Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 85: Chương 85: Vòng loại thứ tư




Edit by tytydauphu on wattpad

Vu Cẩn mở cửa sổ ra, mèo đen nhảy vọt vào, đầu dụi dụi vào chân Vu Cẩn.

Ban công và cửa sổ của tháp đôi trùng trùng điệp điệp, mèo đen này từng được huấn luyện đặc biệt nên nhảy lên tầng 7 cũng không tốn chút sức nào, bộ lông đen bóng mượt mà vì sống trong nhung lụa, thỉnh thoảng lại liếm chân thỏ ca.

Vu Cẩn bé mèo lên, một tay đỡ thỏ một tay ôm mèo, hai con vật lông xù theo đà tới gần nhau, mèo đen bỗng nhiên há mồm.

Vu Cẩn cúi đầu.

Mèo đen đang nhiệt tình liếm lông cho thỏ ca.

Vu Cẩn mở cửa, đang định xoay người, mèo đen giơ móng vuốt nhanh như điện về phía thỏ ca ——

Xa xa, Bạc Truyền Hỏa đúng lúc trở về, nhìn về phía này sửng sốt: “Ồ, cái giẻ lau nhà này giống mèo thật.”

Trước khi mèo đen gây sự với thỏ ca, Vu Cẩn nhanh tay xách gáy nó, nghe thấy vậy thì liên tục giãy giụa. Vu Cẩn chào Bạc Truyền Hỏa, đành phải ôm cuộn nó lại, vuốt vuốt, nghiêm túc dạy dỗ: “Đây là thỏ ca, không phải thức ăn cho mèo......”

Cùng lúc đó, phòng 302 tháp Nam.

Tóc đỏ nằm nhoài trên ban công, đang kể khổ với ca ca: “Mèo được chuyển đến rồi, nhưng mà Vệ ca không để ý đến nó, em cũng hết cách rồi! Vệ ca không những không vuốt lông mèo mà còn thả nó chạy lung tung —— con mèo đó bình thường ở căn cứ còn túm được người quen để sai khiến, nó biết ai ở Crowson này đâu?”

Đầu bên kia không có tiếng động, Tóc đỏ rõ ràng đã quen với kiểu “nói chuyện một mình” này rồi: “Phòng thí nghiệm nói phải cho Vệ ca tiến vào đợt trị liệu thứ 4 phải không? Em nghe A Tuấn nói, Vệ ca từ chối để bạn đồng hành tham dự? Vì sao thế?”

Đầu bên kia, Mao Đông Thanh lên tiếng: “Trong đợt trị liệu thứ 4, bạn đồng hành phải giúp người bệnh hấp thu cảm xúc tiêu cực.”

Tóc đỏ: “Hả? Nhưng nhìn Vệ ca không giống sẽ đau lòng vì con mèo kia gì cả! Vệ ca căn bản không có tình cảm gì với nó......”

Mao Đông Thanh nói ngắn gọn: “Chuyện này anh sẽ giải quyết.”

Hồng mao: “Này, còn em thì sao!”

Mao Đông Thanh: “Đi làm cơm cho mèo.”

Liên lạc chấm dứt.

Tóc đỏ đành phải lục trong ngăn tủ, móc ra một hộp mì cho mèo, đổ nước sôi vào.

Phòng cách vách đột nhiên vang tiếng mèo kêu, Tóc đỏ duỗi đầu nhìn, mừng ra mặt: “A mày quay lại rồi! Tiểu Vu đừng đóng cửa, chờ tôi ——”

Bên trong cánh cửa, Vệ Thời ôm cây đợi thỏ đã lâu, đang định duỗi tay: “......”

Tóc đỏ chen vào cửa, thấy Vệ Thời duỗi tay nhận thỏ, lập tức ôm mèo đen đang bán thảm(giả đáng thương) trên mặt đất lên đưa cho anh: “Vệ ca, hay anh cũng ôm con mèo này một cái nhé?”

Giữa không trung, Vu Cẩn và Tóc đỏ đồng thời nhìn Vệ Thời, như thần tử ôm cống phẩm xin diện kiến. Thỏ trắng ngây ngô mềm như bông, mèo đen ra vẻ rụt rè hai mắt lập lòe ——

Vệ Thời không dao động, hờ hững nhận thỏ ca.

Tóc đỏ ngu cả người, con mèo này là bạn đồng hành mà còn không bằng một con thỏ hoang Crowson! Mèo đen tức giận kêu ngao ngao, lại thấy Vệ Thời vuốt lông thỏ, tủi thân cuộn thành một quả bom mèo.

