Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Chương 45: Chương 45




Duy quyết định sẽ ko buồn nữa, phải phấn chấn lên chứ, hạnh phúc của nó cũng là hạnh phúc của Duy mà.

_Thôi tập trung rồi kìa, mình vô đi Linh!! - Duy tươi cười kêu nó.

Nó nghiêng đầu khó hiểu vì thái độ của Duy, vừa mới trầm ngâm đây vậy mà giờ lại tươi tỉnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Con trai đúng là khó hiểu (đối với nó). Duy thấy nó ko phản ứng thì huơ huơ tay trước mặt nó và hỏi

_Mày bị cái gì nữa vậy?? Có đi ko thì bảo!!

_Ờh, đi. Đi thì đi!! Làm gì mà dữ dằn quá chứ!! - nó chu mỏ.

Duy khẽ cười, một nụ cười rất tươi. Thấy nó đáng yêu trở lại như vậy, Duy thấy yên tâm hơn là một Trần Thái Linh suốt ngày âu sầu ảo não chỉ vì tình yêu, tình cảm, tình báo vớ vẩn.

...

Cô chủ nhiệm đã tập trung tất cả các thành viên trong lớp lại để chuẩn bị điểm danh. Giờ nay mặt trời cũng đã lên cao rồi. Có lẽ là đã gần 8h, mới ngồi đó thôi mà đã gần 8h rồi, thời gian đúng là trôi nhanh thiệt!!

Vẫn như cũ, cô điểm danh mà bỏ qua tên nó vì nghĩ thế nào nó cũng đi trễ thôi. Nữ hoàng mà, chỉ thích để cho người ta chờ đợi mình thôi chứ ko thích chờ đợi một ai - trừ một người.

Đúng là nó với Duy tới trễ thật, lúc ấy cô đã điểm danh xong hết rồi. Báo hại Duy bị cô khiển trách vì tội lớp trưởng ko gương mẫu. Duy thì bị nghe ca mà mặt vẫn tươi tỉnh như thường, đúng là sức mạnh của tình yêu có khác.

...

Phần thi đầu tiên trong ngày hôm nay là thi chạy nam nữ hai người ba chân. Số lượng người tham gia của mỗi lớp là một cặp thôi. Nó bắt cặp với Lâm, còn ở lớp bên kìa thì có Duyên và Khôi, hai đứa này cặp kè với nhau cũng lâu nhể!!

_Chuẩn bị tinh thần chưa, nữ hoàng?? - Lâm châm chọc nó.

_Cần gì! - nó chu mỏ.

_Tại sao ko chứ? Ko chuẩn bị coi chừng chuột rút!!

_Ko được đâu!! - nó lại nói một cách ngắn gọn nhất có thể.

_Tùy mày thôi, tí nữa đừng có than đấy nhé!! - Lâm nhún vai.

Cuộc nói chuyện ấy bị cắt ngang bởi một hồi còi báo hiệu tập trung của các vận động viên teen. Cuộc thi sắp bắt đầu, và nó ko cảm thấy lo lắng. Gì chứ chạy thì nó cũng chạy được, chỉ có điều là ko biết các đối thủ có chạy nhanh hay ko thôi. Nhưng đây chỉ là chơi thôi, thắng thua chẳng có gì là quan trọng hết.

Tiếng súng bắt đầu vang lên. Các vận động viên trẻ tuổi bắt đầu cuộc thi của mình. Vì là chạy hai người ba chân nên chẳng thể phát huy được khả năng chạy nhanh của mình, có cặp còn vấp ngã nữa ấy chứ. Thi cái này thì đôi chân của hai người phải phối hợp nhịp nhàng với nhau, nếu ko thì sẽ té nhanh lắm.

Lâm vòng tay ôm qua eo nó, còn nó thì cũng bấu chặt vào Lâm. Chạy như thế này đúng là lần đầu tiên nó được biết, cũng khó thật, phải nói là ko hề dễ dàng chút nào. Chạy gì mà cứ như muốn té vậy. Nhưng cũng may là nó và Lâm giữ chặt lấy nhau nên có muốn té cũng ko được.

Duy đứng ngoài quan sát cuộc thi, cầu mong cho nó thắng cuộc. Nghe nói nếu thắng cuộc thi này thì sẽ được phần thưởng đôi dành cho các cặp tình nhân gì gì đó, chỉ nói mập mờ thế thôi chứ Duy cũng ko biết rõ phần thưởng đó là cái gì.

Bỗng có một người đập vai Duy. Duy quay lại và nhận ra đó là một người quen.

_Bạn có chuyện gì muốn nói với Duy sao??

_Ah ko phải vậy, chỉ là mình muốn đứng xem chung với Duy thôi, có được ko???

_Ok được chứ!! Bạn cứ đứng ở đây đi. - Duy tươi cười khiến cho con tim ai kia khẽ xao động.

Sau đó vài phút lại có thêm một người nữa đến bên cạnh Duy, đó là Cát Anh

_Hi Duy, Cát đứng ở đây được ko?? - con nhỏ tươi cười.

_Uhm, cùng là bạn bè mà!! - Duy cố tình cho Cát hiểu rằng giữa Duy và Cát chỉ có thể là bạn bè mà thôi.

_Uhm, bạn bè mà!!! - Cát cũng tươi cười khiến Duy thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng súng chung cuộc đã vang lên, và đội giành giải nhất chính là lớp 12A1 - cặp của nó và Lâm. Vậy là ngoài giải thưởng tập thể ra, nó và Lâm có thể nhận được phần thưởng cặp kia rồi, Duy mong sao khi nhận thưởng Lâm có thể nhớ ra nó nhờ nụ cười trong suốt như pha lê của nó. Giá mà có thể thì tốt rồi. Duy chỉ yên tâm khi nó với Lâm thôi.

Kì cũng đứng ở một góc quan sát nó và Lâm mà tim nhói đau lên. Lúc nãy khi nghe nói Lam và Lâm sém trở thành vợ chồng thì Kì ko giận, nhưng giờ thấy nó và Lâm thân mật thế kia thì Kì ko chịu nổi, chỉ muốn nhào vô đấm cho Lâm vài cú. Giả sử nếu Lâm chịu nhận nó thì Kì ko nói làm gì, đằng này Lâm đã tỏ ra ko quen biết nó, vậy mà giờ lại thi chung cặp với nó. Kì chịu ko thấu.

...

Nó bước lên bục nhận giải cùng với Lâm. Giải thưởng là một cặp nhẫn bạc (bạc cao cấp nha). Đôi nhẫn ấy rất đẹp, nó cứ săm soi mãi đến nỗi ko muốn xuống khỏi bục nhận giải luôn. Tới khi Lâm kéo tay nó đi thì nó mới sực tỉnh... nó gãi đầu và cười khì khì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.