Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 87: Chương 87: Đại khai sát giới




Giản Ngọc Diễn vui vẻ đi trước.

Trong tiệc,nói lên sự tình bán đan dược hôm nay,đám người Hùng Sát Dịch Cô Vân vẻ mặt kích động.

“Tần cô nương,trừ bỏ Minh Nguyệt Các trong kinh thành,hai tháng này,chúng ta còn ở thành lớn khác trong Sở quốc mở tám gian cửa hàng,nếu ngài luyện thêm càng nhiều đan dược,nhất định có thể kiếm được càng nhiều!”

Mười loại thất giai đan dược,mỗi loại chỉ có một viên,dùng đầu gối nghĩ cũng biết trên người Tần Lạc Y khẳng định còn có không ít thất giai đan dược,tuy rằng bọn họ không luyện đan,nhưng cũng biết,luyện đan sư luyện ra một lò đan dược,khẳng định không chỉ một viên.

Tần Lạc Y nghe vậy,cũng cười nhạt,chuyện tình Giản gia mở thêm tám gian cửa hàng,nàng đã nghe Giản Ngọc Diễn nói qua,lắc lắc đầu cười nói: “Bạc nhiều cũng vô dụng,đủ dùng là tốt rồi!”

Chỉ cần có thể cung cấp đủ bạc nàng mua dược liệu luyện đan tu luyện là được,nàng không có lòng tham.

Đám người Hùng Sát thở dài,tiếc hận không thôi.Cư nhiên còn có người ngại bạc nhiều không muốn kiếm.Giản Ngọc Diễn ngồi phía bên phải Tần Lạc Y,một thân huyền y ám văn tinh xảo,làm nổi bật dáng người hắn càng thêm tao nhã tiêu sái,ôn nhuận như ngọc.

Ánh mắt mỉm cười liếc nhìn đám người Hùng Sát một cái,gật đầu nói:“Không sai,bạc kiếm đủ là được...Các ngươi định ra chủ ý gì?Không cần phải bên trong mỗi gian cửa hàng đều bán đan dược cao giai,mũi tu sĩ cao giai thực sự linh,chỉ cần Minh Nguyệt Các có đan dược,không lo bọn họ không tìm đến cửa!”

Tần Lạc Y cười phụ họa.

Sau khi ăn xong,bọn họ từ trong Yên Vũ lâu đi ra,đi đến đại sảnh lầu một,vừa lúc đụng phải Sở Dật Tu một thân bạch y cùng những người liên can đi vào Yên Vũ lâu.

Tần Lạc Y một thân y phục màu thiên thanh,dáng người duyên dáng xinh đẹp,khuôn mặt kiều diễm tươi đẹp,Giản Ngọc Diễn bên cạnh ngọc thụ lâm phong,khí vũ hiên ngang,mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ung dung tao nhã,hai người đứng chung một chỗ,tựa như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ,thập phần bắt mắt,không thể bỏ qua.

Trong mắt Sở Dật Tu tối đen thâm thúy kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất,khoé môi lập tức mỉm cười đi tới.

“Tam hoàng tử điện hạ.”

“Giản huynh!”

Khi bọn họ đang hàn huyên,ánh mắt Tần Lạc Y lại lơ đãng nhìn qua bóng dáng hồng phấn đứng cạnh Sở Dật Tu.

Đỗ Ngữ Điệp.

Xem ra thương thế trên người nàng hẳn cũng hồi phục không sai biệt lắm,đã có tinh thần đi ra ngoài lắc lư! khoé môi hoàn mỹ nổi lên một chút ý cười chứa sát ý,lập tức dời đi.

Đỗ Ngữ Điệp khuôn mặt tiếu mĩ như trước,đáy mắt có thần sắc tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất.

Chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này lần trước ở Tiên Linh phường đoạt đi tử thảo linh chi hẳn là của nàng,còn hại nàng ở trước mặt biểu ca cùng mọi người mất mặt từ trên lầu ngã xuống...Nàng(Đỗ Ngữ Điệp) liền có một cỗ xúc động muốn giết nàng(Tần Lạc Y)!

Đỗ Lãnh Dạ mẫn cảm thấy được vẻ mặt muội muội có chút không thích hợp,cúi đầu hỏi.Sau khi biết được sự tình trải qua,vẻ mặt nhìn về phía Tần Lạc Y liền trở nên dị thường hung ác nham hiểm.Vỗ vỗ bả vai nàng,ý bảo nàng không cần để ở trong lòng.

