Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Chương 25: Chương 25: Nam thần Diệp từng nói chuyện yêu đương sao?






“Thầy Lưu, thầy Lưu.”

Lưu Nham Thạch bò ra khỏi lều trại, nhìn về phía Cố Loan Loan, hỏi: “Sao?”

“Cục đá kia có chút kỳ quái, rất giống với hoá thạch.”

Hoá thạch?

Lưu Nham Thạch thò một chân ra khỏi lều, miệng hô: “Ra đây, ra đây.”

Rồi dẫn đầu cùng Cố Loan Loan đi về phía hoá thạch, người trong lều khác cũng từ từ bò ra, đuổi theo kịp.

Thật sự là hoá thạch! Trên cao nguyên đất đỏ phát hiện ra hoá thạch!

Bóng ma hoang mạc hóa lập tức bị quên đi, trong đầu Lưu Nham Thạch chỉ còn lại câu hỏi: Đây là hoá thạch gì? Vì sao ở đây? Có ý nghĩa gì?

Bọn họ lại ở trên hoang mạc thêm một ngày, cho đến khi hết tất cả đồ ăn, mới mang hóa thạch gì đó quay về.

Đánh dấu khu vực này, lấy đi lớp vỏ có thể nhìn thấy được, về phần bên dưới, còn phải báo cáo để tiếp tục khai quật.

Bọn họ trì hoãn thêm một ngày, lại không biết ở thành phố W xa xôi có một chàng trai sắp bị bức điên rồi.

Diệp Cửu Chiêu hối hận, anh thật sự không nên để Cố Loan Loan đi theo! Cô chưa từng đi dã ngoại, vậy mà anh còn mặc kệ cho cô đi theo!

Anh luôn muốn cho cô thứ tốt nhất, vào học kỳ một anh đã nhớ đến đời trước đám người Lưu Nham Thạch đi dã ngoại, phát hiện ra sự thay đổi của cao nguyên đất đỏ, sau đó nộp một bài luận văn, trên hồ sơ của những người đi dã ngoại đều có một nét bút xinh đẹp.

Cho nên lần dã ngoại này, anh đã đề nghị ông dẫn theo Cố Loan Loan.

Đời trước bởi vì phát hiện mới, bọn họ liền quay về trước thời hạn, ngày thứ tư đã quay về rồi. Cho nên theo lý, hiện tại đám người Cố Loan Loan hẳn là đang trên đường về.

Chính là điện thoại không thông, không có một lần thông!

Diệp Cửu Chiêu luống cuống, là hiệu ứng bươm bướm đã tác động đến thời không này sao?

Anh hoang mang, rối loạn vội lái xe đi đến Thanh Hải, tim đập gia tốc, cầu nguyện cho cô nhất định phải bình an.

Lần đầu tiên căm ghét bản thân đã biết trước tình thế tiến triển, bằng không cũng sẽ không để Loan Loan đi.

Lúc Diệp Cửu Chiêu đến núi Nhật Nguyệt thì vẫn chưa gọi được cho mọi người, anh lại không biết bọn họ đi đâu nên lòng nóng như lửa đốt.

Đoàn người Cố Loan Loan về đến núi Nhật Nguyệt, cùng với có sóng điện thì còn thêm một đống tin nhắn của Diệp Cửu Chiêu.

【 Anh Cửu: Loan Loan, em ở đâu? 】

【 Anh Cửu: Loan Loan, ở đâu 】

【 Anh Cửu: Thấy tin thì báo lại ngay 】

……

Không đợi cô gửi tin trả lời, di động đã rung, màn hình hiển thị lại là: Anh Cửu.

“A lô, Anh Cửu.”

Anh gọi điện liên tục, ngay lúc giọng nói của Cố Loan Loan vang lên, Diệp Cửu Chiêu liền ngồi xổm xuống, che mặt, sự tuyệt vọng trong lòng đã vơi đi một chút.

“Anh Cửu?” Cố Loan Loan nghi hoặc đầy mặt, kỳ quái, sao lại im lặng vậy?

Tiếng nói khàn khàn vang lên: “Em ở đâu?”

