Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Chương 41: Chương 41




Hắn vẫn lấp lửng và làm ra vẻ bí ẩn khiến cho ai nấy đều trở nên tò mò hơn bao giờ hết, kể cả nó. Nó biết Lâm thật sự rất thông minh, có khi còn vượt cả nó… nhưng nó ko tin là hắn có thể giải được câu đố này, một câu đố mà ngẫu nhiên đã tới với nó ko một lí do.

_Đáp án là… – hắn vẫn lấp lửng.

_Là gì nói nhanh coi. Hay là hồi nãy nói đại nên giờ hok biết trả lời?? – Duy thúc giục. Chính cậu cũng đang nôn nóng biết được đáp án để trao cho nó.

_Là… chủ nhân của mặt trăng là Hàn Mặc Tử ở Quy Nhơn!!

Nó kinh ngạc, còn các nhân còn lại thì lắc đầu tỏ vẻ ko hiểu. Tại sao nhà thơ Hàn Mặc Tử lại là chủ nhân của mặt trăng được chứ?? Thật ko sao hiểu nổi câu trả lời này.

_Vì sao? Mày giải thích đi!! – Duy vẫn ko chịu.

_Vì tao nghe ổng hát: “ai mua trăng tui bán trăng cho!!”, trăng của ổng nên ổng mới có quyền bán chứ!! Đúng ko Linh?? – hắn quay sang Linh, nháy nháy mắt một cách tinh nghịch.

_Oz, đúng rồi đó!! Quả nhiên, chưa đầy 5p mà đã tìm ra câu trả lời thì mày… đúng là thông mình đó!! – nó miễn cưỡng thừa nhận.

_Thấy chưa? Đương sự đã chấp nhận đáp án đó rồi… các ngươi còn ý kiến gì với ta nữa ko?? Kekekeee…

Nó tự cốc vô đầu mình, đúng là Lâm thông minh, rất rất thông minh. Người bình thường thì sẽ ko bao giờ giải được câu đố của nó… nhưng hình như tên Lâm ko phải là người bình thường. Giờ nó mới nhận ra Lâm còn có một điểm nữa rất giống nó, chính là nụ cười sau khi giải mỗi câu đố - nụ cười khiến cho người khác bất mãn.



_Chị, nói chuyện với em chút nha!!

Kì Duyên tới lớp nó tìm khi cả lớp chuẩn bị “lên đèo”. Nó cũng chẳng thấy buồn ngủ gì cho cam nên đồng ý nói chuyện với “nhỏ em” ko máu mủ này. Dù sao cũng đang chán nản mà, có người nói chuyện cũng đỡ hơn là vùi đầu vào ngủ.

_Có gì ko? Em nói nhanh đi!! – nó ngồi xuống bãi cỏ xanh rì trước mặt một khu rừng.

_Dạ! Vậy em ko vòng vo mà vô thẳng vấn đề luôn nha!!! Theo em được biết thì anh hai của em thích chị!!

_Chị biết!! Hắn tán chị rồi!!

_Nhưng chị đã ko đồng ý.

_Và giờ hắn chỉ xem chị là bạn bình thường thôi. Con trai mà, đụng tới lòng tự trọng là dẹp hết…

_Ko đâu, anh em thì khác! Đối với ảnh, tình cảm nam nữ ko phải là thứ để có thể đem so sánh với lòng tự trọng!! Cho tới giờ, ảnh vẫn còn thích chị dữ lắm. Nhưng vì sự trở về của chị Lam – mối tình đầu của ảnh nên ảnh ko thể tiếp tục tiến đến với chị!!

_Tại sao? Hắn vẫn còn thích cô gái đó?? – nó nghiêng đầu.

_Ko phải là còn thích, nhưng chị Lam luôn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng ảnh. Ảnh ko nỡ làm cho chị Lam tổn thương, nhất là vì chuyện tình cảm này! Bởi vậy… em có một chuyện muốn nhờ chị!!

