Song Kiếm

Chương 256: Chương 256: Quả Ma Vương




Ma giới, hiệu cầm đồ, sao Xích Quán.

Ở sao Xích Quán có một kết giới kia không ai biết tên, không ai biết tên không phải là vì Hà Tả không đặt tên cho nó, mà bởi vì quả thật không có người chơi nào biết đến tên nó cả. Nhờ vào tín vật là bình Hút Ma, Đường Hoa và Huy Hoàng được đi thẳng vào trong sao Xích Quán.

Bên trong ngôi sao này y hệt như một cái chợ bán thủy tinh vậy, đâu đâu cũng có thể thấy được các mẩu thủy tinh màu đỏ, cam, vàng, lục, v.v... đang trôi nổi. Có điều lần này kẻ đến thăm thú lại là hai tên nam nhân, đồng thời lại có được sức miễn dịch nhất định đối với hai cái chữ "lóng lánh", cho nên trừ đôi câu cảm thán cho cái tâm lý u ám của Ốc Vít ra, cũng chẳng có câu nào khen ngợi đám thủy tinh ấy cả.

“Cái này sử dụng làm sao đây?” Trên đỉnh đầu Đường Hoa nổi lên một dấu chấm hỏi. Dọc đường cứ gặp mấy khối thủy tinh đang trôi nổi là hắn bèn cầm bình Hút Ma ra nện, hoặc là ném tới ném lui, nhưng ma vương chẳng hề có một chút dấu hiệu nào là sẽ xuất hiện cả. Lẽ nào Lâu ca gạt mình? Không thể nào đâu, dù có gạt cũng phải là gạt mình lấy hết tiền ra mua mấy cái kỹ năng rác rưởi của hắn chứ?

“Lão đại của Ma giới các ngươi hẳn là sẽ không nói dối đâu nhỉ?” Huy Hoàng cũng có chút nghi ngờ, chẳng qua đúng thật là nhờ có bình Hút Ma nên hai người bọn họ mới có thể đi qua được kết giới chỗ này, đâu thể nào là nói dối được.

“Có khi nào giống như mấy cái ống tiết kiệm, phải nện thì mới mở ra được không?” Nói xong Đường Hoa thử liền, moi cái xẻng tùy thân ra hung tợn nện một nhát vào bình Hút Ma. Giống như hắn liệu trước vậy, xẻng bị văng ra, còn bình Hút ma vẫn cứ ung dung như cũ.

Cậy mạnh không xong, lẽ nào phải dùng trí à? Đường Hoa với Huy Hoàng cùng bắt đầu nghiên cứu những hoa văn trên bình Hút Ma, ý đồ lợi dụng cái vốn Hán ngữ cộng thêm công phu tiếng Anh mèo ba cẳng của mình để phá giải bí mật của bình Hút Ma.

Giải không được... Bắt đầu dùng mã Morse... Vừng ơi mở ra... Trí tuệ nhân tạo ABC... Dịch acid... Tia X... Có gan ngươi đi ra coi...

“Không thì... Ngươi về Ma giới một lần nữa xem sao?”

“Thôi đi, ngươi tưởng nói được hai câu với Lâu ca là dễ lắm phỏng? Lão này còn trâu hơn cả trâu nữa, ta bị quăng ra ngoài hơn ba trăm lần rồi lão mới chịu lải nhải vài câu với ta đấy. Ta nghĩ không phải là vì tấm lòng kiên trì khiến cửa vàng chịu mở, mà là do hắn thấy ta phiền quá, nên muốn đáp lời để ta cút đi đấy.”

“Vậy phải làm sao đây?” Huy Hoàng gãi đầu: “Hàng nhập khẩu, lại không có sách hướng dẫn nữa chứ.”

“Hàng nhập khẩu... Có rồi!” Đường Hoa bèn lấy đèn thần ra: “Hàng nhập khẩu thì phải nhờ yêu quái nhập khẩu giải thích vậy. Úm ba la úm ba la, lết đi ra.”

