Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 146: Chương 146: Hai ly rượu






Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiên Âm còn muốn nói điều gì, Lưu Quang nhướng mày, đưa tay trên không trung tùy ý tìm tòi, chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, Thiên Âm đột nhiên biến sắc: "Hồng Trang?!"

Hồng Trang nhếch nhác rơi xuống đất.

Trong mắt của nàng, trừ kinh hoàng, rõ ràng còn có lóe lên tươi cười không mang theo ý tốt rồi chợt biến mất.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, trên mặt nàng chỉ có nỗi sợ hãi Lưu Quang.

Từ sau khi Lưu Cẩn chết, Lưu Quang đối với đệ tử của hắn, hoặc là nói đúng hơn là mọi người ở Thái A, không thể tốt hơn so với ngày trước. Nhất là Hồng Trang, ngày trước Lưu Quang thấy Hồng Trang, cơ hồ không thèm để ý, thậm chí có khi không để ý tới thân phận Thượng tiên của mình, thỉnh thoảng châm chọc mấy câu.

Hồng Trang vẫn sợ hắn.

Nhưng lúc này nàng, trên mặt mặc dù sợ, trong lòng cũng không một chút sợ hãi nào.

Có cái gì, so với bắt được nhược điểm của kẻ địch càng có thể làm cho người ta tăng thêm dũng khí đây?

Thiên Âm tiến lên một bước vội vàng hỏi: "Hồng Trang, ngươi đến làm cái gì?"

Hồng Trang cúi đầu, ở trong bóng tối nơi mà mọi người không nhìn thấy, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh lùng: "Ta tới nhắc nhở ngươi, ước định với ta."

"Ừ, ta không quên."

"Vậy ta cũng không có chuyện khác, lúc này đi rồi."

"Đợi chút." Nàng xoay người muốn đi, Lưu Quang một tiếng kêu lên, làm thân hình nàng cứng đờ, như một hài tử cứng ngắc xoay người, âm thanh e sợ muốn hỏi: "Thượng tiên còn có chuyện gì?"

Ý cười của Lưu Quang nồng đậm, nhẹ giọng nói: "Nể tình của Lưu Cẩn, bổn tọa sẽ không diệt khẩu."

Bên này toàn thân Hồng Trang phát rét, bên kia Thiên Âm đã nôn nóng ngăn cản: "Lưu Quang, để cho nàng đi thôi!" Nàng ngược lại nói với Hồng Trang: " Hồng Trang sư tỷ, ngươi đã nói đã không hận ta, đúng không?"

Mặt Hồng Trang cúi thấp, nhẹ nhàng gật đầu.

Thiên Âm nâng lên khuôn mặt tươi cười cho Lưu Quang nhìn: "Ta với nàng đã tiêu tan hiềm khích của lúc trước quyết định về sau sống yên ổn với nhau, mặc dù nàng nghe cái gì, cũng sẽ không có gì."

Lưu Quang liếc xéo nàng: "Ngươi thật ra rất thuần khiết lương thiện."

Thiên Âm ngẩng đầu: "Đúng vậy!"

Hồng Trang còn chưa nở ra nụ cười lạnh ở khóe miệng, âm thanh không mang theo chút tình cảm nào của Lưu Quang đã truyền vào trong tai: "Hồng Trang, nếu như ngươi an ổn giữ bổn phận không sinh sự, bổn tọa bảo vệ cả đời không buồn không lo. Nói cách khác, nếu ngươi ác độc gây chuyện giết hại đồng môn, cũng đừng trách bổn tọa không nể mặt."

"Nhớ kỹ sao?"

Thân hình Hồng Trang tựa như hoa lan mềm mại ở trong gió, yếu ớt chọc người thương yêu, nàng tựa như mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Nhớ."

"Đi thôi."

Cuối cùng Hồng Trang và Thiên Âm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt kia, là cảm xúc mà Thiên Âm chưa quen biết.

Đợi Hồng Trang rời đi, Lưu Quang lên tiếng cảnh cáo: "Lúc Lưu Cẩn chết, Hồng Trang cũng không rơi một giọt nước mắt. Ta chỉ thấy tuyệt vọng trên mặt nàng. Ngày đó nàng dám xông lên điện Cửu Trọng giết ngươi, hôm nay lại không muốn cùng ngươi tính toán chuyện lúc trước. Ngươi thật cho là, nàng đúng như yếu ớt trên mặt, như vậy đã không chịu nổi."

Thiên Âm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.