Đối tượng để tranh sủng Vệ Thời không để ý dựa vào sô pha.

Người đàn ông vừa tắm rửa xong, cơ bắp cường tráng hữu lực từ phần cổ hoàn toàn lọt vào trong áo ngủ, dưới ánh đèn tối tăm gợi cảm chết người.

Vu Cẩn hoảng hốt, diện kiến chỗ nào —— rõ ràng là hai phi tử dùng hoàng tử để tranh sủng, chờ lật thẻ bài!

Lão đại xoa thỏ hết sức hào sảng, mặt rồng hài lòng...... Mèo thái tử bướng bỉnh, Vu Quý Phi dạy dỗ Thỏ hoàng tử ngoan ngoãn, trọng thưởng......

Vệ Thời liếc nhìn Vu Cẩn không biết đang trôi hồn đến phương nào, đang định mở miệng thì đầu cuối vang lên.

Vu Cẩn nhanh tay nhận lại Thỏ hoàng tử, ôm cẩn thận, tầm mắt không tự chủ được liếc nhìn hình dáng như điêu khắc cùng đường cong cơ bắp hoàn mỹ của lão đại —— Vu Quý Phi lại bị sắc đẹp mê hoặc, vành tai ửng hồng, thất điên bát đảo, hận không thể có thêm mấy cơ hội đến đưa mèo, hoặc là dùng thỏ ca tranh sủng......

Người đàn ông đi ra ban công, đóng cửa chặn tầm nhìn của Vu Cẩn.

Phòng 302 tháp Nam rộng hơn tháp Bắc, bày biện vẫn đơn giản như cũ.

Trên bàn còn non nửa cốc nước, trong sọt rác bên cạnh có vỏ bạc thường dùng để đóng gói thuốc, tên thuốc và logo đã bị làm rách.

Bên kia, mèo đen lập tức nhảy xuống khỏi tay Tóc đỏ, như thể cuối cùng cũng nhận ra sự thật, dùng đầu cọ chân Vu Cẩn —— giống như phế Thái Tử cố lấy lòng sủng phi để sống sót.

Tóc đỏ buồn bực: “Ngốc thế này mà làm bạn đồng hành......”

Vu Cẩn nghe thấy thì khựng lại.

1 tháng trước ở căn cứ huấn luyện tại Phù Không Thành, quan chấp pháp từng đề cập tới “Bạn đồng hành“. Quả nhiên giống với suy đoán của Vu Cẩn, mèo đen giống chuột lang đều là “Bạn đồng hành” trong quá trình điều trị.

Tóc đỏ cũng không kiêng dè Vu Cẩn, nói: “Được rồi, Tiểu Vu ôm mèo ở lại đây, để ý Vệ ca một chút......” Còn khoa tay múa chân quơ quơ như mèo: “Bác sĩ chủ trị nói, phải an ủi, an ủi!”

Vu Cẩn ngẩn ngơ, lắp bắp: “An, an ủi như thế nào ——”

Tóc đỏ: “Ôm mèo đee Vệ ca sờ, hoặc là cầm chân mèo sờ người Vệ ca!”

Vu Cẩn lúc này mới hiểu ra Tóc đỏ nói an ủi là chỉ mèo chứ không phải mình —— lập tức tự phỉ nhổ bản thân mơ hão...... Lão đại là đóa hoa cao lãnh, sao có thể tùy tiện sờ được!

Vu Cẩn cúi đầu nhìn chân mèo, gato cực kỳ.

Ngoài ban công, Vệ Thời ngắt liên lạc với Mao Đông Thanh.

Vừa bước vào, Vu Cẩn đã ôm mèo nhanh chóng đứng dậy: “Đại ca!”

Bộ phận mềm mại nhất, sờ thích nhất được Vu Cẩn bày ra.

Vu Cẩn nghĩ rất đơn giản, lão đại không thích vuốt mèo, nhưng trị liệu cần phải vuốt mèo, mình sẽ làm tốt công tác chuẩn bị cho lão đại!

Mèo đen hơi béo, vai thường xuyên vận động, độ mềm vừa phải, khuyết điểm là sờ một cái đã chạy; sườn mèo nhiều mỡ nhưng xương cốt cộm tay; đệm chân nhiều thịt nhưng đi lại dính bẩn; bụng mèo không cho sờ; còn lại hai bên xương sống, lông tơ mềm mại ấm áp ——

Vu Cẩn nhanh chóng xoay mèo 30° để tiện cho lão đại sờ.