Từ trong đèn thần phun ra một con yêu quái, nó chào Đường Hoa bằng một nghi lễ phương Tây: “Chủ nhân của ta...”

“Đừng rề rà, xem giúp ta xem, làm sao khiến ma vương phải lăn từ trong bình ra.” Hai cái chữ ‘chủ nhân’ kia khiến cho Đường Hoa nổi da gà đầy mình. Ngươi không coi mình bản thân mình là đồ chơi thì cũng thôi đi, nhưng cứ nhất định phải khiến mình đáng tởm thì là ngươi có lỗi đấy.

“Tới sao Xích Quán là có thể phóng thích được ma vương.”

Đường Hoa lạnh mặt lạ: “Đây chính là sao Xích Quán.”

“Vậy ngài mở nắp ra.”

“Nắp?” Có cái nắp sao? Đường Hoa với Huy Hoàng cùng điều tra tứ tung mới phát hiện có một chỗ kia khác thường. Nắp thì không có, nhưng ở miệng bình đúng là có một cái nút nhét thật. Lúc trước Đường Hoa nghiên cứu xem cái bình này có phải là một cái bô hay không, vẫn cứ cảm thấy miệng bình nhỏ quá, nhét vào hơi khăn, cho dù là nhét mấy cục nước đá... Đường Hoa hỏi: “Là cái nút này à?”

“Cái nắp!” Thần đèn kiên trì quan điểm.

“Khoan khoan!” Huy Hoàng vội bảo Đường Hoa dừng lại: “Trước tiên chúng ta nên bàn xem đổi trang bị nào trước đã. Là trang bị tăng may mắn, hay là trang bị tăng phòng ngự để gặm hắn dần, hay là trang bị tăng lực công để giết hắn nhanh chóng?”

“...” Sau khi tên này không làm đại hiệp nữa, đúng là trở nên giàu có hơn thật, có luôn cả ba bộ trang bị riêng cơ. Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Ngươi vẫn cứ nên mang trang bị tăng phòng tăng cừu hận đi.”

Thần đèn nói: “Chủ nhân của ta, nếu ngài chấp nhận bỏ đi điều ước đầu tiên, ta có thể báo cho ngài biết một bí mật nho nhỏ.”

Huy Hoàng hiếu kỳ hỏi: “Điều ước đầu tiên của ngươi không phải là đội bóng nam Trung Quốc đoạt vô địch World Cup đó chứ?”

“Ngươi bị chứng vọng tưởng à?” Đường Hoa khinh bỉ nhìn Huy Hoàng: “Điều ước đầu tiên của ta là hắn phải thực hiện cho ta ba trăm điều ước.”

“Hai cái từ ‘chủ nhân’ này hắn gọi không sai mà, hoàn toàn là nô lệ bán mình đấy chứ.”

“Ha ha!” Đường Hoa quay đầu lại, khuôn mặt cứng ngắc nói với thần đèn: “Điều ước tiếp theo của ta là ngươi nói ra cái bí mật nho nhỏ đó.” Tên nhãi nhép, dám trả giá với chủ nhân à, không biết chủ nhân ngươi nào giờ chỉ ăn lời không ăn lỗ sao?

“...” Thần đèn thật là rất muốn vả cho mình một vả lắm: “Sau khi ma vương sống lại, phút đầu tiên sẽ có thực lực ngang với người chơi cấp 30, xác suất rớt đồ tốt rất thấp. Phút thứ hai có thực lực ngang với người chơi cấp 40, xác suất rớt đồ tốt tăng gấp hai. Phút thứ ba là cấp 50, xác suất gấp bốn. Phút thứ tư cấp 60, xác suất nhân tám. Cứ theo đó mà suy.”

“Được rồi, ngươi có thể lết trở về rồi. Chúng ta thương lượng một chút đã.”

“Theo lời hắn nói thì phút thứ năm sẽ lên đến cấp 70, xác suất rớt tăng mười sáu lần. Phút thứ sáu ba mươi hai lần.” Huy Hoàng mừng rơn: “Gia Tử, làm đi.”