Đi ra khỏi Yên Vũ Lâu không xa,Tần Lạc Y liền phát hiện chính mình bị theo dõi,khóe môi nổi lên một chút cười lạnh,vờ không biết tiếp tục hướng ngoại ô kinh thành đi đến.Ra khỏi cửa thành,lại đi thêm vài dặm,phía trước là một mảnh rừng rậm.Tiếng vó ngựa lao nhanh từ xa truyền đế ngày càng gần.

“Tôi thể sơ giai...Xem ra ngươi bỏ vốn lớn mua tử thảo linh chi,cũng không có bao nhiêu tác dụng a,chậc chậc,thật sự là đáng tiếc!Đồ tốt như vậy,cư nhiên dừng ở trên tay một phế vật!”Đỗ Lãnh Dạ ngồi trên lưng ngựa,từ trên cao nhìn xuống nàng,vẻ mặt khinh miệt.

Đỗ Ngữ Điệp người đầy sát khí,cùng thời điểm tiểu bạch thỏ đi theo Sở Dật Tu khác biệt lớn,đồng dạng ngồi trên lưng ngựa,vẻ mặt ngạo nghễ hèn mọn nhìn nàng.

Nhìn hai huynh muội hùng hổ mà đến,trên mặt Tần Lạc Y cũng không có thần sắc e ngại,thản nhiên nói:“Bạc là của ta,ta cảm thấy đáng giá là tốt rồi.”

Vẻ mặt Đỗ Lãnh Dạ lạnh lùng,ánh mắt như đao nhìn nàng,không nghĩ tới một nữ nhân mới tới tôi thể sơ giai,cư nhiên dám làm càn nói chuyện như thế với hắn!Thực không biết trời cao đất rộng,hắn chỉ cần động một ngón tay,liền có thể đem nàng tạo thành thịt nát!

Sát khí sắc bén trên người trào ra.Hắn đã cho người hỏi thăm rõ ràng,nữ nhân này cùng Giản gia không có quan hệ gì,bất quá là hai tháng trước cùng Giản Ngọc Diễn ngẫu nhiên quen biết mà thôi!Ban đầu hắn còn có điều cố kỵ,lúc này đã hoàn toàn thả tâm,giết chết một nữ tử như vậy,giống như dễ dàng dẫm chết một con kiến bình thường.

“Hừ,một phế vật tôi thể,cho dù có nhiều dược liệu vào tay ngươi,cũng là lãng phí! Làm người phải nên tự hiểu lấy mình,có đồ vật,không phải ngươi muốn là có được,không nên cưỡng cầu! Nếu không...Ha ha,ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết!”

Vung tay lên,ba nam tử hắc y tinh tráng ẩn từ một nơi bí mật gần đó không tiếng động đi ra.

Tần Lạc Y lạnh lùng nhìn chung quanh liếc mắt một cái: “Ngươi đây ý tứ gì?”

Đỗ Ngữ Điệp cười duyên ra tiếng: “Nha đầu chết tiệt kia,hôm nay khiến cho ngươi chết một cách rõ ràng! Hừ, dám cùng ta tranh đoạt đồ vật,ngươi phải thừa nhận hậu quả như vậy!”

Nữ nhân này,hôm nay phải chết!

Chỉ có nàng chết đi,mới có thể đem mối hận tranh đoạt tử thảo linh của nàng,không có biện pháp thành công đột phá đến võ sư lắng xuống! Chỉ có nàng chết đi,mới không tùy thời xuất hiện trước mặt biểu ca,dụ dỗ quyến rũ biểu ca chú ý!

Mỗi lần thấy nữ nhân này,ánh mắt biểu ca luôn khác thường, luôn làm cho nàng ẩn ẩn bất an!

Đỗ Lãnh Dạ nhếch môi cười lạnh,đối với ba nam tử tinh tráng vây quanh Tần Lạc Y ra lệnh: “Trong chốc lát đợi chúng ta đi xa,các ngươi đem nàng giết,thi thể ném sông đào cho cá ăn!”Hình ảnh huyết tinh,hắn không muốn để cho muội muội từ nhỏ được bảo hộ vô cùng tốt nhìn đến.

Ba gã hắc y nam tử cùng kêu lên xác nhận.

Đỗ Lãnh Dạ nhìn cũng không nhìn Tần Lạc Y một cái,xoay người mang theo Đỗ Ngữ Điệp nghênh ngang rời đi.Ở trong mắt hắn,đối phó với Tần Lạc Y chỉ đạt tới tôi thể,ba tu sĩ luyện khí kì,cũng hoàn toàn dư dả.

