Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 204: Chương 204: Mặc Tử Tụ đột kích!




Vậy mà lúc này, ma khí từ chân trời cuốn tới!

Không biết người nào, kinh hoàng quát to một tiếng: “Không xong! Mặc Tử Tụ đến rồi!”

Trong khoảng khắc, đám người ngoài kết giới xoay người nghiêm chỉnh mà đợi. Quả nhiên cuối tầm mắt, chỉ thấy Mặc Phát đè ép tới, giống như mây đen, che cả bầu trời.

Mọi người không hiểu, sinh mệnh của Mặc Tử Tụ này sao giống như rất ngoan cường? Rõ ràng mấy ngày trước đây mới bị Trọng Hoa đánh cho trọng thương không phải sao? Nhưng lúc này toàn thân hồng bào bay tán loạn tóc trắng như tuyết, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, khí phách như cũ.

Chỉ là, trên mặt của hắn nhiều hơn một tấm mặt nạ, khóe mắt bên ngoài được tô điểm bằng Hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu. Dưới mặt nạ lộ ra cằm, có vẻ hơi gầy, trắng trong suốt.

Mặc Tử Tụ đưa tay áp chế lực lượng của Ma tộc mà đến, trước một khắc còn công kích Trọng Hoa và Thiên Âm thì đột nhiên biến mất..

Người người đều rõ ràng, loại thời điểm này, đám người Vô Tư hiểu ra, không bằng một Trọng Hoa.

Nhưng mọi người quay đầu mà nhìn lại thì thấy sắc mặt Trọng Hoa lạnh nhạt đứng yên, đối với việc Mặc Tử Tụ đến, hoàn toàn là một thái độ thờ ơ.

Mắt thấy kết quả mình khổ cực tính toán sắp tan thành mây khói, Vô Tư cắn chặt hàm răng, trên trán trắng như tuyết lồi lên gân xanh, cực kỳ đáng sợ.

Nàng biết, hôm nay, Trọng Hoa sẽ không chết, Thiên Âm càng sẽ không chết!

Ma tộc dừng lại ở phía trước, Mặc tử tay áo Mặc Tử Tụ bước ra một bước, Súc Địa Thành Thốn*, trong nháy mắt đã tới ngoài ngàn mét, Mặc Phát trong tay hắn giống như con linh xà đen nhánh khát máu, vòng quanh người hắn.

Súc Địa Thành Thốn*: là cảm ứng địa khí, từ đó vận chuyển địa khí, đạt được “Ta bất động, động địa” cảnh giới. Kể từ đó, một bước đi ra, đại địa đã thay đổi phương vị, do đó đạt được mục đích “Súc Địa Thành Thốn“.

Hắn nói: “Ma Hậu Bổn tôn, sao lại có thể cho các ngươi khi dễ như vậy!”

Lời của hắn mạn mẽ đánh thẳng vào mọi người Tiên giới không thua gì tình yêu bất luân giữa Trọng Hoa và Thiên Âm. Bất luận hắn vô tình hay cố ý, Thiên Âm quả thật đã đeo trên người tội danh “gian tế Ma tộc” ‘.

Thiên Âm dở khóc dở cười, lại thấy hắn bỗng đến ngoài kết giới, đưa tới nhiều tiếng hô kinh ngạc. Vậy mà không cho mọi người thời gian phản ứng, hắn đã nghiêng người mà đến, đại khai sát giới!

Huyết quang đầy trời, rất nhiều người nhìn thấy Trọng Hoa không nhúc nhích, dung nhan như băng tinh, bỗng kinh ngạc nhớ lại, người này, là Chí Tôn đứng vững vàng trong Tiên giới mấy ngàn năm!

Nhưng bọn họ mới vừa làm cái gì?

Bọn họ lại tập hợp vây quanh Thái A, bức bách hắn!

Tưởng tượng năm đó dãy núi Đại Bì đánh một trận, không có người nào trong lòng không kinh sợ!

Có lẽ là bọn họ quá mức đánh giá cao địa vị Tiên giới trong lòng hắn, quá mức tự cho là đúng, cho là hắn sẽ không ruồng bỏ Tiên giới, quá mức dĩ nhiên coi hắn như đả thủ miễn phí lúc nào Tiên giới gọi thì đến.