Đường Hoa lắc đầu: “Nhưng vấn đề là, chẳng hạn như chúng ta chọn phút thứ năm, nhưng trong vòng một phút lại giết không được hắn, vậy hắn sẽ lên đến cấp 80. Nếu giết không chết nữa, hắn sẽ lên cấp 90, nếu giết không chết nữa thì... Ài, chúng ta cũng đã sớm chết rồi.”

“Đúng là vấn đề lấy hay bỏ đấy!” Huy Hoàng xoa xoa tay: “Ta vẫn cứ lo rằng Ốc Vít sẽ chơi xỏ chúng ta. Ví dụ như chúng ta chọn giết hắn lúc ở cấp 60, hắn cho ra một tên ma vương có thực lực bằng với ngươi hoặc là ta, vậy chúng ta chỉ có thể trừng mắt mà nhìn thôi.”

“Vậy thì giết ở cấp 30 sao?” Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi tự lắc đầu: “Lát nữa mà rớt ra cái Quần Lót Của Ma Vương thì có khi khóc không kịp à.”

“50 đi! 50 thì còn có chút chắc chắn được.” Huy Hoàng đắn đo một chốc, xong nói: “60 có phần phiêu lắm.”

* * * * * *

Nút bình bị nhổ ra, một luồng khói chậm rãi bốc lên. Đây là tình tiết thường xuyên xuất hiện trong các thần thoại phương Tây, nghìn bài chỉ có một điệu. Mà các biện pháp để phá giải lời nguyền cũng khó có thể tưởng tượng ra nổi. Đường Hoa vẫn còn nhớ cái phim Công chúa ngủ trong rừng hồi nhỏ từng xem, phải nói là cũng may người phát hiện ra công chúa chính là hoàng tử, chứ nếu là một tên đệ tử Cái Bang thì sao nhỉ? Có phải là công chúa sẽ hí hí con mắt ra rồi ngủ tiếp hay không? Rủi mà gặp pháp y, người ta sẽ không hôn đâu, mà mổ xác chết điều tra nguyên nhân liền. Còn nếu gặp phải nhà khoa học về sinh vật, có khi nào người ta sẽ rót cho một mớ formalin rồi đem đi làm tiêu bản không đây? Rồi gặp người làm tóc giả, có khi nào người ta xén phăng mái tóc không? Đương nhiên, gặp phải tên hoàng tử có lòng ham muốn ngập trời kia thì chỉ có thể nói là vận khí của công chúa ngủ trong rừng thực không tệ mà thôi, phải biết rằng trên đời này người bình thường luôn nhiều hơn mấy tên dê cụ nhiều lắm, đặc biệt là mấy tên dê cụ không sợ chết ngay cả những vật thể chưa rõ mà cũng dám hôn môi, lúc đó nếu công chúa còn không chịu tỉnh, vậy có khi nào hoàng tử sẽ hôn tiếp xuống... Đường Hoa thất thần mất rồi.

Không thể trách chuyện Đường Hoa thất thần lúc này được, là bởi vì đám khói này nó bốc lên lâu quá. Đường Hoa thất thần mãi tới đoạn thợ may gặp công chúa rồi, mà đám khói này mới hình thành được có mỗi đôi chân của ma vương thôi.

“Địch nhân có phần lớn đấy!” Huy Hoàng lau đợt mồ hôi lạnh. Dựa theo chiều cao của cái chân này mà phỏng đoán, thì chiều cao của ma vương ít nhất cũng phải đến trăm trượng.

“Là khá lớn thôi.” Đường Hoa cũng bị dọa nhảy dựng lên. Lẽ nào đây chính là kẻ ‘đầu đội trời chân đạp đất’ như người ta hay nói đó sao?

“Không đúng!” Huy Hoàng càng nhìn lại càng nghi hoặc hơn: “Gia Tử, ta có chút dự cảm không hay.”

“Ta cũng có”. Đường Hoa lướt mắt một vòng rồi kinh hãi cực kỳ: “Trúng kế rồi, giết nhanh.”