Vệ Thời cúi đầu.

Bàn tay thô ráp khô đặt xuống sườn mèo đen, ngón tay thon dài, ổn định, khớp đầu ngón trỏ và hổ khẩu nhiều vết chai, qua loa vuốt bộ lông sạch sẽ bóng loáng, lưu loát giống như khi lên đạn.

Thỉnh thoảng Vu Cẩn lại ngắm trộm tay lão đại.

Người đàn ông nhìn Vu Cẩn từ trên cao.

Trên người thiếu niên đầy hơi thở thơm ngọt sau khi tắm, ngoan ngoãn ôm mèo giống như động vật nhỏ bị thuần hóa, câu dẫn từ lòng bàn tay đến đáy lòng đều ngứa ngáy. Mặt tròn nhỏ mềm mại ửng hồng, dường như dù áp bách thế nào cũng không dám phản kháng, ngay cả thực vật cũng có thể cuốn cậu lên mà bắt nạt —— chạy trốn lại nhanh hơn thỏ.

Hôn một cái, giây tiếp theo sẽ chạy trốn không còn tung tích.

Vật nhỏ nhặt được dưới gốc cây này ấy vậy mà có thể dần dần cầm lấy kiếm sắc, đội lên vương miện, lộ ra răng nanh.

Vệ Thời duỗi tay, đặt lên mái tóc bị hơi nước làm ướt. Giống như tình trạng cảm xúc đáng buồn khẽ nhúc nhích, lại bị cảm giác của lòng bàn tay vuốt phẳng, cuộc đối thoại vài phút trước lóe lên.

—— “Đợt trị liệu tiếp theo, chúng tôi thường sẽ kiến nghị bạn đồng hành hỗ trợ hấp thu cảm xúc tiêu cực, xử lý áp lực hoàn cảnh.”

—— “Không cần. “

Vu Cẩn mờ mịt được xoa đầu, đầu óc rối bời.

Lão đại lại khen thưởng tiểu đệ...... Tay lão đại thật ấm áp...... Không đúng! Mình tới để dỗ nam thần vuốt mèo! Phải thể hiện mình là một người bạn trai đáng tin cậy! Không thể bị xoa đầu dễ dàng như vậy được!

Vệ Thời xoa rối mái tóc của cậu, ấn ấn đầu Vu Cẩn về phía mình, động tác bá đạo không cho phép phản kháng.

—— “Chỉ cần được người trị liệu đồng ý, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn của bạn đồng hành......”

—— “Chuyện này không liên quan đến em ấy.”

Vu Cẩn mở to hai mắt.

Hơi thở nóng bỏng quen thuộc vọt tới, thiếu niên ôm mèo, một bên sườn mèo dán vào ngực cậu, một bên dán vào sườn lão đại.

Môi thiếu niên mềm mại hơi hồng hồng, khi mờ mịt hé ra như là đang hấp dẫn thợ săn cướp đoạt. Bàn tay đỡ gáy thiếu niên của Vệ Thời càng buộc chặt hơn, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên.

Đợt trị liệu thứ 3 sẽ bắt đầu sau 2 tuần nữa, kết thúc sau 4 tuần.

Tận 1 tháng ——

Người đàn ông bất ngờ cúi người.

Cổ Vu Cẩn phản xạ có điều kiện ửng hồng, lại bị Vệ Thời kèm chặt không dám làm một cử động nhỏ nào. Hơi thở nóng bỏng của lão đại phả trên vai, đốt lên một mảnh ửng đỏ, trong phòng dường như yên tĩnh tới cực hạn —— trong ngực là tiếng mèo kêu theo tiết tấu, ngoài cửa là tiếng bước chân qua lại trên hành lang cùng tiếng loảng xoảng làm cơm mèo của Tóc đỏ.

Vệ Thời mặt không biểu cảm hít một ngụm khí thỏ con ấm áp dễ chịu.

“Tháng sau, lễ hội mùa thu Phù Không Thành.” Người đàn ông đột nhiên nói.

Vu Cẩn còn chưa hạ nhiệt, gật đầu như gà con mổ thóc.

Vệ Thời nhướng mày.

“!!!Đại ca chơi vui vẻ.” Vu Cẩn mờ mịt nói, đột nhiên phản ứng lại: “Em, em cũng có thể đi?”

Vệ Thời gật đầu.

