Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Chương 30: Chương 30




Sau khi tiễn mẹ ra sân bay xong, ngày hôm đó nó cũng mau chóng bắt xe trở về SG. Nó chẳng muốn ở lại đây thêm một chút nào… nơi mà mẹ đã rời xa nó… nơi mà gió mang mẹ đi, nó ghét mọi thứ ở đây.



Nó lại trở về với căn nhà ấy, trở về với ba và dì, trở về với bảy chiếc đồng hồ thân quen và chiếc hộp nhạc mà ngày nào nó cũng ngắm nghía. Nó quyết định sẽ trả lại tiền cho Duy dù ko biết Duy có nhận ko, và kết quả là Duy đã mắng cho nó một trận te tua. Là bạn bè, Duy chẳng tính toán gì với nó, tự dưng nó lại cư xử vậy làm Duy rất bực mình.

Sau khi nghe Duy mắng xong, nó chợt nhớ tới chuyện nhỏ Cát nói khi còn ở Đà Lạt “Duy cặp bồ với con Uyên rồi!!”… tức tốc, nó túm đầu Duy và hỏi

_Mày cặp bồ với con Uyên rồi phỏng thằng khốn??

_A… sao mày biết? Tao chưa nói mà!! – Duy cười, gỡ tay nó ra.

Nó nhếch mép. Thì ra những lời con nhỏ Cát nói đúng là sự thật. Nó bực bội thả áo Duy ra rồi quay lưng bỏ đi. Nó giận Duy vì dám thừa cơ hội nó đi vắng rồi tán tỉnh con nhỏ Uyên, nó giận luôn nhỏ Uyên vì đã thừa cơ hội nó đi vắng mà nhận lời thằng Duy. Ít ra hai đứa bạn (đã công nhận nhỏ Uyên là bạn) mà nó hằng tin tưởng phải đợi sự đồng ý của nó mới được cặp kè chấm muối mè với nhau chứ… bực cái mình.

Nó vẫn đi học trễ vì cái tội la cà trong nhà sách. Giờ thì nó chẳng còn chờ “Chạng vạng” nữa, nhưng vào nhà sách mỗi sáng là thói quen đã ăn sâu vào máu thịt, nó chẳng thể nào sửa được. Đành vậy, ít ra thì ông giám thị bây giờ cũng chẳng bắt nó chạy 10 vòng quanh trường nữa. Thoát được cái vụ đó là nó mừng rồi, nếu ko chắc suốt năm phải đi cổng sau hoặc vượt rào để mà vô trường mất thôi. Nhiều lúc nó thầm rủa cho ông giám thị bị đuổi việc cho rồi…

Nó lại tiếp tục viện lí do cho việc đi trễ của mình. Nhưng hôm nay tâm trạng cô có vẻ vui nên ko hỏi lí do gì khiến nó đi trễ. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bảo nó bước vô lớp.

Hơi ngạc nhiên, nó tiến chậm về vị trí của mình rồi đưa ánh nhìn nghi vấn sang Duy. Duy cũng lắc đầu rồi nhún vai, hình như hôm nay cả lớp chẳng ai biết có chuyện gì mà khiến cô vui vẻ như thế.

Cô gõ thước cành cạch khi ko khí lớp trở nên ồn ào

_Các em… trật tự đi nào!! – cô mỉm cười dịu dàng.

_Thưa cô!! – nó giơ tay – Hôm nay cô có chuyện gì mà vui vậy ạ?

_Ko có gì đâu. Chúng ta bàn về lễ kỉ niệm thành lập trường tiếp đi các em!! Giờ trước tiên chúng ta sẽ bầu ra hai bạn đi thi học sinh thanh lịch.

Cả lớp nhốn nháo, xốn xang giơ tay phát biểu. Hầu hết là bầu nó đại diện cho lớp, còn một bạn nam nữa thì sẽ bỏ phiếu bầu.

