Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 3: Chương 3: Đứa nhỏ này giống ta




Diệp Thiên cảm giác mình rất người vô tội, ngươi biết rõ chính mình cho cấp hài tử ăn sữa còn chạy đến trước mặt của ta làm gì vậy? Đây không phải cố tình hấp dẫn ta sao! “Nghiên tỷ, chị cũng là một điểm không thay đổi, dáng người may sao vẫn tốt nha!” Diệp Thiên có cảm khái nói: “Bất quá đệ không nghĩ tới tỷ nhanh như vậy đã kết hôn, hơn nữa có hài tử rồi! Đúng rồi, Nghiên tỷ, tỷ phu đâu rồi? Lúc nào để cho tiểu đệ cũng nhìn một cái ah!” Diệp Thiên cùng Tào Nghiên từ hồi nhà trẻ đã thân thiết, dù cho đã nhiều năm không gặp tuyệt không cảm thấy lạnh nhạt, Tào Nghiên dừng cho con trai ăn sữa, giật áo xuống phủ hai ngọn núi no đủ: “Tiểu Thiên, đến xem con của tỷ có đẹp trai hay không!” Giờ phút này Tào Nghiên giống như đã nhận được món đồ chơi mới, không thể chờ đợi được muốn đem con của mình ra khoe Diệp Thiên, như một cô bé chưa trưởng thành, không có bộ dáng của một người mẹ.

Bất quá, như vậy cũng trách không được nàng, Tào Nghiên cùng Diệp Thiên có thể nói là mặc tã cùng nhau lớn lên đấy, từ nhỏ đã là bằng hữ không giấu nhau chuyện gì, đã từng ở trường cấp hai ngủ cùng trên một cái giường, bất quá khi đó cái gì cũng không có phát sinh mà thôi!

Diệp Thiên vừa đi đã hết bốn năm, hôm nay vất vả một hồi tự nhiên có chút đắc ý, vốn ở nhà ở cữ cũng nhàm chán, gặp được người quen hưng phấn cũng là bình thường. “Ta nói Nghiên tỷ, tỷ cũng đừng gọi đệ là Tiểu Thiên nữa, khi còn bé gọi như vậy thì cũng thôi đi, bây giờ tỷ xem ta hiện ở nơi nào nhỏ hơn? Trực tiếp gọi tên ta đi!” Diệp Thiên đi tới kháng nghị nói. Diệp Thiên khi còn bé do nhà nghèo, cho nên dinh dưỡng không đầy đủ, cơ thể gầy yếu, khi cùng nhau chơi đùa hài tử vô luận so với hắn đại hay là tiểu đều gọi Tiểu Thiên Tiểu Thiên, mỗi lần ở nhà trẻ lúc Diệp Thiên bị người khi dễ đều là Tào Nghiên giúp hắn xuất đầu!

Diệp Thiên mới vừa đến bên người Tào Nghiên đã ngửi thấy trên người nàng có một mùi sữa thơm nồng đậm, trong óc lập tức hiện ra một vài hình ảnh không dành cho thiếu nhi, con mắt liếc về phía bộ ngực đầy đặn. “Tiểu bảo bảo cho cậu Tiểu Thiên ôm một cái nào!” Tào Nghiên hôn lên trán nhi tử bảo bối một cái, đem nhi tử đưa cho Diệp Thiên, Tào Nghiên một mực đem Diệp Thiên làm đệ đệ để đối đãi, cho nên giúp đỡ tiểu bảo bảo xưng hô với hắn là cậu chứ không phải thúc thúc.

Diệp Thiên ôm tiểu bảo bảo đã ở trước mặt rồi hôn xuống, tiểu gia hỏa miệng mở rộng vui vẻ cười rộ lên, làm cho người ta rất ưa thích, chọc cho Diệp Thiên cũng thấy buồn cười.