“Kế gì cơ?” Huy Hoàng hỏi thì hỏi, nhưng kiếm nộ cũng đã xuất ra.

“Nếu ta đoán không sai, vậy từ khi khói bốc lên là đã tính giờ rôi đó.” Đường Hoa không chút khách sáo, bay thẳng lên oanh tạc liền: “Khói bốc được mấy phút rồi?”

“Xấp xỉ năm phút phải không nhỉ?”

“Là hơn hay là kém?”

Huy Hoàng còn chưa nhớ lại cho rõ, thì cặp chân do đám khói tạo thành kia bị đánh trúng đã đột nhiên biến hóa, chúng tụ lại thành một tên nam nhân nước ngoài mặc giáp trụ, tay cầm kiếm bốc lửa sẫm, xuất hiện ở trước mặt Đường Hoa và Huy Hoàng.

“Bùa Giám Định!” Đường Hoa quát lên một tiếng, sau đó mừng rơn: “Cấp 50... Đệt, cấp 60 rồi, ngươi xài chương trình gian lận đó hả?”

Nhưng điều khiến hai người bất ngờ chính là ma vương không thèm tấn công, mà quay đầu bỏ chạy liền. Thằng nhãi này muốn chơi đểu đây, Đường Hoa vội vàng lấy Thần Quang bảo tháp ra trấn áp liền, sau đó cùng Huy Hoàng một trước một sau điên cuồng đánh đấm. Ma vương kia cũng có bản lĩnh, toàn thân có ánh kim lóe lên, có tiên khí lượn lờ, hắn đỡ vài đòn xong lại tiếp tục chạy giữ mạng tiếp.

“Ta choáng, ma vương đã qua thiên kiếp thứ hai, đồng thời còn biết chiêu Ánh Sáng Hộ Thể nữa kìa.” Đường Hoa toát mồ hôi lạnh, chuyện xạo cũng phải có giới hạn với chứ?

“Không đúng! Đây là Phong Vân Nộ.” Huy Hoàng nói: “Ngươi xem, trừ ngoại hình ra, thì lực phòng ngự cao, lực tấn công thấp, thậm chí ngay cả thân pháp khi chạy trốn cũng giống y chang luôn kìa.”

“Đậu xanh nhà nó, lực phòng ngự của tên ấy không phải tầm thường đâu à.” Phục chế ai không tốt, lại đi phục chế con rùa đen ấy làm gì? Người ta có chiêu phòng ngự tuyệt đối đó. Đương nhiên, có lẽ ma vương cũng chẳng có mang theo tiền đâu, mà cho dù có mang, trước khi bị giam chắc cũng bị cướp hết rồi.

“40 giây!” Huy Hoàng với Đường Hoa cùng vây quanh ma vương mà chặt chém, nhưng không ngờ lực phòng ngự của tên này khi phục chế Phong Vân Nộ quả thực cao ngoài sức tưởng tượng của hai người. Ngẫm lại thì cũng phải thôi, khi cùng xông qua giếng Thần Ma, Phong Vân Nộ bị ba tên kim tướng cùng điên cuồng chém mà vẫn không hề hé răng đấy mà.

“30 giây!” Đường Hoa vừa đếm, lại vừa tung ra nào là sóng Dâm Đãng, nào là Vô Địch Vũ Trụ, tung ra hết, nhưng ma vương vẫn giống như một con thuyền nhỏ chơi vơi trong gió dữ, tuy nghiêng ngả nhưng vẫn không ngã, thậm chí còn không có một chút dấu hiệu nào là sắp ngã nữa kìa. Ma vương cũng thông minh, không tấn công bao giờ, thanh kiếm trên tay thì bảo vệ mình, còn thanh kiếm dưới chân thì cố gắng phóng đi.

“Ánh Sáng Hộ Thể là một kỹ năng phòng ngự rất biến thái, trong vòng một phút mọi lực phòng ngự được gia tăng gấp đôi, lực tấn công giảm đi năm phần.”