_Ủa?? Chuyện tình cảm của anh em với việc em nhờ chị có liên quan tới nhau hả??

_Dạ!! thực ra thì em biết là cho tới giờ ảnh đã thích chị nhiều hơn chị Lam, nhưng vì chị Lam luôn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng ảnh nên ảnh ko thể tiến tới với chị, vì ảnh biết chị ấy còn thích ảnh!! Bởi vậy… em nhờ chị hãy nói với anh của em từ bỏ chị ấy đi!!

_Tại sao?? – nó ngạc nhiên tột cùng. Lời đề nghị này hơi thẳng thừng thì phải. Ko thể tin nổi một đứa con gái như nó mà phải đi cầu xin tình yêu của người khác… ko thể chấp nhận được mà.

_Vì… nếu là chị nói thì nhất định ảnh sẽ nghe theo!!! Em là em gái ảnh, em luôn muốn ảnh được hạnh phúc!!

_Nhưng chị chỉ muốn coi hắn là bạn thôi!! – giọng nó gượng ép – Ko thể tiến xa hơn được đâu. Xin lỗi em gái nhưng chị ko giúp được gì cho em rồi!!

Xong, nó đứng dậy và bỏ đi một mạch mà ko thèm ngoái đầu nhìn lại cô bé tội nghiệp đang khẩn thiết nhìn nó bằng một đôi mắt tuyệt vọng. Nhưng nó cũng có hơn gì? Nó bước đi mà lòng nặng trĩu, tim như bị cào xé, nó đau. Phải, lần này là nó đau thật, đau là vì mất đi một người bạn – chỉ vậy thôi.

Nó ngồi thừ người bên đống lửa trại đang còn nhen nhóm đỏ, dù chỉ một ít thôi nhưng cũng đủ soi sáng gương mặt “đau thương” của nó. Thực sự là nó ko thể hiểu nổi mình muốn gì nữa… tuy là Lâm bây giờ ko hề nhớ tới nó nhưng nó có thể khẳng định tình cảm nó dành cho Lâm là ko thay đổi, nhưng trái tim nó cũng muốn có cả đại thiếu gia kia nữa… nó ko muốn mất ai cả. Thực sự thì theo như lời Jin nói – ai là bạn, ai là yêu đây? Nó ko muốn mình trở thành một đứa con gái tham lam. Nó chỉ ko giống những đứa con gái bình thường khác, nó cứng đầu, có mạnh mẽ hơn… nhưng nó cũng có một trái tim con gái, cũng có một tấm lòng con gái. Nó chỉ muốn một người thích mình và cũng chỉ muốn mình thích một người mà thôi. Tham lam để làm chi rồi sau này lại chuốc lấy hậu quả về sau.

Kì Duyên lại xuất hiện, con bé đứng thừ người ra trước mặt nó như muốn cầu xin.

_Lại gì nữa? Đừng có nhờ chị chuyện đó nữa… chị ko làm được đâu!!

_Ko, em chỉ muốn nói là ngay mai anh của em với chị Lam sẽ tới đây. Nếu chị đủ dũng khí để nói chị ko thích ảnh trước toàn thể mọi người, trước mặt ảnh và trước mặt chị Lam thì em sẽ ko làm phiền chị nữa!! – Duyên nói như tuyên bố.

_Tại sao chị lại phải làm như vậy? Quá vô duyên!! Chị chỉ cần nói thẳng với anh của em là được rồi!!

_Nhưng… coi như đây là em cầu xin chị đi!! – Duyên nhìn nó, mắt rưng rưng.

_Đừng có lấy nước mắt ra hù chị, chị ko có đồng ý đâu!! Thôi em về đi.

_Vậy còn giải câu đố thì sao???

_Hả?? Em muốn chị làm thế tới vậy sao??

