Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 8: Chương 8: Đêm tối khó ngủ (Trung)




Đề cập đến chuyện Diệp Sơn qua đời khiến ánh mắt Ninh Lạc hiện lên một tia đồng tình khi nhìn Diệp Thiên, nàng giờ mới ý thức, hắn so với mình còn nhỏ hai ba tuổi mà đã mất đi phụ thân, bản năng người mẹ của nàng bừng sáng, trong nháy mắt xông lên đầu, ôn nhu hỏi Diệp Thiên, “Ngươi ăn cơm chưa? Ta đi giúp ngươi nấu bát mì nha!” Vừa mới phát sinh chuyện xấu hổ kia vốn làm Ninh Lạc rất tức giận, nhưng chứng kiến Diệp Thiên cô độc ngồi ở phòng khách, nhìn bóng lưng cô đơn của hắn khiến những phiền muộn kia lập tức tan thành mây khói, không tự chủ được quan tâm đến Diệp Thiên.

Diệp Thiên từ khi xuống phi cơ liên tục chạy qua chạy lại, đến bây giờ vẫn chưa có ăn một bữa hoàn chỉnh, nhưng hắn không có khẩu vị, trong nội tâm nghĩ đến nguyên nhân cái chết của cha mình. “Cảm ơn, ta không đói bụng!” Diệp Thiên thật sự không có tâm tư ăn cơm, tại khi nhận được tin Diệp Thiên hôn mê một thời gian rồi mới kịp phản ứng, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, liên tục xác nhận, rồi lần đầu tiên làm trái với điều ước cố chủ, mạo hiểm gánh chịu khoản tiền bồi thường khổng lồ để dứt khoát về nước, muốn được gặp một lần cuối cùng.

Diệp Thiên cùng phụ thân có mâu thuẫn, nhưng cái kia chỉ là chuyện trong nhà, hiện tại Diệp Sơn không hiểu vì sao lại té lầu, Diệp Thiên đương nhiên sẽ không bỏ mặc, hắn muốn tra ra chân tướng, tìm ra hung thủ, vô luận là ai, Diệp Thiên cũng phải làm cho hắn trả giá thật nhiều. “Ninh tiểu thư, cha ta chết như thế nào người biết không?” Diệp Thiên tạm thời đối với Ninh Lạc không gọi được cô là mẹ, tại bệnh viện từng nhìn qua thẻ nên mới biết tên của cô.

Ninh Lạc ngồi bên cạnh Diệp Thiên, lập tức mùi hương sâu kín trong cơ thể truyền ra, khiến cho Diệp Thiên có chút tâm viên ý mã, nếu không phải Diệp Thiên trong nội tâm tập trung vào chuyện của phụ thân, chỉ sợ rất khó ngăn cản được mỹ nhân tuyệt sắc như Ninh Lạc, cô nam quả nữ cùng một chỗ nói không chừng sẽ làm ra chuyện rất không lý trí. “Ta không quá rõ sinh hoạt cá nhân của ba cậu!” Ninh Lạc suy nghĩ, phát hiện mình ngoại trừ cùng Diệp Sơn sống cùng dưới một mái nhà, hai người căn bản không có quá nhiều thời gian gặp mặt, nàng cùng Diệp Sơn tuy được công nhận là vợ chồng hợp pháp, nhưng không có làm việc như những đôi phu thê khác, dù là nấu cơm cho Diệp Sơn cũng rất ít. Mà Diệp Sơn cũng không bắt buộc nàng làm bất cứ chuyện gì, nên về chuyện sinh hoạt cá nhân của Diệp Sơn, Ninh Lạc hầu như không biết, khii Diệp Sơn chết nàng cũng phải đến ngày hôm sau nhận được điện thoại của cảnh sát mới biết được.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói Ninh Lạc cùng Diệp Sơn căn bản không tính là vợ chồng, giống như ở cùng một chỗ với người xa lạ hơn, vấn đề Diệp Thiên hỏi nàng không cách nào trả lời, chỉ nói ra một ít tính huống khác thường của Diệp Sơn trước khi chết, Diệp Thiên sau khi nghe xong càng thêm vững tin cái chết của phụ thân tuyệt không phải ngoài ý muốn, dự định ngày mai đến đồn cảnh sát hỏi một chút.

Diệp Thiên đứng dậy, hướng Ninh Lạc nói, “Ninh tiểu thư, phiền cô lấy giúp ta một bộ ga giường với vỏ chăn, ta có chút mệt nhọc!” “Ah!” Ninh Lạc bị Diệp Thiên nhìn, trái tim đập mạch, không biết là thẹn thùng hay là khẩn trương, vô ý thức gật đầu đáp ứng, thế nhưng khi nàng quay người chuẩn bị đi lấy đồ đạc lúc đột nhiên mới nhớ ra..., biệt thự này chỉ có phòng của nàng cùng Diệp Sơn có giường mà thôi, trong phòng khách rỗng tuếch. “Xin lỗi, trong nhà không có nhiều giường!” Ninh Lạc nói vớiDiệp Thiên, trong lòng không biết nên làm thế nào.

Trong biệt thự ngoại trừ Diệp Sơn cùng Ninh Lạc thì hầu như không có ai tới, cho nên căn bản không có chuẩn bị dư giường cùng chăn, mền, hiện tại chỉ có hai lựa chọn hoặc là Diệp Thiên ngủ ghế sô pha, hoặc là cùng nàng ngủ chung một gian phòng.

Ở nước ngoài vào thời điểm Diệp Thiên chấp hành nhiệm vụ thường xuyên rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, hoàn cảnh ác liệt cũng đều đã trải qua, nhìn ghế sô pha rồi nói: “Không có việc gì, ta nằm ngủ ở ghế sô pha cũng được a!“. Diệp Thiên chủ động mở miệng nói muốn ngủ sô pha, Ninh Lạc đương nhiên cũng không muốn hắn vào ngủ chung phòng. “Được rồi, ta đi lấy cho chăn cậu, buổi tối mở điều hòa có chút mát mẻ đừng để bị cảm mạo!” Ninh Lạc trở về gian phòng của mình lấy ra một cái chăn mỏng cho Diệp Thiên, ở trên còn lưu lại mùi hương cơ thể trên người nàng, hẳn đây chính là chăn của Ninh Lạc.

Khi Ninh Lạc trở về phòng, Diệp Thiên vào phòng tắm tắm rửa một cái, trực tiếp bọc khăn tắm đi ra, thân hình cơ bắp khỏe đẹp cân đối, trên lưng còn có vài vết sẹo, càng tăng thêm vài phần tục tằng

Diệp Thiên tạm thời không muốn ngủ, cũng không ngủ được, mở tủ lạnh phát hiện bên trong còn có mấy chai bia, cầm toàn bộ ra bàn trà ngồi uống, hơn một giờ sau Diệp Thiên uống xong, chuẩn bị đi ngủ, Ninh Lạc ngái ngủ đi ra, chỉ mặc trên người chính là một bộ đồ ngủ mỏng manh, trước ngực hai nụ hoa hồng nhạt nhô lên, dưới áo ngủ như ẩn như hiện.

Diệp Thiên ngơ ngác không biết Ninh Lạc muốn làm gì, còn Ninh Lạc đột nhiên thấy Diệp Thiên mới nhớ tới trong nhà không chỉ có một mình nàng, phòng nàng không có nhà vệ sinh riêng, chuẩn bị đi ra toilet, hai người bốn mắt giao nhau, một tia chớp vô hình trong mắt hai người bắn ra kịch liệt.

- ------------

Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha

Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.