“Sao ngươi biết?”

Huy Hoàng rơi lệ đầy mặt trả lời: “Vì ta cũng có mà.”

“Tên ma vương đáng chết này không hổ là đại diện cho sự đê tiện, vô sỉ. 25 giây!” Lúc đầu là dùng phép che mắt, cố chết bốc khói lên để kéo dài thời gian, sau đó lại phục chế ra con rùa đen mai cực cứng Phong Vân Nộ, cuối cùng là không bao giờ ra tay, chỉ một lòng chờ thời gian. Gian xảo, thật là gian xảo vô cùng. Bây giờ Đường Hoa rất có chứng cớ để nghi rằng tên thần đèn kia vốn là cùng một nhóm với tên này.

“20 giây, chết người à.”

“Huy Hoàng, cho ta thanh tiên kiếm, ta bắn chết hắn.”

“Có thanh ma kiếm thất giai cực phẩm đây.” Huy Hoàng lấy ma kiếm ra, bi thiết nói: “Thực ra chúng ta cũng đâu nhất thiết phải xử hắn đâu phải không?”

Đường Hoa đưa tay nhận kiếm mà cũng do dự lắm: “Tên này xưa nay không thù không oán với ta, quả thật cũng có chút cảm giác không nỡ xuống tay.” Ma kiếm cực phẩm, làm sao mà mình xuống tay cho đành? Đường Hoa bi phẫn hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không có cái nào tệ hơn à?”

“Không có, 15 giây!” Huy Hoàng nhìn Đường Hoa lấy cây Hậu Nghệ Xạ Nhật cung ra mà hộc máu: “Sao ngươi lại còn trang bị cái cây cung ghẻ đốt tiền này mãi thế?”

“Chẳng phải vì để làm thịt ma vương đó sao?” Đường Hoa đặt kiếm lên cung mà còn do dự hỏi: “Bắn hay là không nhỉ?”

Ng”ươi... Nếu ngươi nhịn không nổi nữa thì cứ bắn đi.” Huy Hoàng che mặt, lệ chảy ròng ròng.

“Được rồi, hòa bình mới là phải đạo nhất.” Đường Hoa thu cung lại: “Rủi đâu mà rớt ra một đống rác, thế nào ngươi cũng hận ta suốt ba ngày cho coi.”

“Bậy đâu, ta định sẽ hận ngươi suốt ba tháng ấy chứ.” Huy Hoàng nhận ma kiếm lại mà trong lòng u sầu.

* * * * * *

Sau khi trải qua một quá trình khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời, rốt cục Đường Hoa cũng không bắn ra mũi tên ấy. Bởi vậy ma vương cũng được biến thành cấp 70.

“70 rồi!” Hai người chơi bi ai lắm, họ bi ai cho bản thân mình.

“Cẩn thận!” Đường Hoa mắt sáng, nên sớm trông thấy một ngọn núi lớn đang rớt xuống chỗ hai người: “Ta choáng, Thái Sơn áp đỉnh, lão bà nhà ngươi đó.”

“Đúng nhỉ, cấp 70 thì chỉ có mỗi lão bà ta thôi.” Huy Hoàng mừng rơn: “Trừ phục chế kỹ năng của lão bà ta ra, hắn không còn sự lựa chọn nào khác cả.”

“Hé hé!” Cô nàng Quàng Khăn Đỏ kia là đại diện cho trường phái công mạnh thủ yếu, hơn nữa pháp thuật nào của nàng cũng phải có thời gian chờ hết, mà chạy thì lại không nhanh. Đường Hoa lập tức giương hai tay lên, cười dâm: “Sa ca, chắc ngài không ngờ nhỉ, cấp bậc không có đại diện cho hết thảy.”

* * * * * *

Bụi bặm rơi xuống, ma vương đền tội. Huy Hoàng thu kiếm lại, dặn dò: “Ngàn vạn lần đừng có nói lão bà ta biết quá trình giết ma vương đấy nhé, nếu không thể nào cũng làm ầm lên đòi đi độ kiếp cho coi.”