Nếu có người chứng kiến Diệp Thiên hắn giờ phút này ôm hài nhi nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sát thủ “Cô Tinh” làm cho người nghe tin đã sợ mất mật vậy mà cũng có bộ dáng như vậy

Bất quá điều này hiển nhiên là không thể nào thấy, Diệp Thiên chấp hành nhiệm vụ sẽ mang theo bịt mặt màu đen, đóchính là tiêu chí trang phục của hắn, không có ai biết “Cô Tinh” bộ dạng dài ngắn thế nào, nghe nói người biết rõ khuôn mặt hắn chỉ có người chết, nhưng thế nhân đều biết Cô Tinh là người phương Đông, tuy nhiên cụ thể là người nước nào vẫn không thể xác định!

Đã từng có sát thủ Súng Thần xếp hạng thứ mười Châu Âu muốn vạch trần bịt mắt Cô Tinh, ngày hôm sau bị người phát hiện hắn phơi thây hoang dã, từ đó về sau rốt cuộc không ai dám đi vạch trần bộ mặt của hắn. Cho dù Cô Tinh không có tên trong xếp hạng sát thủ, nhưng không người nào dám khinh thường hắn, thậm chí có người đánh đồng hắn cùng với sát thủ đệ nhất trong bảng xếp hạng “Thượng đế“.

“Tiểu Thiên, ngươi nói Long Long giống ta hay là giống bố của hắn a?” Vấn đề này chỉ sợ ai làm cha mẹ cũng từng hỏi, bất quá bình thường hỏi ra vấn đề này mọi người hi vọng đối phương trả lời là giống chính mình!

Diệp Thu ôm trong ngực hài tử vẻ mặt nghiêm trang thoạt nhìn, sau đó xấu xa cười nói: “Nghiên tỷ, ta như thế nào lại cảm thấy đứa nhỏ này rất giống ta à?” “Ta đánh ngươi đấy...” Tào Nghiên trên mặt lập tức ửng đỏ, thẹn thùng nói: “Đúng là mồm chó nhả không ra ngà voi mà, ngươi ngứa da đúng không!” Nói xong vẫn còn đấm lưng Diệp Thiên một cái!

Vương Oánh đi ra vừa vặn thấy một màn như vậy, trừng mắt với con gái, cười mắng: “Đứa nhỏ này! Đã làm mẹ rồi mà như thế nào còn giống khi còn bé khi dễ Tiểu Thiên, hắn hiện tại thế nhưng mà là nam tử hán rồi, đừng luôn dùng bộ dạng trẻ con kia!” Kỳ thật Vương Oánh đánh trong nội tâm ưa thích Diệp Thiên, hi vọng Diệp Thiên thành con rể nhà mình, lúc trước còn có ý tác hợp hai người bọn họ, chỉ có điều Diệp Thiên vừa đi đã bốn năm, nữ nhi của mình cũng không biết như thế nào lại đần độn, u mê mang bầu hài tử, cuối cùng đành phải lập gia đình. “Mẹ, người đây là giựt giây con dùng những phương pháp khác khi dễ hắn sao?” Tào Nghiên ha ha cười nói.

Vương Oánh đi tới lại trừng con gái: “Đừng có mà không đứng đắn, khi còn bé nghịch ngợm vậy thì thôi, không nghĩ tới trưởng thành vẫn là cái bộ dạng này, chỉ sợ cũng chỉ có Dương Vĩ kia người thành thật chịu được cái tính tình này!” Dương Vĩ là Tào Nghiên lão công, tạo cho Vương Oánh trung thực chất phác, khiến cho người mẹ vợ này cũng thấy hài lòng. Vương Oánh cầm một túi văn kiện đưa cho Diệp Thiên. “Tiểu Thiên, cái này là của phụ thân để lại cho cháu.“. “Hài tử đưa cho tỷ đi, tỷ trở về phòng đổi bộ y phục!” Tào Nghiên biết rõ có nhiều thứ không nên xem hay không nên nhìn thì tốt hơn.

Vương Oánh cũng nói muốn đi làm cơm để mượn cớ rời đi, phòng khách chỉ còn lại có một mình Diệp Thiên, hắn đi đến phía trước cửa sổ mở ra túi văn kiện, mở ra xem xét bên trong thấy có một tấm thẻ chi phiếu cùng hai cái chìa khóa, trừ chỗ đó ra không có vật nào khác, Diệp Thiên nghĩ rằng bố sẽ lưu cho mình một phong di thư, không nghĩ tới là những thứ này!

- ------------

Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha

Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.