Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Chương 24: Chương 24




Nó khẽ nhíu mày. Đích thân đại công tử rủ rê nó đi chơi, chẳng lẽ hôm nay là sự kiện trọng đại gì sao?

Sau một hồi lưỡng lự suy tư, cuối cùng nó cũng đồng ý. Nhưng mà còn một vấn đề khiến nó phải băn khoăn

_Giờ đi đâu?? – nó hỏi.

_Đi leo núi hok? Tao biết có ngọn núi rất yên tĩnh, lên đó có thể thư giãn tâm hồn!!

_Trời… mày uống lộn thuốc hả thằng ko có não? Bị cái gì mà kêu tao lên núi hả?? Cái gì mà thư giãn tâm hồn? Khùng kinh niên!!

_Trời đất, chưa gì hết mày đã táp táp rồi…

_We, người chớ có phải chó đâu mà táp? Thằng khùng nặng. Mà tao hỏi mày nha, giờ mình đi bằng cái gì? Hổng lẽ bằng xe hăng cải chắc?

_Mày ngu trường kì!! Người ta làm dịch vụ taxi để chơi chắc?

_Mày có tiền hok mới là chuyện á!! – nó nhún vai.

_Hông có mà rủ mày đi hả con khùng? Hong nói nhiều nữa, giờ có đi hok nói một tiếng đi nhak~

_Ok, mày chủ chi nha!!

Kì mỉm cười gật đầu. Gì chứ, đại công tử mà ko có tiền đi taxi sao, nó coi thường hắn quá rồi…

Ra đường lớn, nó nhìn thấy đã có một chiếc taxi đỗ sẵn bên vệ đường như đang chờ tụi nó ra vậy. khẽ nhíu mày, nó bẻ tay cái rốp rồi bước nhanh về phía trước. Kì cũng bước nhanh theo sau nó. Ko biết trong đầu Kì đang toan tính cái gì mà muốn dụ nó lên núi đây…

Ngồi trên xe nó lôi IP ra nghe nhạc. Làm như vậy vừa đỡ nhàm chán vừa đỡ buồn ngủ. Dù gì thì nó cũng chẳng biết phải nói gì với hắn nữa…



Xe dừng lại ở dưới chân một ngọn núi – đúng, một ngọn núi thấp. Nó lại nhăn, nhìn sang Kì

_Cái này mà gọi là núi hả?

_Cự nự cái gì? Ko là núi chớ là gì nữa?? Ngốc!!

Nó nhếch mép, bước xuống xe. Núi gì mà lại thấp lè tè, còn thấp hơn cả một con heo nữa (???), nhưng mà dù sao đã tới đây rồi thì có muốn về cũng phải lên đó cái đã…



_AAAAAAAAAAAAAAA!!

Nó dang hai tay, đứng ở tư thế thoải mái nhất và hét to lên hết cỡ. Sảng khoái quá, những ức chế trong lòng bây lâu dường như đã tan biến hết.

Nó ngồi phịch xuống bên cạnh Kì, cảm nhận được bãi cỏ xanh rì này rất là mát dịu. Ko khí ở đây cũng dễ chịu hơn dưới kia nhiều, mặc dù đây chỉ là một ngọn núi thấp mà thôi.

Ngửa người ra sau, Kì thoải mái dãn người ra. Thực sự thì khi rủ nó lên đây, Kì đã có một “âm mưu”. Kì cũng ko hiểu bản thân mình muốn gì, ko hiểu được tình cảm của mình lúc này là như thế nào. Rõ ràng là Kì rất thích Nhược Lam, nhưng giờ thì hắn cảm nhận được tình cảm của mình dành cho nó lớn hơn rất nhiều. Mặc dù thấy có lỗi với Lam nhưng Kì vẫn ko thể cưỡng lại con tim của mình được… ko biết tự lúc nào mà khi nhìn thấy nó cười thì Kì lại cười theo, nó khóc thì tim Kì đau thắt… nỗi buồn của nó ko biết từ lúc nào lại trở thành nỗi buồn của Kì.

_Oai, gió trên đây to quá!! Kì lạ thiệt, ngọn đồi thấp lè tè như cây nấm, vậy mà ko khí thì lạnh lành, gió thì to. Sảng khoái quá đi mất!! – nó phân tích.