“Ừ ừ. Tên nhóc xui xẻo này suýt chút nữa đã hù chết ta rồi.” Đường Hoa nói tiếp: “Cũng không biết tới cấp 80 thì hắn phục chế ai nhỉ?”

“Đừng nói nhiều như vậy, xem chiến lợi phẩm đi.”

“Không cần phải xem, không có!” Đường Hoa lướt mắt nhìn qua bảng tin của hệ thống là biết liền, chẳng có thứ gì rơi vào trong túi Càn Khôn của mình cả.

“Ta có.” Huy Hoàng lấy ra một món gì đó trông rất giống một quả ô mai, nói: “Quả Ma Vương, sau khi dùng có thể phục chế lại kỹ năng và trang bị của bất cứ người chơi nào, trong thời gian phục chế, kỹ năng và trang bị của bản thân mình sẽ ở trong trạng thái không thể sử dụng được. Thời gian duy trì là 10 phút. Choáng, là vật phẩm dùng một lần.”

“Đệt, đánh sống đánh chết chỉ ra mỗi cái này.” Đường Hoa từ chối yêu cầu giao dịch của Huy Hoàng: “Ngươi giữ đi, kỹ năng của ta đã đủ dùng rồi.”

Hắn nói thế cũng đúng thật, nên Huy Hoàng không khách sáo nữa. Cái quả Ma Vương này đối với hai người bọn họ mà nói thực chẳng có bao nhiêu tác dụng cả. Đã quen với các kỹ năng, trang bị của mình rồi mà đột nhiên đổi sang của người khác thì độ thuần thục sẽ bị giảm đi nhiều lắm. Cái thứ này nếu đưa cho người chơi cấp thấp thì khỏi nói luôn, một tên người chơi cấp 30 mà phục chế Đường Hoa, sau đó đi đánh quái luyện cấp thì điểm kinh nghiệm còn vọt lên nhanh hơn cả máy đếm tiền trong ngân hàng nữa là.

* * * * * *

Theo sự đền tội của ma vương, sự kiện lần này cũng kết thúc, trận chiến kéo dài suốt hai tháng trời rốt cục cũng buông xuống màn che. Mọi phương tiện phục vụ người chơi của các thành thị cũng đều được phục hồi, nhưng bọn người chơi vẫn chưa thể kéo được sự bình tĩnh trở về, trái lại ai nấy đều oán thán ngút trời.

Nguyên nhân chỉ có một mà thôi, đó là giá hàng bị tăng vọt. Truyền tống trận trước kia chỉ cần 10 kim là ngao du khắp trời Nam đất Bắc, nhưng nay phải cần 30 kim. Mì sợi cho thêm thịt lúc trước là 50 bạc, bây giờ đến một kim rưỡi. Cho dù thứ rẻ nhất là màn thầu cũng đã từ 10 bạc một cái lên đến 30 bạc một cái rồi. Giá hàng tăng, nhưng thu nhập vẫn y cũ, mấy thứ rác rưởi có đem bán cho cửa hàng cũng vẫn chỉ là giá như xưa. Rồi thu nhập từ nhiệm vụ của bang hội nếu so với trước kia thì cũng chẳng khác gì.

Từ đấy có thể thấy được, Song Kiếm vẫn cứ là công ty lũng đoạn của quốc gia, không sợ cạnh tranh, mua hay không mặc kệ ngươi, dù sao thì nguồn tài nguyên cũng chỉ có mình ta có. Tình trạng bây giờ hoàn toàn có thể chứng minh cho suy đoán trước kia, đó là những người vốn có thể ăn vi cá hiện giờ cũng chỉ có thể ăn miến mà thôi. Giống y như người đang ngồi trước mặt Đường Hoa - Mặc Tinh vậy.

