Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 106: Chương 106: Năm mới (II)




Nhược Vy: thực ra đây là phần 3 nhưng phần 2 mình không tìm được, mình đã check rất nhiều web rồi, có lẽ nó đang bị khóa hay sao đó, bản convert cũng sót chương này. Mong các bạn thông cảm.

- ----

Nhưng chán ghét thì chán ghét, các cô cũng không thể trở mặt với Đồng Đồng.

Ngày đó sau khi xảy ra xung đột ở Đồng thị, trở về Khổng Đình Đình liền mắng cô một trận, quan hệ lợi hại bên trong đều tỉ mỉ phân tích cho cô, Khổng Phương Phương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy em họ nói đúng, dường như bản thân đã hơi quá, thế là không ngừng hối hận, nhưng các cô không có phương thức liên hệ với Đồng Đồng, không còn cách nào đành phải đến đại sảnh Đồng thị, náo loạn một hồi mới thấy thư ký của Đồng Đống, sau đó từ miệng đối phương miệng biết được điện thoại của Đồng gia ── đương nhiên, sau khi các cô thêm mắm thêm muối, vị thư ký tuy cho số nhưng vẫn có tầm nhìn, không dám cho số điện thoại tổng giám đốc, nếu không vị thư kí đó thật sự phải cuốn gói về nhà...

Đến bây giờ, ông Đồng nói chuyện vẫn không hiểu thế nào là khách khí, bình thường tính tình ông không tệ, nhưng đó là dưới tình huống không bị chọc giận, đối mặt với hai cháu gái này, ông từ Đồng Đống và Úy Ương mới biết hai người kia đến đại sảnh Đồng thị cố tình gây sự, cho nên đương nhiên không thể nào hòa ái dễ gần ── hơn nữa ông vốn không phải trưởng bối thân thiết gì.

Vì vậy, trong lời nói của ông đã biểu đạt thẳng ý tứ: Muốn vào nhà ông cuối năm, không có cách nào cũng không có khả năng, nhưng ngại hai người không quen thân ai ở Bắc Kinh, lại không có đồng nào nên ông sẽ cho chút tiền.

Thực ra nếu theo ý Đồng Đồng thì một xu cô cũng không muốn cho mượn... Nhưng dù sao cũng không nhiều, hơn nữa người ta đã thảm như vậy, chưa tính đến việc không cho người ta vào, mượn tiền cũng không cho thì có hơi quá đáng?

Dù gì cũng là thân thích cùng huyết thống == Đồng Đồng cảm thấy mình đúng là thánh mẫu, cô không hề thích hai người kia, vậy mà còn tìm lý do như vậy để khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

Khổng Phương Phương đương nhiên không đồng ý chỉ lấy tiền, như vậy thì không phải rất giống đến lừa đảo sao?

Trước mặt nam thần biểu hiện như vậy thì không tốt. Nhưng không đợi cô ta trả lời, ông Đồng nói đã sai người đưa đi, hai người chờ ở cửa, rồi lưu loát rành mạch cúp máy.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Úy Ương và Đồng Đống, ở đây tiểu bối chỉ có hai người bọn họ và Đồng Đồng nữa là ba người, Đồng Đồng là bảo bối của cả nhà, chyện chạy chân thế này đương nhiên không thể để cô làm, hơn nữa đây xem như là việc tư, người luôn kiên trì chuyện của mình tự mình làm như Úy gia gia tuyệt đối không để cảnh vệ hay lính gác đi chạy chân, cho nên... Úy Ương và Đồng Đống bất đắc dĩ nhìn nhau, ai cũng chẳng muốn đi gặp hai chị em Khổng gia, thế là ào ào thở dài, chơi bao kéo đá ── Đồng Đống ra tảng đá, còn Úy Ương ra kéo...

Nhưng hai chị em Khổng gia kia đều thèm khát Úy Ương, Đồng Đồng cảm thấy bản thân không thể khoanh tay đứng nhìn, đây chính là người đàn ông của cô, nào có ai lại đưa đàn ông của mình đến trước mặt người mơ ước anh? Cô đâu có ngu! “Anh Úy Ương, em đi với anh được không?”

Úy Ương đương nhiên là cầu còn không được, nhưng bên ngoài không thể so với trong nhà mở máy sưởi, vô cùng lạnh, thế là anh lấy khăn quàng cổ, bao tay và áo dạ, bao Đồng Đồng giống như gián điệp.

Bởi vì ở nhà, cho nên cô mặc một chiếc quần legging rất mỏng, Úy Ương buộc cô phải mang thêm quần dày... Mặc bốt đi tuyết, anh còn muốn mang thêm mũ cho cô, là Đồng Đồng mãnh liệt cự tuyệt.

Tuy nói muốn mượn tiền, nhưng sau khi cả nhà thương lượng, cảm thấy không thể cho mượn nhiều, cũng không phải keo kiệt gì mà cho mượn nhiều tiền, sau này có thể sẽ gặp phiền toái.