Mi mắt Tần Lạc Y cong cong,nhìn bóng dáng bọn họ,bên môi hiện lên núm đồng tiền tuyệt mỹ.Nguyên bản nàng còn đang suy nghĩ,tu vi Đỗ Lãnh Dạ kia thoạt nhìn cường đại,đối phó với hắn cũng không tốt lắm,muốn thắng hắn còn phải hảo hảo đắn đo một phen mới phải, không nghĩ tới hắn rời đi như thế...Tu vi ba nam tử này vừa thấy chính là luyện khí kì,vừa lúc làm bia ngắm miễn phí cho nàng thử xem uy lực phù chú.

“Giết!”

Bên môi Tần Lạc Y hiện lên ý cười khó lường làm cho ba đại nam nhân trong lòng có chút phát lạnh,ba người nhìn nhau,trong mắt xẹt qua âm độc,đồng loạt cầm kiếm vọt lên.Bất quá còn chưa đợi bọn hắn tới gần người,một lá phù chú ném ra,nháy mắt hóa thành vô số băng nhận,che trời hướng tới bọn họ bắn tới.

“Cẩn thận, là băng nhận phù!”

Sắc mặt ba người đại biến,không nghĩ tới trên người Tần Lạc Y cư nhiên còn có phù chú lợi hại như vậy,nhìn khí thế băng nhận công kích hung mãnh,phẩm giai tất nhiên không thấp!

Ba người phản ứng không chậm,nhưng băng nhận quá nhiều,uy lực kinh người,nháy mắt liền có một người chết ngay tại chỗ.

Hai người còn lại trình độ bị thương bất đồng,không dám tiếp tục khinh thường,nắm kiếm cảnh giác nhìn Tần Lạc Y.Mặt Tần Lạc Y mỉm cười,nhìn cũng không thèm nhìn thi thể nằm trên mặt đất một cái,thong thả mà tao nhã hướng bọn họ đi tới.

Trong lòng thập phần vừa lòng,dùng đan dược luyện chế ra phù chú,lực sát thương quả nhiên kinh người! Phù chú nhị giai vừa ném ra,nháy mắt liền lấy đi tính mạng một tu sĩ luyện khí kì!Phù chú như vậy,trên người nàng còn có hơn trăm lá!

Mà nàng còn có phù chú tam giai lợi hại hơn,thậm chí phù chú tứ giai! Trên người nàng cũng có không ít!

Nhìn nàng càng ngày càng gần,hai hắc y nam tử nhìn nhau,đưa linh lực vào trong mũi kiếm,gào thét hướng nàng bổ tới.Tần Lạc Y giương bàn tay mềm mại lên,tiếp tục ném ra băng nhận phù.

“A!”

Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên,lại thêm một người nữa ngã xuống,hai tròng mắt mở to,chết không nhắm mắt.Một người khác tuy rằng còn chưa chết,bất quá trên người bị bắn xuất hiện vài lỗ thủng,bị trọng thương,mắt thấy cũng không sống nổi.Hắn một bên hoảng sợ nhìn Tần Lạc Y đứng gần,một bên trong ngực xuất ra một đồ vật nhan sắc tiên diễm,dùng sức đè xuống.

“Phốc!”

Một tiếng vang thanh thúy vang lên,trên không trung nháy mắt hiện lên pháo hoa sáng lạn.Tần Lạc Y chưa kịp ngăn cản,thấp giọng nguyền rủa một tiếng,không chút do dự tiến đến gần hắc y nam nhân còn dư một hơi thở cho hắn một đao mất mạng,không dám trì hoãn,gọi tới Đại Hắc vẫn luôn theo sát cách đây không xa,bay đi thật nhanh.

Một lát sau,hai kỵ mã từ xa nhanh như điện chớp chạy tới,đúng là Đỗ Lãnh Dạ cùng Đỗ Ngữ Điệp rời đi không lâu.Nhìn vết thương chồng chất trên ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất,sắc mặt Đỗ Lãnh Dạ trở nên xanh mét.

“Đáng chết! Chúng ta đã quá xem nhẹ nàng!”

“Ngũ Ca,hiện tại làm sao bây giờ?Nàng biết là chúng ta muốn giết nàng!”

“Ta lập tức cho người ở phụ cận tìm xem,nàng nhất định chạy không xa! Nhất định không thể để cho nàng còn sống rời đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.