“Bọn em đến núi Nhật Nguyệt.”

“Anh cũng đang ở núi Nhật Nguyệt.”

……

Cố Loan Loan ngồi trên xe của Diệp Cửu Chiêu, đám người Lưu Nham Thạch thì ngồi xe của bọn họ, chào hỏi xong, liền một trước một sau đi về thành phố W.

Diệp Cửu Chiêu thật im ắng, anh đang suy nghĩ có nên bảo Loan Loan từ bỏ công việc này hay không.---ll,,,eeq,,,uy,,,,,don,,,,,---Sau khi kết hôn, cô muốn ở nhà nghỉ ngơi thi cứ ở nhà, rảnh rỗi thì đi dạo, muốn mua gì thì mua. Không muốn nghỉ thì đến công ty làm, bọn họ có thể cùng nhau ra cửa, cùng nhau trở về……

“Loan……”

“Anh Cửu!”

Hai người cùng lên tiếng.

“Em nói trước đi.” Diệp Cửu Chiêu cười khẽ.

“Anh Cửu, em kể cho anh, chúng ta đến cao nguyên đất đỏ......”

Cố Loan Loan sinh động như thật mà miêu tả về cao nguyên đất đỏ, mặt mày hớn hở, nói bọn họ phát hiện ra sự hoang mạc hóa đã tăng lên, nói bọn họ phát hiện ra hoá thạch……

“Công việc này thật sự quá tuyệt vời, em muốn làm cả đời!”

Diệp Cửu Chiêu đáp lại sự hưng phấn của cô bằng một nụ cười, rất gượng ép, từ trong cổ họng tăc ra một chữ: “Được.”

……

Lúc này đây, hành trình đến cao nguyên đất đỏ đã có thu hoạch quá lớn, không chỉ có tiến trình hoang mạc hóa, còn có hoá thạch.

Hoá thạch chuyển cho một chuyên gia khác, nhưng vị trí người phát hiện lại ghi tên bọn họ.

Thậm chí Lưu Nham Thạch còn cố gắng chống đối ý của đám đông, đặt tên của Cố Loan Loan lên trước tên của ông.

……

Tên của tứ đại hoa đán năm trước của đại học D đã đỏ một lượt trên Tieba, sau đó lại có khóa trên phản đối, nói đàn chị khóa trên càng xinh đẹp hơn.

Tứ đại hoa đán được bầu lại, một người ngành Nghệ thuật Truyền thông năm tư, một thuộc ngành Chế tác trang sức nghệ thuật năm ba, năm nhất cũng góp chân.

Nhưng cô gái ngành Nghệ thuật truyền thông rất biết trang điểm, rất nhiều ảnh đẹp được lưu truyền khắp nơi.—ll,,,eequy,,,,don,,,,,----So sánh với sự ăn vận đơn giản và trạng thái sinh hoạt khiêm tốn của Cố Loan Loan, cô gái kia dĩ nhiên trở thành hoa đán cuối cùng.

Nhưng sau sự kiện hóa thạch lớn lần này, hình ảnh của Cố Loan Loan được phát trên màn hình lớn rất nhiều ngày, khiến sinh viên chưa từng gặp qua cô, đột nhiên phát hiện: Hả? Trường chúng ta còn có một nữ sinh xinh đẹp, kiêu ngạo như vậy sao?

“Loan Loan! Tieba nói cậu là hoa đán thứ năm đấy, có rất nhiều người bình chọn này!” Đường Tĩnh reo lên, Cố Loan Loan ngơ ngác nhìn, vẻ mặt lơ mơ.

“Loan Loan vốn dĩ đã đẹp rồi.” Diêu Lâm tiếp lời, cùng Đường Tĩnh trêu chọc cô.

“Đi đi đi!”

“Ai da, hoa đán tới đây cho ta hôn nhẹ nào! Nào~” Đường Tĩnh bổ nhào qua, Cố Loan Loan vội né.

Đối với Cố Loan Loan mà nói, “Hoa đán” chỉ là một đánh giá xa lạ trên đường mà thôi.

Buổi tối hôm nay, Nạp Thấm mồ hôi đầy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.