Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 2: Chương 2




Thanh Sơn, trấn nhỏ, cầu nhỏ, nước chảy.

Bầu trời trong vắt, chính là lúc xuân sang khắp nơi.

Đường phố nhộn nhịp, dòng người như nước chảy. Ở lối vào trấn nhỏ, một bóng dáng gầy nhỏ lảo đảo đi tới, chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ trong cơ thể nàng, uốn lượn khắp nơi.

Kỳ lạ là, hoa cỏ ven đường kia vốn đã thấm đẫm máu, nhất thời giống như uống suối tiên, dùng một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến hóa, không bao lâu, toàn thân những hoa cỏ này đều như có tiên khí lượn lờ.

Nàng ngồi xổm người xuống vuốt ve hoa cỏ kia, đầu ngón tay xuyên qua thân của bông hoa không chút trở ngại, vẻ mặt nàng buồn bã, thu tay về, đứng dậy đi tiếp.

Trên trấn vẫn náo nhiệt như cũ, thế mà bầu trời đang sáng sủa, theo bóng hình này đi tới, một tiếng sấm kinh động trời quang, lập tức biến sắc.

Tầng mây vừa dày vừa nặng dồn nén lớp lớp xuất hiện, mang đến cho con người một thứ cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông.

Nhìn thấy sắc trời thay đổi trong phút chốc, những người bán hàng rong trên đường phố hùng hùng hổ hổ vội vàng dọn quán, người đi đường một khắc trước còn thong dong cũng trở nên sốt ruột không yên.

Hình dáng nhỏ bé trên đường nọ đã chậm rãi đi tới, để lộ một khuôn mặt tái nhợt không có nửa phần huyết sắc, đôi mắt to trầm tĩnh thâm thúy, mờ mịt mà trống rỗng nhìn đám người xung quanh.

Thấy bọn họ vội vội vàng vàng đi lại, thấy bọn họ luống cuống bận rộn....

Thế mà, không ai nhận thấy được sự tồn tại của nàng.

Nàng đi chân trần, máu tươi từ lòng bàn chân nhiễm đỏ mặt đất, vẫn không có người nào nhìn thấy như cũ.

Nàng vươn tay muốn nắm lấy những người đang lướt qua, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể bọn họ.

Nàng thu bàn tay về, nhìn đầu ngón tay mình đến xuất thần.

Ở trong ký ức xa xôi, từng có một người đã cho nàng ấm áp, từ đó, nàng không còn là một kẻ vô hình sống ở một không gian khác, cô quạnh giữa thế gian, cuối cùng nàng cũng không còn phải hâm mộ những người có một thực thể linh hoạt kia, hâm mộ bọn họ có thể tùy ý cười đùa ầm ĩ, bi thương giận dữ tùy theo lòng mình. Không còn thương xót bản thân vì có vui hay buồn cũng không có ai nhìn thấy.

Nhưng mà người nọ, từng đáp ứng nàng, đời đời làm bạn, không xa không rời. Hôm nay, thế sự xoay vần, mà người ấy đã không biết tung tích.

“Chàng đã nói, sẽ luôn luôn theo ta. Chàng đã nói....”

Nàng thì thào nói thầm, trong giọng nói tràn ngập sự nhung nhớ và buồn bã, còn có tuyệt vọng cùng tang thương.

“Ta tìm chàng mấy ngàn năm, trải qua thời gian rất lâu, chịu đựng đời đời cô độc khổ sở, nhưng chàng lại ở đâu?”

Ầm ầm ——!!

Vài tiếng nổ vang lên, ngay sau đó mưa to rơi xuống như trút nước! Những tia chớp màu vàng kim như du long rải rác dày đặc trong tầng mây đen, tựa như mạng nhện bao phủ cả bầu trời.

Nàng cô độc mà chậm rãi đi tới phía trước, có người xòe chiếc ô bằng giấy dầu tinh xảo, đối mặt nàng mà đi tới, nàng dừng bước lại, nhìn người đến càng ngày càng gần, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng khát khao!

