh Vân Trung Hạc vẫn như cũ trước cửa giăng lưới bắt chim, hắn hoàn toàn đói đến choáng váng.

Mà hôm nay tên ăn mày kia lại không tới, cũng không có ai mang cơm cho hắn.

Hình tượng thế ngoại cao nhân của hắn có thể sắp không tiếp tục kiên trì được nữa. Khương thái công câu cá, người nguyện mắc câu, hẳn là lưỡi câu này quá thẳng?

Vân Trung Hạc biết Độc Tâm Thuật, chỉ cần có một khách nhân tới cửa xem bói, hắn liền có thể trình diễn kỳ tích, rung động lòng người.

Dạng này một truyền mười, mười truyền trăm, thần toán của hắn liền dương danh toàn bộ Liệt Phong thành.

Mà Tỉnh Vô Biên thích nhất những thần thần đạo đạo này, nhìn thấy thần côn anh tài bực này, sao còn không mang đại kiệu đi rước về nhà, chung đồ y soán vị đại nghiệp.

Nhưng ngay cả một khách nhân cũng không có, thật sự là không bột đố gột nên hồ, cũng không thể cưỡng ép người qua đường kéo vào đoán mệnh à? Dạng này quá hèn hạ, không phù hợp diễn xuất thần côn của hắn.

Mắt thấy mặt trời lại phải xuống núi, lại một ngày nữa sắp trôi qua. Bây giờ đêm tối càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khó chịu.

Lão thiên gia ơi, xin người đưa tới cho ta một khách nhân đi, khách nhân nào cũng được.

Phảng phất cảm nhận được Vân Trung Hạc cầu nguyện, lúc mặt trời hạ xuống xong, quán đoán mệnh hắn thật đúng là có một khách nhân vào xem.

Người này mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hung ác ương ngạnh, có bảy tám người theo sau, mỗi một người đều cầm đao. Vân Trung Hạc liếc mắt liền nhìn ra, đám người này hẳn là du côn lưu manh, người cầm đầu hẳn là đầu mục lưu manh.

Đầu mục lưu manh kia nhìn thoáng qua chiêu bài, cười lạnh nói: “Tính một quẻ mười lượng bạc? Ngươi muốn tiền sắp điên rồi à?”

Vân Trung Hạc thản nhiên nói: “Ta đã mở Thiên Nhãn, tính toán mỗi một quẻ đều là tiết lộ thiên cơ. Mỗi ngày chỉ có thể coi một quẻ, đương nhiên sẽ rất quý.”

Đầu mục lưu manh nói: “Con đường này do ta bảo kê, ngươi ở chỗ này đoán mệnh, có trả phí bảo hộ không?”

Vân Trung Hạc nói: “Không có, cũng không có ý định giao.”

Đầu mục lưu manh cười lạnh nói: “Ngươi có biết không giao phí bảo hộ có hậu quả gì không?”

Vân Trung Hạc nói: “Không biết.”

Đầu mục lưu manh nói: “Bị đánh gãy hai chân, ném tới đống rác chờ chết. Ta nhìn thân ngươi không chút xu bạc, cũng khẳng định là giao không được phí bảo hộ, nhưng quy củ không thể phá. Người đâu, đập quầy hàng này cho ta, đánh gãy hai chân hắn.”

Lập tức, mấy tên lưu manh du côn xông lên, muốn đập nát quầy hàng Vân Trung Hạc, muốn đánh gãy hai chân của hắn.

Vân Trung Hạc nói: “Vị hảo hán này, phí bảo hộ ngươi là bao nhiêu?”

Đầu mục lưu manh nói: “Một tháng mười lượng bạc.”

Thật sự là công phu sư tử ngoạm, làm tiểu bản buôn bán, một tháng cũng kiếm không được mười lượng bạc.

Vân Trung Hạc nói: “Xem thế này được không? Ta coi cho ngươi một quẻ, đúng lúc là mười lượng bạc, coi như là phí bảo hộ, như thế nào?”

“Ha ha ha...” Lưu manh đầu mục cười to nói: “Giang hồ phiến tử như ngươi, ta gặp không đến 8000 cũng đến 800, tự mình đánh gãy hai chân cũng đến mấy chục người. Cái gì sáo lộ ta không hiểu. Ngươi lừa gạt những người khác còn có thể, muốn gạt ta, thật sự là mắt bị mù.”

Vân Trung Hạc đại hỉ, rốt cuộc sắp khai trương à.

Đầu mục lưu manh trước mắt này đơn giản chính là khách hàng tốt nhất, có thể cho Vân Trung Hạc hắn dương danh à, mà toàn bộ lưu manh Liệt Phong thành đều xem như chó săn của Tỉnh Vô Biên.

Sau đó, chính thời khắc thiên hạ đệ nhất thần toán hắn biểu diễn thần tích, cam đoan để đám lưu manh trước mắt này đầu rạp xuống đất, quỳ bái, sau đó giúp ta dương danh lập vạn.

Vân Trung Hạc vuốt vuốt chòm râu nói: “Nếu ta đoán đúng, ngươi chỉ cần hành lễ với ta, hô to tiên sinh ta sai rồi. Nếu ta tính không chuẩn, dù sai một chút, ngươi chẳng những đánh gãy hai chân ta, còn đánh gãy cả hai tay ta, như thế nào?”

Đầu mục lưu manh híp mắt lại, nhìn Vân Trung Hạc nói: “Có ý tứ, ta ngược lại muốn xem giang hồ phiến tử ngươi có trò xiếc gì. Các huynh đệ, đè hắn xuống đất cho ta, tùy thời chuẩn bị đánh gãy hai chân hai tay hắn.”

Lập tức, mấy lưu manh tiến lên đè tứ chi Vân Trung Hạc ra trên mặt đất. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức dùng côn sắt nện đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.