Có ba bạn được đại diện để chờ kết quả phiếu, đó là Duy, Kì và Chí Anh (một thành viên trong lớp, cũng khá là vui vẻ). Bỏ ra 4 đại diện – bao gồm cả nó – thì còn lại 36 phiếu và cả lớp bắt đầu bình chọn.

Thật ko may là anh chàng Chí Anh kia chẳng được bầu chọn, hầu hết là nghiêng về phía Duy, nhưng Kì cũng ko kém. Và đây là kết quả bầu:

Lâm Chí Anh – 0 phiếu.

Lâm Bá Duy – 18 phiếu.

Hoàng Vĩnh Kì – 18 phiếu.

Kết quả thật mĩ mãn. Cô phân vân ko biết nên chọn ai.

_Ummm, các em làm khó cho cô quá!! Thôi giờ để cho nữ nhân vật chính lựa chọn đi. Linh, em bầu ai??

_Trước tiên, em ko muốn tham gia cuộc thi, vì em biết chắc chắn mình sẽ rớt đài. Thứ hai, em xin bình chọn cho hai bạn đó là Triệu Mỹ Uyên và thằng Duy khùng!! – nó nhăn răng cười.

Cô chủ nhiệm chợt nhớ lại những lời than phiền của các thầy cô bộ môn về sự nghịch ngợm của nó, nên dù rất muốn nó làm đại diện nhưng cô cũng đành miễn cưỡng đồng ý đề xuất của nó.



Tên: Triệu Mỹ Uyên – 12A1

Ngày sinh: 23.7.1990

Nơi sinh: bệnh viện đa khoa tỉnh

Thành tích học tập: học lực giỏi, hạnh kiểm tốt.

Số điện thoại: 01999020617

Sở thích: nấu ăn

Thần tượng: Lâm Bá Duy

Bài hát yêu thích: Hard to say I’m sorry

Môn học yêu thích: Lý

Ước mơ: trở thành tiếp viên hàng ko

Nguyện vọng tương lai 1: trở thành một người vợ đảm đang

Nguyện vọng tương lai 2: 0 có

Các hoạt động trường đã tham gia: đêm cắm trại kinh dị, tiểu thư và chàng lãng tử, bán hàng rong trong trường…

Tên: Lâm Bá Duy

Ngày sinh:16.1.1990

Nơi sinh:bệnh viện Chợ Rẫy

Thành tích học tập: học lực giỏi – hạnh kiểm tốt

Số điện thoại:01885391003

Sở thích:đọc sách, nghe nhạc trước khi đi ngủ

Thần tượng: Trần Thái Linh

Bài hát yêu thích:A little love

Môn học yêu thích: ko có

Ước mơ: phi công

Nguyện vọng tương lai 1:lấy vợ sớm

Nguyện vọng tương lai 2:đi du lịch thế giới

Các hoạt động trường đã tham gia:lãng tử, miêu miêu tiểu thư, thằng khờ, anh chàng đẹp gái…

Đó là hai mẩu phỏng vấn dành cho hai học sinh tham gia cuộc thi học sinh thanh lịch, sau khi đọc xong thì nó cười lăn cười bò. Quả ko hổ danh là hai vợ chồng, còn cô chủ nhiệm thì đỏ cả mặt vì mắc cỡ với hai học sinh của lớp mình. Hai đứa này viết mà ko suy nghĩ gì hay sao vậy nhỉ? Cùng là học sinh ngoan và ưu tú trong lớp, vậy mà lại viết ba cái gì đâu ko vào tờ phỏng vấn, chắc ban giám khảo được dịp cười đừ người luôn quá…

_Tụi… hahahaaa… híc, tụi… bay bị… khùng hả? Hay bị khủng bố?? Ghi hầm bà lằng vô trỏng, cha nào chịu nổi trời?? – nó ôm bụng cười – Tụi bay quả ko hổ danh là vợ chồng của nhau đó nha!!

_Kẹt quá chơi đi mà!! Với lại mới chỉ là người yêu thôi, chưa cưới hỏi gì mà vợ chồng con khỉ gì!! – Duy gãi đầu.