_Thôi đi chị hai!! Hồi nãy ai nói là đây ko phải núi he?

_Chế giễu tao hả mày? Mún chết rùi đây phỏng?

_Ko dám!! Haizz, mỗi khi có chuyện buồn là tao lại lên đây!!

_Oài, bộ mày đang buồn hả?? Có gì hok? Tao có thể giúp hok?

_Ờ thì cũng có… umm, mày hứa là sẽ giúp đi thì tao nói!!

_...

Nó im lặng ra vẻ tư lự, lỡ như thằng thiếu não này bắt nó làm ba cái chuyện đồi bại thì sao nhỉ? Hay là tính mượn tiền nó? Có lẽ nào muốn nó làm mai ta? Ko, muốn nó làm giùm bài tập thì đúng hơn…

Nó cứ ngồi suy nghĩ, suy nghĩ mãi về chuyện bùn của Kì… à đúng hơn là tưởng tượng, mà nó toàn tưởng tượng ra những chuyện điên khùng gì đâu ko à… đúng là trí tưởng tượng bay cao quá mà.

_Wey… nói gì đi chớ? Hay là hok dám hứa??

_Được thôi, hứa thì hứa… có gì đâu mà hok dám!! Nói đi, giúp được tao sẽ giúp!! Nếu chuyện đó hok trái với đạo làm người!!

_Gớm… thì chuyện là…

“Con kiến đen nằm trên…”

_Chờ tao chút!!_Alo?? Thằng khùng nào gọi đúng lúc vậy??

_Thằng khùng bạn mày nè!! Chơi với mày lâu quá nên khùng theo!

_Duy hả? Có chuyện gì ko??

_Con Uyên nó bị gì mà nhập viện rồi, vô thăm nó nhak… tao chờ!!

_Ukm, tao vô liền giờ!! – quay sang Kì – sr mày giờ tao phải đi rồi, có gì mai nói nha!!

Nó xoa xoa hai tay ra chiều hối lỗi, rồi ko đợi Kì đồng ý nó đã phóng thẳng. Một cách nhanh chóng, nó bắt taxi rồi đi nhanh tới bệnh viện.



Đang trên đường tới bệnh viện, nó chợt nhớ ra là mình chưa hỏi thằng Duy con Uyên nằm ở phòng nào, liền lấy phone ra định gọi cho Duy. Nào ngờ tới lúc nó đang định bấm số thì chuông điện thoại lại vang lên làm nó hết hồn

_Alo? Gì nữa?? – nó bắt máy, giọng bực bội.

Ko biết Duy đã nói gì với nó mà khi ấy người ta nhìn thấy sắc mặc nó tái mét, à ko, đỏ chót như trái cà chua thúi… miệng nó thì ko ngừng la hét “Quay lại!! Quay lại!!”, hình như cái chuyện này trầm trọng lắm thì phải.

Vài phút sau, người ta thấy chiếc taxi đỗ lại trước một ngôi nhà có cánh cổng màu xanh dương.

Nó bực tức bước ra khỏi taxi, thanh toán tiền bạc xong nó đá cửa rầm một cái rồi xông thẳng vô nhà. Ko may cho nó, ông bà chủ ngôi nhà này đang ở nhà

_Ơ… con… con xin lỗi cô chú!! – nó ngượng nghịu cúi đầu.

_Con ma^t' dạy, mày tính phá nhà tao đấy phỏng? – bà chủ nhà quát tháo.

_Bà kì cục quá, con bé đó hồi nào giờ tính nó là vậy!! Thông cảm được thì cứ thông cảm cho nó!! – quay qua nó – con lên trên đi, thằng Duy đang ở trên phòng đó!!

_Lên cái gì mà lên? Nó làm hư thằng con cưng của tôi thì sao? Bực cái mình!!

_Con lên trên đi!! – ông chú dứt khoát – Thằng Duy đang đợi con – sau đó quay qua bà vợ – Bà cũng đừng giữ thái độ đó với bạn của thằng Duy nữa!! Dù sao thì con bé cũng là đứa duy nhất chịu chơi với con đấy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.