Duyên ko nói gì, khẽ gật đầu và đôi mắt vẫn còn long lanh nước. Nó lắc đầu, khẽ thở dài rồi nói

_Thôi được, nếu em đã quyết tâm thì chị cũng chiều thôi. Em nghe cho kĩ nha, cơ hội chỉ có một thôi!! – nó hít một hơi thật sâu – bốn bạn Xuân, Hạ, Thu, Đông có tất cả 61 viên bi. Xuân có số bi ít nhất. Đông có số bi nhiều nhất và là số lẻ. Thu có số bi gấp 9 lần số bi của Hạ. Hãy cho biết mỗi đứa có bao nhiêu bi!!

Duyên giật bắn người. Những tưởng nó chỉ thích đố mẹo thôi, ai ngờ còn lôi cả toán vô đây nữa. Đây là những bài toán đơn giản, cả lớp 4 cũng có thể giải được… nhưng có một rắc rối nho nhỏ là… Duyên ko giỏi toán. Hay nói đúng hơn cô bé mất căn bản toán trầm trọng và đang bị dạy kèm ở nhà bởi ông anh zai yêu dấu. Gương mặt Duyên trở nên buồn hơn bao giờ hết

_Chị ghét anh của em tới mức đó sao? Em mù toán mà…

_Chị ko đổi câu đố đâu. Em ko trả lời được thì về ngủ đi.

Xong nó nằm lăn ra bên cạnh đống lửa trại đang dần tắt và ngủ thiếp đi, mặc cho Duyên đứng tần ngần ở đó. Em gái thì sao chứ? Ko phải chuyện gì cũng có thể chiều được, nhất là đối với chuyện tình cảm. Bảo nó làm theo lời Duyên, có khác nào kêu nó đi cầu xin tình yêu của người ta chứ?? Mà như đã nói, nó ko bao giờ muốn cầu xin tình yêu của người khác.



Sáng, nó bị đánh thức bởi một thứ ánh sáng chói chang, rọi thẳng vào mắt. Mặt trời đã lên rồi, nó tìm cái đt để coi giờ. Bây giờ là 5h30 sáng.

Nó lồm cồm bò dậy, rồi bò vào lều của Jin lấy vật dụng cá nhân. Jin giữ đồ cho nó mà. Sau khi VSCN xong, nó lại trở về nơi tập trung. Vẫn chưa có ai thức hết, nó nhún vai và quyết định đi lăng quăng gần đó để coi ở đây có gì thú vị ko. Nó tiến về phía bờ sông, đó là nơi nó thích nhất ở đây.

Thật bất ngờ, cứ tưởng chỉ có mình nó dậy thôi, ai ngờ cũng đã có người ngồi ở ngoài ấy. Nó nghiêng đầu, quyết định vẫn bước tới.

Oz, cứ tưởng ai hóa ra lại là “ chàng hoàng tử” – mối tình đầu của nó – Phạm Thanh Lâm.

Nó khẽ ngồi xuống bên cạnh Lâm mà ko đợi hắn mời. Ko gian cứ yên tĩnh như vậy kéo dài khoảng 5p từ khi nó đến. Và hắn là người đánh tiếng trước

_Dậy sớm vậy??

_Uhmmm, kỉ lục guiness Việt Nam đó!! Còn mày, sao cũng dậy sớm vậy?? – nó xưng hô theo kiểu bạn bè thân thiết.

_Uhmmm, thói quen thôi!! Tôi có chuyện cần phải hỏi!

_Tự nhiên đi!! – nó nhún vai.

_Thật sự là trước đây tôi đã từng thích cô sao? Đó có phải là sự thật ko?

_Qua giờ nói mà mày có tin đâu… có lẽ tụi mình hok có duyên với nhau, thôi thì cứ làm bạn đi cũng được!!

_Ko phải, thực ra là tối qua tôi đã mơ thấy cô. Tôi mơ thấy cô ngồi bên cạnh một cái cặp rồi khóc thét lên, như nhìn thấy cái gì đó ghê gớm lắm vậy đó… rồi tôi còn ngồi xuống ôm cô nữa! – nói tới đây, hắn đỏ mặt – Có lẽ… có lẽ…

_Lẽ lẽ con khỉ!! Đừng nghĩ nhiều làm gì, cứ coi tao là một người bạn được rồi!! – nó cười buồn.