Vu Cẩn lập tức vui sướng giống như đứa trẻ được thông báo sẽ đi du lịch mùa thu, không nhận thấy tia sáng xẹt qua đáy mắt của người đàn ông. Cậu kích động siết chặt khuỷu tay làm mèo đen bất mãn dùng móng vuốt đẩy ra.

Vu Cẩn nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nhân tiện hâm mộ mà vuốt mèo đen một cái.

Làm mèo thật tốt! Được lão đại ngửi!

Vì thế trong 15 phút tiếp theo, nhân lúc lão đại quay đầu lại uống nước, Vu Cẩn cũng nhanh chóng cúi đầu hít một ngụm. Coi như cùng lão đại hít một con mèo!

30 phút cuối cùng trước giờ giới nghiêm, hai người ở trong phòng kiểm tra đối chiếu các manh mối đã có, Vệ Thời cũng tiện thể kiểm tra thành quả huấn luyện của Vu Cẩn —— không làm hổ thẹn thân phận huấn luyện viên.

Vu Cẩn nghĩ đủ lý do để ở lại phòng lão đại lâu hơn. Lúc thì vòng đi vòng lại phía sau lão đại, lúc lại lau cái nọ sờ cái kia, chăm chỉ như ốc đồng, ân cần theo đuổi. Đến tận khi tháp đôi tắt đèn mới ôm thỏ ca ngồi ngoan ngoãn trên cửa sổ luyến tiếc rời đi.

Trên cầu thang tháp Nam.

Vu Cẩn ra vẻ trầm ổn bước từ tầng 3 lên tầng 4, lướt lên tầng 5, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo ——

Có thực tập sinh đang đánh răng ở tầng dưới khó hiểu ngẩng đầu, một lúc sau mới ùng ục ùng ục súc miệng: “Hơn nửa đêm, hưng phấn cái gì thế nhỉ!”

Tuần huấn luyện cuối cùng trước vòng loại nháy mắt trôi qua.

Chờ khi giáo trình chuyển sang trang cuối, thực tập sinh cuối cùng tăng tốc vượt qua chướng ngại dây leo trong 20 phút, xe buýt bay lại lơ lửng trước cửa căn cứ, kỳ nghỉ đợi chờ đã lâu lặng lẽ tới.

Kỳ nghỉ 7 ngày, có 3 ngày cần quay lại công ty báo cáo. 4 ngày cuối, mấy người của Bạch Nguyệt Quang ra khỏi tòa nhà công ty —— sau khi thích ứng với nhịp huấn luyện cường độ cao, bỗng nhiên không biết làm gì.

Cũng may Tá Y đã quyết định nhanh chóng, kéo 3 người đến vườn bách thú.

“Nghiêm túc xem, quan sát kỹ càng, rất quan trọng với trận đấu tiếp theo......” Tá Y dặn dò được một nửa, nhíu mày nhìn Caesar đang đánh nhau với tinh tinh qua lớp kính.

Caesar to mồm: “Thấy gì không!”

Tá Y: “Thấy, cho cậu thế chỗ tinh tinh, có khi người chăm sóc đi ngang qua cũng không phát hiện ra được.”

Thực vật trong vườn bách thú đa dạng, hệ thống điều khiển trung tâm liên tục sưởi ấm phía trong. Mấy người trang bị đầy đủ khẩu trang kính râm, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của người qua đường. Trước khi khán giả của Crowson Show tới, Vu Cẩn vội vàng mang đồng đội đi vào phòng triển lãm các loài bò sát.

Thằn lằn Komodo đang nghỉ ngơi chậm rì rì nhìn lại đây.

Caesar đối diện thằn lằn khoa tay múa chân, Tá Y cùng Văn Lân thì nhỏ giọng bàn luận về độc tính, tốc độ chạy, nhược điểm —— cho đến khi nhân viên quản lý nghi ngờ đi tới.

Vu Cẩn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên kính, cẩn thận quan sát hình thể, dáng đi, một lúc sau mới theo đồng đội rời đi.

Edit by tytydauphu on wattpad

1 tuần sau.

Căn cứ Crowson yên lặng lại trở nên nhộn nhịp, tuyển thủ lục tục quay lại nhưng tháp đôi vắng tanh.

Hành lý được dỡ xuống từ xe bay của các công ty giải trí, thay vì được vận chuyển đến tháp bằng robot khuân vác, chúng được đưa trực tiếp đến phi thuyền đang bỏ neo ở cảng nhỏ, “Bữa cơm chặt chém” trước vòng loại cũng được cung cấp trên phi thuyền.