Gần, dần dần gần hơn.

Nàng không né tránh, người nọ cũng không né tránh, cứ dễ dàng xuyên qua cơ thể nàng như vậy, tiếp tục đi tiếp về phía trước.

Thân thể nàng run lên, giọt mưa cũng xuyên thấu qua cơ thể nàng, giống như không gặp bất kỳ trở ngại nào mà rơi trên mặt đất, đào ra trên đó một vết lõm thật sâu.

Phút chốc, tia sáng trong mắt nàng trở nên ảm đạm, cả người đứng lặng im dưới mưa như pho tượng, mặc cho cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã.

Sau đó nàng chậm rãi nở nụ cười, tiếng cười chỉ có mình nàng nghe thấy.

“Ha ha ha..... Đây là nguyền rủa ta ư.... Ông trời ạ, ta chỉ muốn chào tạm biệt chàng một lần.... Dù cho nỗi nhớ nhung hèn mọn như thế ông cũng không chịu thành toàn cho ta sao?!”

Nàng cười điên cuồng trong mưa, từng trận sấm chớp kinh hoàng phía chân trời. Đoàn người vội vàng lướt qua bên người nàng, tựa như từng dòng nước chảy.

Nàng đứng dưới cơn mưa tùy ý cười, cảnh vật bốn phía biến ảo không ngừng, nhà cửa lại bắt đầu sụp đổ, đám người vừa tản ra lại tụ hợp..... Riêng một mình nàng, đứng giữa trời đất, lẳng lặng cười to.

Dường như thời gian chỉ bất động tại nơi này của nàng, lướt qua bên người nàng, cảnh vật biến đổi không ngừng là bước chân của năm tháng.

Chỉ có nàng, vẫn đứng lặng im như xưa.

Nơi chân trời mây cuộn mây tan, từ bầu trời xanh mênh mông cao vợi, thanh thản an nhàn như đám mây bông, đến cuối cùng, chỉ còn mây đen che đỉnh, che bầu trời khiến mặt trời núp bóng.

Nàng ngẩn đầu nhìn phía chân trời xa xôi, một tia chớp thô đen bay thẳng tới, nàng chậm chạp vươn hai tay khô gầy, dáng vẻ bình tĩnh, nhắm đôi mắt trống rỗng lại. Thế nhưng khóe môi lại nâng lên thành một độ cong diêm dúa nhỏ.

“Nếu thiên đạo kia vô tình, ta sẽ phá hủy trời này, đất này, vạn vật chúng sinh này!!”

“Ta chỉ muốn một thứ có thể khiến người khác thấy được thân thể, nếu trở thành thần không thể để cho ta toại nguyện, như vậy, thì trở thành ma đi!”

Thì trở thành ma đi!

Âm thanh như ma quỷ lúc ẩn lúc hiện vang xa, trời đất yên lặng!

Trong đôi mắt nàng, hai hàng huyết lệ rơi xuống, trong đầu lại hiện lên bóng dáng kia, băng huyết trong mắt phát ra tia sáng khát máu kinh người.

“Cho dù trùng sinh thành ma, nhất định phải quên đi kiếp trước là kiếp này. Ta chắc chắn sẽ tìm được chàng!”

Ầm ầm một tiếng, tiếng sấm và lời của nàng đồng thời rơi xống đất. Dường như tốc độ mưa sa xuống cũng dừng lại một chút, ngay sau đó, lại càng rơi xuống mãnh liệt.

Đoàn người vẫn đang di chuyển như cũ, nhưng bóng dáng nhỏ bé yếu ớt kia, lại biến mất giữa một mảnh kim quang,

Dòng người lui tới, không ai nhận ra, ngay vừa rồi, ở bên người bọn họ, một bóng dáng nho nhỏ đã chôn vùi giữa trong mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.