Úy gia và Đồng gia đều là hai nhà không tầm thường, làm gì sẽ mang lại kết quả gì, bọn họ đều rõ ràng hơn so với ai, người duy nhất không hiểu chỉ có Đồng Đồng, người trùng sinh vẫn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế và lòng người.

Cuối cùng, kết quả thảo luận là năm ngàn khối*. Giá cả vật chất ở Đế Đô cùng với việc hai người ở ngoài vài ngày, ăn, mặc ở, đi lại đều thiếu tiền, cho nên cũng không thể cho quá ít.

*Khối: Tên gọi khác của nhân dân tệ.

Thực ra số tiền này không tính là nhỏ, đủ cho người bình thường sống mấy tháng! May mắn trong nhà có tiền mặt, nếu không còn phải chuyển khoản, vô cùng phiền toái.

Từ nhà đến cửa đại viện phải đi bộ ít nhất nửa tiếng... Đồng Đồng không đồng ý đi lâu như vậy nên cô quấn lấy Úy Ương muốn anh đạp xe.

Khi chuẩn bị đi, Nãi Hoàng chạy trốn ra khỏi phòng khách, quấn quanh chân Đồng Đồng, kêu meo meo, cô đi một bước nó liền đi một bước, Đồng Đồng bất đắc dĩ đành phải bế nó lên, Nãi Hoàng rất ngoan, không cần sợ nó sẽ chạy mất, cho nên cô cũng lười về nhà lấy dây...

Đồng Đồng ngồi sau xe, tay ôm mèo, tóc dài bay bay, trước giỏ xe cô còn thuận tay để một ít hoa tươi, quả thực, quả thực chính là cảnh lãng mạn nhất trong phim truyền hình!!!

Trời gió nhẹ (thực ra là gió lạnh) ngâm nga vài giai điệu (thực ra là vì lạnh mà phát ra tiếng) ôm một chú mèo đáng yêu (mèo vì quá lạnh mà chui thẳng vào lòng cô, khiến cô tay chân luống cuống, hình ảnh một chút cũng không đẹp)... Nhưng Đồng Đồng vẫn cứ cảm thấy vô cùng Romantic (lãng mạn) ←_← có lẽ con gái đều có chút gì đó mơ mộng ~~~ quan trọng hơn cả là người lái xe lại là người cô yêu nhất! Vừa đẹp trai vừa dịu dàng ~~~ thế là Đồng Đồng không kìm được mà háo sắc dán mặt lên lưng anh.

Mới dựa chưa đến vài phút, Úy Ương liền dừng lại, Đồng Đồng ôi một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”

“Ngồi vào trước đi.” Úy Ương vỗ vỗ phía trước, ý bảo cô ngồi, vừa rồi anh đã muốn vậy nhưng Đồng Đồng ngại khó chịu, sống chết không đồng ý, nghe cô ở sau thỉnh thoảng hít khí lạnh, giờ không thoải mái anh cũng ép cô ngồi trước.

Đồng Đồng cũng không dám không ngồi, bởi vì phía sau thật sự rất lạnh... Cô ôm Nãi Hoàng nhảy xuống, ngồi lên thanh ngang phía trước, Úy Ương mở áo dạ trên người, bọc cô lại rất nghiêm túc, vậy thì không lạnh, nhưng một chút mỹ cảm cũng không có...

Người khác căn bản không nhìn thấy mặt cô, cả mèo nữa! Làm gì có nam chính nào bọc nữ chính lại, chỉ lộ mắt!

Nhưng như vậy thật sự rất ấm áp... Cơ thể Úy Ương giống như lò sưởi, nhịp tim lại trầm ổn, Đồng Đồng nghe được liền thấy có hơi buồn ngủ...

Nãi Hoàng trong lòng cũng không lộn xộn nữa mà ngoan ngoãn khò khè, tuy rằng không đẹp, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận!

Đi xe đạp đến cửa thì nhanh, không đến vài phút nhưng Úy Ương sợ đi nhanh sẽ lạnh nên cố ý thả chậm tốc độ, đạp chầm chậm... Dù sao đối phương đang chờ tiền, không thể đi ngay.

Đến cửa, Úy Ương dùng chân dừng xe rồi mới vỗ vỗ Đồng Đồng, ý bảo xuống xe.

Đồng Đồng ôm Nãi Hoàng nhảy xuống, nhất thời ôi một tiếng, ngại có nhiều người nên không thể không biết xấu hổ kêu lớn, mông đau quá... Cô muốn đưa tay xoa... Nhưng bây giờ Nãi Hoàng rất béo, cô không bế một tay được, còn có thể bị người khác nhìn thấy...

Xung quanh có mấy anh lính, cô mới không muốn dọa người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.