Trước khi lên phi thuyền, các tập sinh lần lượt rút thăm phân nhóm dưới sự chỉ đạo của PD. Cố định đội toàn bộ đánh tan —— thân phận đồng đội chỉ được tiết lộ khi hạ cánh lúc 6 giờ.

Trước cổng kết nối

Vu Cẩn kiểm tra vật tư lần cuối —— thiết hị hô hấp 4 tiếng, súng gây mê cơ bản 6.3 ounce, dải Magie, ngòi lấy lửa, dù để nhảy và trang phục giữ ấm.

Vu Cẩn đi vào khu cách ly, nữ y sĩ của Crowson cười tủm tỉm kiểm tra kháng thể của cậu rồi cho đi.

Bên trong phi thuyền, tầm nhìn rộng rãi sáng sủa.

Cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng bóng, từ bàn ăn có thể nhìn thấy tinh cảng dần dần thu nhỏ lại ngoài cửa sổ, thân phi thuyền ma sát với tầng khí quyển tạo ra tia lửa.

Bữa sáng phong phú chưa từng có.

Vu Cẩn yên lặng đổ một muôi nấm truffle bào ngư hải sâm xào lên cơm.

So với các tuyển thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, nhân viên và cố vấn của Crowson thoải mái vui vẻ như đi chơi.

PD cùng Huyết Cáp tranh thủ chuyến công táv đưa gia đình cùng đi du lịch, xe nôi, trẻ con đến chó cưng chạy lung tung khắp nơi, Ứng Tương Tương thì đang phàn nàn với trợ lý: “Tạo hình này không thích hợp để xem khủng long, váy có thể chỉnh theo màu chim Archaeopteryx......”

* Archaeopteryx: một chi khủng long giống chim chuyển tiếp giữa khủng long có lông và chim hiện đại.

“......” Có tuyển thủ trông có vẻ lo lắng, hết ợ no rồi lại nấc, rõ ràng không có niềm tin sẽ tìm được đồ ăn khi trận đấu bắt đầu.

5 giờ 46 phút.

Một tinh cầu màu lam nhạt đột nhiên phóng đại trong tầm mắt —— đường kính tinh cầu này không lớn, khí quyển xung quanh mờ mịt, mấy chục viên vệ tinh vờn quanh, chuẩn bị sẵn sàng quay chương trình.

Phi thuyền bay qua tầng khí quyển mỏng, vỏ ngoài bị nóng xì xì rung động.

Trong khoang thuyền, Vu Cẩn nhanh chóng kéo đồ tác chiến lên, đeo ba lô trên lưng, đụng vai cổ vũ với Văn Lân ở gần mình nhất.

6 giờ 12 phút.

Cửa khoang mở ra, thiết bị cân bằng áp suất từ từ rút khỏi chỗ ngồi của tuyển thủ.

Vu Cẩn đeo thiết bị hô hấp, 1 giây trước khi nhảy dù hơi hơi cong ngón tay.

Không khí hơi lạnh, ẩm ướt.

Ánh sáng của hằng tinh đang biến mất về phía bóng của tinh cầu —— đồng nghĩa thử thách đầu tiên của vòng loại thứ 4 chính là đêm tối.

Vu Cẩn thả người nhảy xuống.

Không khí gào thét bên tai, dưới chân là rừng rậm nguyên sinh trong ánh hoàng hôn, nước sông xuyên qua địa hình, trong núi có những con thú kỳ lạ sợ hãi tru lên.

Rừng rậm đơn điệu hơn trong tưởng tượng. Vu Cẩn mở dù, híp mắt quan sát từ giữa không trung, miễn cưỡng phân biệt được vài loại —— dương xỉ, thạch tùng, vạn tuế khổng lồ.

Vài phút sau, thiết bị liên lạc tiểu đội thông rốt cuộc cũng được bật lên. Trên bầu trời vẫn liên tục có dù rơi xuống, khoảng cách giữa các tuyển thủ cực xa.

Thiết bị liên lạc mã hóa đơn sơ, giống như máy điện báo thời xưa, đồng đội chỉ có thể liên lạc với nhau bằng mã Morse. Vu Cẩn báo vị trí ước tính, thảo luận địa điểm hạ cánh với đồng đội được rút thăm, sau đó nhanh chóng hạ xuống, đi theo hướng bờ sông.