Đường Hoa cũng là do vô ý nên mới gặp Mặc Tinh. Tiểu cô nương này bây giờ đáng thương lắm, một bát canh suông chỉ có chút dưa chua trôi nổi trên bề mặt thôi. Đường Hoa biết nếu muốn có thêm ít dưa chua này là phải thêm vào 30 bạc, có thể thấy nha đầu này chắc đã vì chuyện có nên gọi thêm dưa chua hay không mà tranh đấu tư tưởng lâu lắm lắm.

“Gia Tử!” Mặc Tinh chào Đường Hoa: “Khéo vậy?”

“Khéo thật.” Đường Hoa kéo Mặc Tinh đi: “Ca ca mang ngươi đi tiệm ăn khác.”

“Được được!” Mặc Tinh nặng nề than thở: “Hiện giờ bang hội vì trả lại món nợ cho ngươi mà một lần nữa hạ thấp tiền thu từ nhiệm vụ bang hội của các bang chúng hết rồi, không còn có thể sống vui vẻ được nữa.”

“Không có tiền thì nói với ta chứ.” Đường Hoa chìa 50 kim ra: “Lượng ít lần nhiều, để tránh ngươi lại đi mua mấy thứ đồ xa xỉ.”

“Làm sao mà mua nổi nữa.” Mặc Tinh thở dài: “Hiện giờ châu báu đắt đến thái quá rồi.”

* * * * * *

Một gian riêng kia, đồ nhắm đã tràn đầy, Huy Hoàng với Phá Toái nói chuyện phiếm với nhau, Sát Phá Lang một mình lật xem Vô Biên đặc san. Chợt cửa mở ra, Đường Hoa với Mặc Tinh cùng xuất hiện ở trước mặt ba người.

“A?” Mặc Tinh thấy Sát Phá Lang thì sững sờ.

“A?” Sát Phá Lang thấy Mặc Tinh cũng sững sờ.

Hai người đều không ngờ sẽ gặp nhau ở chỗ này, trong nhất thời không biết nên nói gì cả, bầu không khí khá là xấu hổ. Đường Hoa bảo: “Mặc Tinh ngồi đi, hôm nay ai mời khách còn chưa chắc đâu, biết đâu người bỏ tiền sẽ là tên phụ bạc nào đó thì sao.”

“Ta mời thì mời.” Sát Phá Lang rất là bình thản trả lời một câu, rồi đứng lên kéo ghế cho Mặc Tinh ngay.

Huy Hoàng nói: “Không cần phải dong dài, lần tụ hội này là vì xông qua giếng Thần Ma. Mọi người hẹn một giờ nào đó, sau đó sẽ quyết định nên đi theo đường cũ, hay là đổi đường mới.”

“Lợi người lợi mình, Đông Phương Gia Tử, ngươi sẽ không định bắt bí lấy tiền nữa đó chứ?” Sát Phá Lang cầm chén rượu lên, hỏi.

Mặc Tinh không khỏi hiếu kỳ: “‘Lại’? Là ý gì?”

Sát Phá Lang ủ rũ mất mấy giây, xong ngẩng đầu lên nói: “Động phủ đã bị hắn bắt bí mất rồi.”

“Nói bậy, mấy ngày nay đều là nha đầu Tinh Tinh kia dẫn theo một đám khủng long du lịch ở đó, bản thân ta còn chưa hưởng thụ được nữa là.” Đường Hoa nói: “Lại nói, cái động phủ đó cũng có phải của ngươi đâu.”

Sắc mặt Tinh Tinh biến hóa rất nhiều lần, hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi Đường Hoa: “Có phải là ta nói với Tinh Tinh về chuyện động phủ, sau đó nàng kể lại với ngươi, ngươi bèn đi bắt bí... hắn đúng không?”

“Nói bậy, ai bắt bí? Ngươi hỏi lại hắn đi. Nếu không phải hắn bán động phủ cho ta, vậy hắn có thể qua được kiếp thứ hai không nào?”

“Hừ!” Sát Phá Lang khịt mũi tức giận. Thái độ này cũng là thừa nhận rằng điều Đường Hoa nói chính là sự thật, rằng chuyện đó không phải là bắt bí, chỉ là mua bán thôi.