Lại quên, nam tử này nổi danh lãnh tình, chưa bao giờ như một quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.

Trong lòng Lam Duyệt biết Trọng Hoa sẽ không ra tay, khóe miệng Lưu Quang nhếch lên nụ cười châm biếm liền hiểu rõ, hắn càng sẽ không ra tay.

Ngoài kết giới còn có trưởng lão và đệ tử và Tiên môn Phù Dịch, do hắn vốn lo lắng đám người Vô Tư xuống tay với Trọng Hoa nên cố ý mang đến hiệp trợ người Thái A, cho đến khi Tam Trưởng Lão Thái A tự mình kết thúc, hắn thêm chút suy nghĩ sau lại đưa ra kết luận: hôm nay muốn tánh mạng Trọng Hoa và Thiên Âm, không chỉ có đám người Vô Tư, còn có Phong Thanh Dương!

Nhìn Trọng Hoa, trong lúc này hắn rất cảm khái thổn thức. Một Tiên Tôn, là trụ cột vững vàng của Tiên giới, lại bị tiểu nhân ám toán! Nhưng hắn không biện luận dù không tranh không giận, hẳn là đành chịu đựng được.

Mắt thấy một mình Mặc Tử Tụ như Phong Quyển Tàn Vân* tập sát mọi người, tu vi cao còn có thể ngăn cản một hai chiêu, tu vi thấp chỉ có thể ở Mặc Phát hóa thành bụi bậm.

Phong Quyển Tàn Vân*: gió cuốn mây tan

Lam Duyệt xông lên bầu trời, chống lại Mặc Tử Tụ, giải cứu một đám vật hy sinh đáng thương.Đám người Nguyệt Vô Ưu, Phù Vân, Mộ Thần không còn mặt mũi yêu cầu Trọng Hoa ra tay, ngoài kết giới lại là người trong nhà, biết rõ không địch lại, ba người vẫn lục tục ra tay.

Ma tộc, trong giây lát Bạch Hà Tru Tiên cũng đến trước mặt.

Trong nháy mắt, chỉ nghe sấm xét vang dội, gió lớn thổi ào ào.

Tia lửa điện chớp lóe, hai bên đều bị thương, Lam Duyệt phun ra môt ngụm máu tươi lui lại trăm mét, được Bá Hĩ đón lấy.

Vô Tư nhìn chằm chằm Trọng Hoa, trên gương mặt đẹp tái nhợt từ từ chuyển thành đỏ tươi, cuối cùng ẩn nhẫn không ngừng, giọng the thé nói: “Trọng Hoa, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Mặc Tử Tụ giết chết Tiên tôn Lam Duyệt sao? ! Cho dù vừa rồi chúng ta quả thật có quá đáng đi chăng nữa, nhưng ngươi mượn tay Ma tộc giải hận cho ngươi, cũng không cảm thấy hèn hạ sao? !”

Cho tới bây giờ Thiên Âm cảm thấy Lưu Quang vô sỉ, thì ít nhất Lưu Quang vô sỉ một cách quang minh lỗi lạc. Lại lần đầu thấy Vô Tư vô sỉ không ai bì được như vậy.

Thiên Âm lạnh lùng liếc xéo nàng: “Ngươi nói hèn hạ? Vô Tư, ngươi làm người nhiều mặt như vậy, lại có thể không biết xấu hổ nói sư phụ ta hèn hạ? Ta đều thay ngươi cảm thấy xấu hổ vô cùng!”

“Ngươi. . . . . .” Vô Tư nhịn lại nhịn, rốt cuộc vung tay áo bào, lại cầm kiếm gia nhập cuộc chiến.

Trong kết giới, mọi người trong Thái A đờ đẫn tiêu hóa một loạt biến cố, ngoài kết giới chiến cuộc vô cùng kịch liệt. Trên đầu Phong Thanh Dương sưng lên nhiều khối u lớn nhỏ khác nhau, phức tạp nhìn ba người Trọng Hoa Thiên Âm Lưu Quang, nhìn các sư đệ vây ở bên cạnh mình, nhìn một đám người non nớt bi thương ngoài điện Thái A, cuối cùng thở dài một tiếng, hắn nói với Hồng Trang: “Hồng Trang, ta muốn rời khỏi Tiên giới, ngươi có nguyện ý đi với ta hay không?”