Gió nhẹ phất qua, dương xỉ xào xạc trong rừng.

Thực vật ở đây đều không có hoa, trong tầm nhìn chỉ có màu đen xám, nâu thẫm và xanh lục đơm điệu. Gió thổi qua mu bàn tay ẩm ướt rét lạnh, trong rừng thỉnh thoảng lại nhìn thấy mấy loài bò sát không rõ tên.

Dương xỉ sinh trưởng tốt một cách đáng sợ, có nghĩa là hàm lượng oxy trong không khí ít nhất là 28%, môi trường giàu oxy có thể kích thích sinh trưởng mọi quái vật khổng lồ.

Thiết bị hô hấp hơi nhấp nháy cho thấy trong không khí cũng có lượng CO2 vượt quá tiêu chuẩn nhiều lần.

Nơi này là thiên đường của các loài thú lạ, và là địa ngục đối với loài người với hệ hô hấp mỏng manh.

Điểm hạ cánh của Vu Cẩn rất chính xác, chẳng mấy chốc đã đến bờ sông, ở đó đang có một người ôm ba lô, vẻ mặt căng thẳng đọc ám hiệu: “Bào, bào ngư xào hải sâm?”

Vu Cẩn suýt nữa bật cười, vị đồng đội này chính là người bị cậu ép uống nước trong phó bản Temparance ở vòng trước.

Vu Cẩn nhanh chóng đối lại: “Ăn xong lên bàn thờ!”

Người anh em kia rốt cuộc cũng thở phào, ba bước thành hai bước chạy tới chỗ Vu Cẩn, rất hài lòng với kết quả rút thăm, khen: “Có Vu ca bên cạnh, ván này xong rồi!”

Cách một tháng mới nghe người anh em mặt dày này gọi “Vu ca”, Vu Cẩn vẫn mất một lúc lâu không phản ứng kịp.

“Anh đừng ——” Vu Cẩn khựng lại.

Bên tai, âm thanh giống như nilon cọ xát truyền đến từ xa.

Vị trí rơi của hai đồng đội khác còn cách nơi này xa, cũng không thấy tuyển thủ khác nhảy dù gần đây, trên tinh cầu nguyên thủy không thể có nilon.

Nói cách khác, giống tiếng màng cánh đang vỗ hơn.

Dường như có một đôi cánh dài hẹp đang rung lên giữa không trung. Thậm chí Vu Cẩn đã tưởng tượng ra đôi mắt kép to dữ tợn, những đường gân cánh chằng chịt đỏ tươi ——

Đồng tử người anh em kia co lại, nhìn sau lưng Vu Cẩn, đôi tay run rẩy chuẩn bị rút súng!

Vu Cẩn đột nhiên quay đầu lại.

Máy quay gần bờ sông cùng lúc được kích hoạt, vệ tinh lượng tử cách mặt đất 400 km cũng chuyển hướng bởi sự điểu khiển của tổ quay phim.

Lúc này toàn bộ nhân viên Crowson đều đã đóng quân trong căn cứ, phi thuyền vừa rồi đang từ từ bay dưới hằng tinh chưa bị bóng tối che hết.

Tinh cầu phía sau giống như một hòn đảo cô đơn giữa dải ngân hà.

Vệ tinh, vành đai sỏi lơ lửng xung quanh đảo, trong khí quyển, trên bầu trời có điện lưu xì xì xẹt qua —— thể hiện hệ sinh thái nhìn như nguyên thủy thật ra là do con người tạo lên, ngay cả khúc xạ của hằng tinh cũng được điều chỉnh.

Trong căn cứ ghi hình.

Đồng hồ đếm ngược tích tắc vang lên.

Trợ lý nhìn đầu cuối: “Trời sắp mưa.”

Hoàng hôn sắp biến mất, mây đen tụ lại gần bờ sông. Trong màn hình theo dõi, đồng đội của Vu Cẩn đang hét thê thảm ——

PD vỗ bàn: “Nhanh! Lượng xem phát sóng trực tiếp đủ rồi, nên làm gì còn cần tôi dạy chắc?”

Trợ lý vội vàng đứng dậy, chỉ huy quay phim kéo ống kính, làm mờ bối cảnh, phụ đề bùm một cái nhảy ra giữa màn hình:

“Crowson Show vòng loại thứ 4, Phòng thí nghiệm Chuyển đổi Sinh thái Cân bằng Tiến hóa tài trợ —— Liên đại Hiển Sinh, chết và tái sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.