_Hiz. Hihihahahah. Ủa mà sao thần tượng của mày lại là tao vậy?? – nó vẫn cười, nhưng ko bò ra như lúc nãy nữa.

_Ummm… đã nói kẹt quá chơi đại mà!! Hỏi nhiều quá…

Duy bực bội bỏ ra ngoài, còn Uyên thì ngượng nghịu đỏ mặt ko dám nhìn ai. Đáng lẽ ra nhỏ chỉ viết theo Duy thôi, ai ngờ lại làm trò cười cho cả lớp… thiệt xí hổ quá đi mất. Cô nàng đang muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho xong.

_Các em yên lặng!! – cô chủ nhiệm bước vào lớp và nhẹ nhàng nhắc nhở, à đúng rồi giờ là tới tiết của cô mà.

_Cô ơi… nghỉ tiết này bàn tiếp đi cô!! – cả lớp rần rần.

_Thôi được, các em giữ trật tự đi đã. Chỗ trống của ai vậy??

_Thưa cô chỗ đó là của lớp trưởng đó cô!! – một tên nhiều chuyện nhanh nhảu.

_Thôi được rồi!! Bây giờ chúng ta sẽ bàn về tiết mục văn nghệ của lớp. Vì ko đủ thời gian nên mỗi lớp cắt giảm lại chỉ còn 1 tiết mục văn nghệ, và phải được duyệt qua hội đồng nhà trường. Bởi vậy chúng ta sẽ diễn kịch, các em đồng ý chứ?

_Vâng ạh!! – cả lớp lại đồng thanh.

_Trong tiết mục này cô sẽ phân công trực tiếp luôn, chúng ta sẽ diễn vở “Cô bé Lọ Lem”, bây giờ sẽ phân vai. – cô móc ra một tờ giấy nhỏ rồi cầm phấn viết lên bảng.

Trần Thái Linh – Cô bé Lọ Lem.

Hoàng Vĩnh Kì – Hoàng Tử.

Lâm Bá Duy – Đức Vua.

Triệu Mỹ Uyên – mụ dì ghẻ.

Lâm Chí Anh – chị lớn.

Đinh Thanh – chị nhỏ.

Nguyễn Trần Cát Anh – bà già mua nhôm nhựa

Sau khi cô phân vai xong, cả lớp òa lên ngạc nhiên, nhưng đa phần là thích thú

_Cô, sao con trai lại đóng vai nữ?? Còn bà mua nhôm nhựa là ai??

_Các em trật tự!! Kịch bản được cải biên lại một chút nên… hì, các em chịu khó nhé, đây sẽ là một vở kịch hài. Như vậy thì giải thưởng nhất định thuộc về lớp chúng ta!! Quyết thắng.

_QUYẾT THẮNG!! – cả lớp hô vang.

_Suỵt, im lặng chứ các em… nhỡ thầy giám thị nghe thấy thì sao?? – cô đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.

Vừa lúc ấy, Duy bước vào lớp… thấy ko khí lớp im lặng đến “đáng sợ”, Duy khẽ rùng mình. “Ko lẽ con Linh lại lên cơn khùng hả trời???”.



Thấm thoắt rồi cũng tới ngày 1.3.2009…

Hôm nay là ngày hội trường, mọi thứ thật náo nhiệt, thật rực rỡ. Nó cũng xúng xính trong bộ áo của nàng Lọ Lem và đi taxi tới trường. Vài phút nữa là lễ kỉ niệm bắt đầu rồi mà nó chưa make-up gì cả…

Mọi người sau hậu trường lo cuống cả lên vì giờ này mà chưa thấy nó xuất hiện. Tiết mục văn nghệ tuy là cuối cùng nhưng mà cũng phải tới sớm để ôn lại kịch bản nữa. Kịch bản cô viết tuy vui nhưng mà muốn nhớ lâu ko phải là chuyện dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.