Toàn thân Hồng Trang cứng đờ, run giọng hỏi: “Ngươi nhận thua sao?”

Phong Thanh Dương chậm rãi dời mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, nhẹ nhàng nói: “Thái A ở trong tay ta, thành chia rẽ. Bất luận ta có lỗi hay không, chung quy là phụ lòng sư phụ.”

Hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như một tôm tép nhãi nhép, tự cho là có thể nắm toàn cục trong tay, nhưng sở hữu hùng tâm tráng chí* tự tin cao ngạo, cũng đều biến mất trong ánh mắt phức tạp của Trọng Hoa, và Lưu Quang này hết sức muốn giết hắn nhưng lại ẩn nhẫn quả đấm xuống.

Hùng tâm tráng chí*: tâm chí mạnh mẽ

Nhưng nếu Trọng Hoa vì vậy mà vứt bỏ Thái A không để ý phản bội đầu quân cho Ma tộc, như vậy Phong Thanh Dương hắn, trở thành tội nhân của Thái A.

Lúc trước chỉ muốn trừ đi hắn, không nghĩ tới hậu quả nếu hắn đầu quân vào Ma tộc. Lúc này nhớ tới, chợt cảm thấy sợ hết hồn hết vía!

Hắn gian nan đi tới bên cạnh Trọng Hoa, trầm giọng nói: “Tôn thượng, vốn là ta nên gọi người một tiếng sư thúc. Nhưng chuyện đến nỗi này, ta không mặt mũi kêu ra miệng, người cũng sẽ không thừa nhận. . . . . .”

Trọng Hoa giơ tay cắt đứt lời của hắn, lại không nhìn hắn: “Ngươi là Chưởng môn thân truyền Lưu Cẩn của Thái A, bổn tôn chắc chắn không chịu nổi một tiếng “sư thúc” của ngươi, ngươi cũng không cần phải thấp kém bôi nhọ oai phong của Chưởng môn một phái.” Hắn ngược lại rồi nhìn Thiên Âm nói: “Thiên Âm, ngươi trở về điện Cửu Trọng trước đi.”

Thiên Âm lo lắng hắn và Mặc Tử Tụ giao thủ, đứng yên tại chỗ không chịu di chuyển. Lưu Quang đưa tay nắm sau cổ nàng: “Bảo ngươi đi thì đi, kì kèo mè nheo muốn chết sao!”

Thiên Âm nhanh chóng kêu to: “Lưu Quang!”

Lưu Quang lại đột nhiên ôm nàng, cúi đầu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Thiên Âm, nếu như ngươi không muốn ngồi lên tội danh gian tế Ma tộc, không muốn Trọng Hoa bị làm khó, hãy đi với ta!”

Âm thanh của hắn nghiêm khắc chưa từng có, Thiên Âm nghe vào trong tai chỉ cảm thấy ghim tai. Cũng biết hắn nói là thật, nhưng vẫn không yên lòng như cũ.

Mặc Tử Tụ chưa lành vết thương cũ, ở Thần Đãng Sơn đánh một trận với Trọng Hoa, có thể nói rõ là Trọng Hoa sẽ thắng một cách dễ dàng, thương thế hắn không nhẹ. Lúc này mặc dù vui vẻ ép sát đám người Tiên giới, nhưng nhìn dưới mặt nạ không có chút huyết sắc nào liền hiểu rõ, lúc này hắn chỉ là mạnh mẽ mà chống đỡ.

Không hề cho nàng cơ hội giãy giụa nữa, Lưu Quang giữ chặt nàng, như một làn khói mất bóng.

Thiên Âm vừa đi, Trọng Hoa bỗng phóng lên trời, kiếm Thái A tản ra ánh sáng lạnh sâu kín, từng bước từng bước đi tới Mặc Tử Tụ.

Mặc Tử Tụ thấy hắn, một chiêu đánh lui Lam Duyệt Phù Vân, đưa tay lau đi vết máu trản ra khóe miệng, bỗng cười khẽ: “Trọng Hoa, hôm nay bổn tôn tới cửa, là giải vây cho ngươi. Ngươi liền định dùng kiếm Thái A trong tay ngươi cảm tạ bổn tôn sao?”

Trọng Hoa nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Mặc Tử Tụ, đến cuối cùng là ngươi muốn làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.