Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 69: Chương 69: V04: Tiếp theo




“Chẳng nhẽ là người của Triệu gia?”

Trong đầu nàng lập tức hiện lên gương mặt Triệu Nhã Nhi, đầu tiên ở thành Tử Nguyệt chơi xỏ nàng, hiện tại bao vây đánh lén, có thể có liên quan ả không?

“Triệu gia?” Sắc mặt Sở Chiêu Viêm từ từ lạnh lùng xuống: “Đối phương rõ ràng đã tìm hiểu lai lịch của chúng ta, biết rõ người có thực lực mạnh nhất là ta, mà ta tu luyện linh thuật lửa, bọn họ lại sai khiến người tu luyện linh thuật lửa chặn giết chúng ta. Linh thuật lửa đấu với linh thuật lửa, ta liền hoàn toàn mất đi ưu thế…”

“Đừng tự tin quá đáng, ai nói thực lực của ngươi là người mạnh nhất trống số chúng ta, chắc chắn là ngươi?” Đầu ngón tay Già Lam hiện lên một chấm u lam, màu sắc biến ảo, hào quang mê ly.

Ánh mắt Sở Chiêu Viêm hơi thay đổi: “Hạ phẩm cấp bốn?”

“Thần Long tức giận!” Kèm theo âm thanh của phá thủng của Già Lam, một con rồng nước gầm thét lượn vòng tận trời, ào ào, hồng thủy từ trên trời tưới xuống, lượn lờ một vòng ở chung quanh, gió cuốn mây tan, gợn sóng cuồn cuộn.

Nước lửa tương khắc, nước sinh thì lửa tắt, ngọn lửa nhanh chóng yếu xuống.

“Hạ phẩm cấp bốn, hèn chi nàng tự tin như vậy, nhưng vẫn chưa phải lúc nàng lên mặt.” Ánh mắt hắn liền ác độc, phi thân xông về phía nhóm cao thủ ẩn núp, kiếm trong tay lóe lên nhanh như chớp, chói lọi, kiếm trong tay hắn như có sinh mạng, lưu loát, tuyệt đẹp mà kinh hãi.

Đối phương là linh sư tu luyện linh thuật lửa, đẳng cấp không thấp, chỉ đơn thuần đấu linh thuật lửa, gã không có phần thắng, nhưng hắn đúng là thiên tài linh kiếm song tu, kiếm thuật của gã không thua kém linh thuật tẹo nào.

“Sở Chiêu Viêm, mục tiêu của chúng không phải ngươi, ngươi đừng có xen vào việc của người khác!” Một trong số những tên sát thủ nói.

“Là ai ở trước mặt bản thiếu gia khoe khoang linh thuật lửa, chính là chống đối bản thiếu gia! Nói! Rốt cục là ai sai các ngươi tới!?”

Sở Chiêu Viêm vừa nói, vừa xuống tay tàn nhẫn. Kiếm khí nổ tung, mạnh mẽ như sấm, phạm vi công kích có thể đạt tới phạm vi hơn một trăm bước.

Mục Tư Viễn nhanh chóng hoàn hồn, gia nhập vào cuộc chiến, kề vai sát cánh với bạn hiền.

“Già Lam, bọn họ hướng về ngươi sao?” Tống Thiến Nhi hỏi.

“Ta nghĩ, chắc phải.” Già Lam trầm ngâm chốc lát, nói với Tống Thiến Nhi: “Để cho ta xem cổ thuật của ngươi có tiến bộ chút nào hay không?”

Tống Thiến Nhi gật đầu, vui vẻ đáp ứng.

Có sáu người tham gia hành động ám sát, trong khi Sở Chiêu Viêm bị hai người chém giết, còn lại bốn người. Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn bị bốn người níu chân, hai người còn lại hướng tới Già Lam và Tống Thiến Nhi chém giết.

“Thiến Nhi, đừng gấp, để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của cổ trùng đi.”

Già Lam vẫn không nhúc nhích.

Tống Thiến Nhi phun ra từng câu chú ngữ, dung nhan hồng hào tươi đẹp của nàng ta hiện lên một tia lạnh lẽo, mê hoặc.

Cổ thuật đấu với kiếm thuật và linh thuât, tính công kích của nó không thua kém chút nào, điểm yếu chính là bản thân cổ thuật bị đối phương công kích.

Già Lam đứng ở bên trái, phía sau nàng ta, cái góc độ này, có thể thấy tất cả khả năng bị tập kích và suy tính ở trong đó.

“Đi chết đi!”

Một tên cao thủ bay vút qua, từng luồng hơi thở đáng sợ bao phủ Già Lam và Tống Thiến Nhi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra – tay. Nhưng, gã nằm mơ cũng không ngờ, một đám cổ trùng có cánh, đập đập đôi cánh, bố trí thành một bức tường cổ trùng, xuất hiện trước mặt gã. Gã giật mình dữ dội, muốn rút lui về sau, đáng tiếc quá muộn.

Một hàng cổ trùng có tốc độ giống như tia chớp, bay nhào về phía gã.

“A! Súc sinh!”

Trên người gã bị đâm tê dại, hành động của gã liền chậm lại, càng ngày càng có nhiều cổ trùng bám vào thân thể gã, tiếng nổ ‘bùm’, cả người gã rơi từ trên trời xuống, hung hăng té nhào trên đất.

Gã cao thủ khác cũng gặp cảnh ngộ đó, ngã trên mặt đất, cả người co quắp.

Tống Thiến Nhi thấy thế, không nhịn được chần chờ. Nàng ta không có lòng muốn giết người, chỉ muốn bảo vệ bản thân, cho nên trên cổ trùng không có bôi độc. Nhưng, người bị cắn tạm thời sẽ bị tê liệt, hành động chậm chạp. Thế mà gã cao thủ trước mắt, rõ ràng có đặc thù mẫn cảm với cổ trùng, bị cắn vài cái, đã co quắp rồi, nàng ta có chút không nỡ.