Khoảng nửa giờ sau, tất cả mọi người đã thức dậy.

Mới đó mà Duyên đã qua lớp tìm nó. Con bé này vui thì vui thật nhưng nhiều lúc phiền phức quá, ngoại trừ cái phiền phức đó ra thì điểm nào ở con bé cũng đáng yêu.

_Chị… chị quyết định là sẽ ko nói sao? – Duyên vẫn khẩn thiết van xin.

_Ko là ko… làm vậy khác nào bôi tro trát trấu vô mặt chứ? Chị ko làm đâu, em đừng năn nỉ vô ích. Chị ko dễ động lòng đâu!!

_Haizz, đành vậy thôi chứ biết sao! Dù sao em cũng là kẻ ngoài cuộc, đâu thể làm gì được chứ?

Nó quay mặt ngó lơ ko nói tiếp nữa. Trông con nhỏ có vẻ tội tội, nó sợ nếu mà tiếp tục nhìn nhỏ thì nó sẽ đồng ý mất thôi.

Lát sau, đám đông nữ sinh tập trung ở một góc – lối vào trại. Có lẽ đại thiếu gia đã tới rồi. Mặc kệ, nó ko thèm quan tâm. Giờ thì Lâm đang ở bên cạnh nó, nó dường như chẳng còn suy nghĩ gì về tình cảm mà mình dành cho Kì nữa.

_Có thật là tôi xưng hô thân mật với cô được chứ? – Lâm hỏi.

_Ok, bạn bè mà!!

Nó đã quyết định rất nhanh chóng mối quan hệ giữa nó và Lâm bây giờ. Phải, chỉ là bạn bè thì tốt hơn. Rồi từ từ hắn sẽ nhớ ra nó, tới khi đó nó sẽ quyết định hoàng tử của mình cũng ko muộn, bây giờ hãy còn quá sớm để quyết định chuyện ấy. Cứ là một con nhóc hay nghịch phá thì tốt hơn là một thiếu nữ suốt ngày đau đầu vì chuyện tình cảm. Và hơn hết, trong quãng thời gian làm bạn bè đó, nó sẽ làm cho Lâm nhớ ra nó – nhớ ra nó ko phải là một con nhóc có thể quên được. Giờ thì nó muốn bình tâm lại, ko vướng vào chuyện tình cảm, để thực hiện được việc ấy.

_Ok, vậy mày… tí nữa chung cặp với tao nhá!! – hắn cười rõ tươi.

_Ok!! – chiến lược đầu tiên của nó là nói những câu ngắn gọn như trước đây.

_Chị!! – hết nhỏ Duyên giờ là tới thằng em trai của con Cát tới làm phiền nó, hai đứa này đúng là vợ chồng, rắc rối như nhau.

_Gì nữa đây?? – nó bực bội.

_Tí nữa… chị có ở chung đội với chị của em hok?

_Ko, chị chung cặp với anh Lâm rồi!!

_Ủa vậy hả?? Mà em kể chị nghe chuyện này nha.

_Uhm, kể đi!!

_Dạ! Chị của em á, chỉ thích anh Duy!!

_Biết rồi.

_Giờ thì chỉ đang tấn công ảnh kìa!!

_Biết… hả?????? Nó tính phá hoại thằng Duy với con Uyên hả??

_Dạ!!

_Chết, vậy là ko được. Phải ngăn nó lại chứ… con điên này, nó muốn cái gì nữa đây??

Nó nói nhanh rồi chạy nhanh theo Khôi, thằng nhóc dẫn nó tới chỗ diễn ra “cuộc tình tay ba” – lâm li bi đát của Uyên, Duy và Cát. Lâm cũng chạy nhanh theo nó, vì lúc nãy nghe câu chuyện Lâm cũng hiểu được phần nào – hắn vốn thông minh mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.