“Không nói với ngươi.” Đường Hoa quay sang nói với Huy Hoàng và Phá Toái: “Hiện giờ đang có rất nhiều bang hội phải xây dựng lại, đâu cũng cần tiền, các ngươi có ý định cho vay nặng lãi không?”

Huy Hoàng lắc đầu: “Ta chỉ còn chút tiền tiêu vặt thôi.”

“Ta cũng vậy, còn phải nuôi lão bà nữa.”

“Vậy các ngươi xem giúp ta một cái xem, Thắng Giả Vi Vương tìm ta vay một vạn kim, ba tháng sau trả một vạn năm ngàn, nhưng bên đảm bảo lại là Thần Chi Lĩnh Vực, cũng tức là nếu như bang hội giải tán rồi, thì một xu teng ta cũng không có...”

“Đầu tư có nguy hiểm, cho vay cần cẩn thận.” Phá Toái nói: “Ta không tán thành. Mấy tên ở trong Thần Chi Lĩnh Vực chẳng phải hạng tốt lành gì cả.”

Huy Hoàng: “Thần Chi Lĩnh Vực gần đây bận rộn lắm, ta nghe nói lúc trước Phi Thường Kiếm đã tìm vay không ít người, lại gom chút tiền của bang hội mới đủ một vạn kim đưa cho Táng Ái mượn. Bởi vì việc này. Phi Thường Kiếm với Thắng Giả Vi Vương đã tranh cãi rùm trời đấy. Còn nghe nói Thắng Giả Vi Hậu có người tình ở bên ngoài, nhưng cụ thể là ai thì lại không rõ ràng cho lắm. Điều xúi quẩy nhất là số ít bang chúng có thể xưng là cao thủ trong bang lại bắt đầu liên hệ với Nhất Kiếm và Song Sư để sang đấy kiếm ăn rồi. Gia Tử, ta thấy số tiền này ngươi không nên cho vay.”

“Huy Hoàng, không nhìn ra được là ngươi còn biết rất rõ mấy chuyện bà tám như thế đấy.”

“Ta có lão bà mà.” Huy Hoàng khiêm tốn cười một tiếng.

Mấy người còn lại cùng gật đầu, có vẻ rất hiểu cho. Sát Phá Lang hỏi: “Rốt cục là thảo luận chuyện Thần Chi Lĩnh Vực, hay là giếng Thần Ma?”

“Giếng Thần Ma thì phải cần một ít thời gian nữa.” Đường Hoa nói: “Bọn ta hiện đang thu thập một ít trang bị đặc định nào đó, có lẽ phải cần ít nhất mười ngày.”

“Trang bị gì?”

“Không nói ngươi biết.”

“...” Sát Phá Lang bốc sát khí toàn thân, nhưng lý trí lại nói với hắn biết một chọi ba thì tỷ lệ tử vong sẽ là trăm phần trăm, cho nên hắn bèn quay đầu lại hỏi người thành thật nhất - Huy Hoàng: “Huy Hoàng, trang bị đặc định gì thế?”

“Ừm... Ta có quyền từ chối trả lời.” Huy Hoàng cười cười: “Thực ra nói ngươi biết cũng chẳng hề gì, bọn ta đang thu thập trang bị tăng may mắn.”

“Trang bị tăng may mắn?” Sát Phá Lang ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Ta biết ở biển Đông có khu vực kia rất có thể rớt được trang bị màu lam tăng may mắn.”

Đường Hoa hỏi: “Đâu?”

“Không nói ngươi biết.”

“...” Đường Hoa uất lên, suýt chút nữa đã nghẹn. Sát Phá Lang đắc ý lắm, lão đây cống hiến cái bí mật này chủ yếu là để xem cái vẻ mặt ấy của ngươi đấy.

Huy Hoàng giảng hòa: “Cộng thêm Mặc Tinh nữa thì chúng ta vừa vặn đủ năm người, không bằng đi đánh mấy ngày đi, chứ giá cả của trang bị tăng may mắn ở trên chợ quả thật là cao quá rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.