Sở Tâm Lam Lại Đến Đây

Chương 12: Chương 12: Trở về nhà




Suốt cả chặng đường đi về Tống gia Tống Hiểu Thần cũng như Sở Tâm Lam không ai nói với ai bất kì một lời nào, cô không chú tâm vào người ngồi bên cạnh mình mà thả hồn vào những thứ bên ngoài cửa sổ, cô lo lắng hơn chính là buổi họp mặt gia đình. Xe cứ thế tiến vào sân nhà Tống gia, đón họ ngay cổng là Lan tẩu, quản gia nhà Tống gia.

“Cảm ơn Lan quản gia!” – Sở Tâm Lam vui vẻ nói khi Lan tẩu mở cửa cho cô, Lan tẩu mỉm cười ban đầu bà có chút không quen với thái độ khách khí của Sở Tâm Lam nhưng thời gian trước có sống chung nên việc này bà cũng đã quá quen thuộc.

“Mọi người đông đủ chưa?” – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt đi vào tiện miệng hỏi.

“Đã đông đủ chỉ còn thiếu cậu với thiếu phu nhân mà thôi!” - Lan tẩu cười vui vẻ nói. Thái độ Tống Hiểu Thần có thể rất hách dịch với mọi người nhưng đặc biệt trừ Tống lão gia và phu nhân ra thì người còn lại anh nhã nhặn chính là Lan tẩu.

“Được nhanh vào trong!” – Tống Hiểu Thân gật đầu nói bâng quơ, nhưng Sở Tâm Lam biết anh đang nói với mình, ngoan ngoãn đi theo phía sau như mèo con đi theo chân mẹ.

Buổi ăn diễn ra âm trầm hơn ngày thường, Sở Tâm Lam chậm rãi ăn thức ăn của mình sau khi lí nhí mời mọi người dùng bữa ngon miệng, cô chưa bao giờ cảm thấy bữa cơm nào lại khó chịu đến như vậy. Tống Hiểu Thiên có nhìn Tâm Lam dò xét vài lần nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn hỏi có chuyện gì của cô thì anh chỉ cười rồi không nói gì. Sau khi buổi tối kết thúc Tống phu nhân là người chủ động lên tiếng trước tiên.

“Hai đứa về nhà sống luôn đi, nơi này rộng lớn cần không gian riêng thì có không gian riêng!” - Tống phu nhân luôn duy trì nụ cười cùng ánh mắt trông chờ nhìn hết Tống Hiểu Thần rồi lại đến Triệu Khả Như.

“Hả?” – Tâm Lam nghe thấy thì không kiềm được thốt lên âm thanh kinh ngạc, mọi người đều chú ý đến hành động này của cô, nhận ra mình có chút thất thố nên nhanh nhìn sang Tống Hiểu Thần cầu cứu.

“Không được! Chúng con không quen!” – Tống Hiểu Thần cũng ngạc nhiên không kém, vì chuyện sống riêng ngay từ đầu đã bàn luận, thống nhất vì để không gian tự do cho đôi vợ chồng mới cưới nên anh và Triệu Khả Như sẽ dọn sang biệt thự nhỏ mang tên anh nên khi bị nhắc lại anh không khỏi bất ngờ.

“Hai đứa nên về nhà này sống đi không bàn cãi nữa!” – Tống lão gia lên tiếng, cả Sở Tâm Lam cũng như Tống Hiểu Thần đều mở to mắt khi nghe lời quyết định của ông. Thái độ dứt khoát của Tống lão gia khiến Tâm Lam dở khóc dở cười.

“Tại sao? Chẳng phải mọi chuyện đang tốt đẹp tại sao phải thay đổi!” – Tống Hiểu Thần nhíu mày nói, giọng có chút khẩn trương.

“Tốt đẹp đúng rồi với anh thì như thế này là tốt đẹp!” – Tống lão gia ném những bức ảnh lên bàn, trước mặt là hình của Tống Hiểu Thần thân mật với Cố Minh Ngạn, Sở Tâm Lam nhìn những bức hình như bị thôi miên rồi lại quay sang nhìn Hiểu Thần đang cứng người im lặng.

“Cái này em mua lại được từ báo săn tin.” – Tống Hiểu Thiên ôn tồn nói, mối quan hệ giữa Cố Minh Ngạn cùng Tống Hiểu Thần không phải anh không biết nhưng việc để lộ tin này cho phóng viên thật sự không hay tí nào. Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn Sở Tâm Lam xem biểu hiện của cô.

“Đã ăn vụng thì phải biết chùi mép, chuyện này may mắn chưa ảnh hưởng đến công ty nên 2 đứa về đây sống đi. Sống theo quy tắc trong nhà này!” – Tống lão gia ôn tồn quyết định rồi quay gót đi vào thư phòng - “Hiểu Thiên vào đây!” - có chút chần chừ nhưng Tống Hiểu Thiên cũng nhanh chóng nối gót đi vào trong.

“Ta đã cho Lan tẩu về bên đó lấy đồ cho 2 đứa, từ tối nay hãy ở đây. Quy định trong nhà này là không được qua đêm bên ngoài, trừ khi đi công tác!” – Tống phu nhân cũng đứng lên nói.

“Mỗi ngày đều phải ngủ ở nhà!” – Tất cả mọi thứ đều trôi qua não Tâm Lam không có gì đáng động lại, với cô những chuyện kia hoàn toàn không có gì là lưu tâm duy chỉ việc ngủ cùng nhau mỗi tối khiến cô không kịp thích nghi.

“Khả Như, đàn ông ai cũng trăng hoa, con sống từ nhỏ trong hào môn chắc cũng hiểu, ta biết con đã rất đau lòng nhưng từ từ mọi thứ sẽ qua!” - Tống phu nhân không quên trước khi rời đi nhắn nhủ cũng Tâm Lam, tay bà ấm áp vỗ vỗ nhẹ lên vai cô.

Trong đầu cô mếu máo, việc Tống Hiểu Thần yêu ai, cặp kè với ai cô không quan tâm, cái cô lưu tâm là cô và anh ấy sẽ ở chung một chỗ mỗi đêm như vậy làm sao cô dám ngủ cơ chứ. Đưa đôi mắt cầu cứu qua nhìn Tống Hiểu Thần, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, đâm chiêu nhưng chan chứa giận dữ khiến cô không dám mở miệng nói gì thêm.

“Cố Minh Ngạn cô chán sống rồi!” – Tống Hiểu Thần gằn giọng nói từng tiếng, Tâm lam nghe những lời nói đó cảm thấy lạnh cả sống lưng.

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.