“Thiến Nhi, nếu ngươi không giết hắn, chính là giết ta! Ngươi muốn nhìn ta bị giết?” Âm thanh lạnh lùng, khô khốc của Già Lam vang lên, nàng không có nói quá, nếu như thực lực của bốn người bọn họ yếu một chút, không có năng lực đặc biệt, bọn họ đã sớm chôn thân trong biển lửa rồi.

Ánh mắt Tống Thiến Nhi co rút, chú ngữ trong miệng càng đọc càng nhanh. Cao thủ trên đất càng co quăp dữ dội, miệng sùi bọt mép. Cổ trùng càng ngày càng nhiều, chia làm bốn tổ, bao vây bốn gã sát thủ khác.

Ngọn lửa bay ra, công kích đám cổ trùng. Ba gã cao thủ còn lại bắt đầu công kích.

Cổ trùng cứ việc một nhóm nối tiếp một nhóm, từ trên trời rơi xuống.

Tống Thiến Nhi cắn cắn môi, chú ngữ trong miệng biến đổi, cổ trùng vỗ cánh lui ra, tạm thời rút khỏi chiến trường.

Già Lam âm thàm quan sát ưu và khuyết điểm của cổ thuật, hai tay đưa lên, chậm rãi tạo thành hai thanh băng mâu, nàng giơ tay lên, dùng sức ném, bắn về phía hai gã cao thủ trong số đó.

Két két két két. . .

Tiếng lửa thiêu đốt băng mâu, rõ ràng lọt vào tai.

Sau – khi hòa tan băng mâu thành nước, từng giọt rơi xuống, thấm vào trong lòng đất, nhiệt khí không có bốc lên.

Nhìn một màn này, trong đầu Già Lam lóe lên linh quang, ai nói lửa nước nhất định phải tương khắc? Nước và lửa, băng cùng hỏa, quả thực tương khắc, thế nhưng hơi nước thì sao?

“Sở đại thiếu, mượn linh thuật hỏa của ngươi xài một chút.”

Sở Viêm Chiêu không hiểu, có chút sửng sốt nhưng vẫn phối hợp với nàng, thả ra ngọn lửa bình thường.

Dưới ánh mắt tò mò của hắn, Già Lam đem một cây băng mâu dung hợp vào trong ngọn lửa của hắn.

“Nàng có bệnh à? Bây giờ mà nàng vẫn còn thời gian chơi đùa sao?”

Già Lam mặc kệ lời của hắn, hai tay không ngừng thay đổi kết ấn, chỉ nghe nàng hét một tiếng phá, một đoàn hơi nước hình xoắn ốc bốc lên, kéo theo cái đuôi dài như sao chổi, giống như một nắm đấm được đánh ra, xuyên thấu qua rào cản tường lửa của đối phương. Từ đầu đến cuối không gặp một chút trở ngại xông tới đối phương.

“Đây là cái gì? A —— “

Đáy mắt gã cao thủ lộ ra nét kinh hãi, rõ ràng linh thuật lửa của gã cao siêu hơn linh thuật nước của nàng ấy, dựa vào đẳng cấp của đối phương, linh thuật nước của nàng cũng không thể áp đảo lửa của gã. Ai ngờ cái đoàn hơi nước quái dị này đúng là lửa nước không thể xâm nhập, mơ hồ có loại cảm giác kết hợp chiến kĩ hai thuộc tính gió và nước. Không thể ngăn cản!

Đùng!

“Nắm đấm nặng” đánh vào mặt bọn chúng, luồng khí nóng rực thiêu đốt trên gương mặt hắn, nhiệt độ cực cao. Đem gương mặt của chúng thiêu hủy, làm chúng đau đớn.

Đoàn khí hình xoắn ốc vẫn không có biến mất, lướt qua mặt bọn cao thủ, xiêu vẹo đi về phía trước, dồn ép về phía một gã cao thủ khác.

Sở Chiêu Viêm sống ở chỗ này, một hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn. Chiến kĩ thần kì như vậy, hắn vẫn nhìn một hồi lâu, hơn nữa hắn có thể khẳng định, cho dù linh sư thuộc tính nước cao cấp cũng chưa chắc có thể thi triển ra chiến kĩ như thế. Bởi vì… chiến kĩ của nàng là lâm thời giác ngộ.

Linh sư có thể tự nghĩ ra chiến kĩ như vậy, cái này là một khái niệm như thế nào?

Ánh mắt hắn nhìn về Già Lam đã không còn là kinh ngạc nữa.

Có lẽ, quả thật ánh mắt của Phượng Thiên Sách quá độc đáo, có thể phát hiện ra ưu điểm mà người bình thường không nhìn thấy, cho nên nàng mới lọt vào mắt Phượng Thiên Sách ư?

“Đừng có giết ta ——” Gã cao thủ không có lớn gan, nhìn mặt mũi của đồng bọn bị hủy, hắn sợ đến mức xoay người bỏ chạy.

Làm sao Già Lam bỏ qua dễ dàng như vậy?

“Nói, rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi đến giết ta? Thẳng thắn thú nhận, ta có thể cho các ngươi chết một cách thống khoái!”

Đoàn hơi nước xoay vòng với tốc độ nhanh, đuổi sát theo cao thủ, làm gã giật mình dùng hết sức bú sữa, chạy như điên.

“Ta nói! Ta nói! Đừng đuổi theo ta nữa…”

“Khốn kiếp! Ngươi dám nói thử xem?” Một cao thủ khác lớn tiếng cắt ngang lời gã ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.