Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 61: Chương 61: Hàn Di Di




“Cậu sao thế tiểu Kỳ? “

Trần Thống Trung vừa lay người Minh Kỳ vừa gọi. Tất cả quay sang nhìn, Hạo Thiên nhìn Minh Kỳ rồi lại nhìn cô bé. Vẻ mặt cậu như suy nghĩ gì đó roof nói

“Đúng là nó không? “

Cả đám thấy Minh Kỳ đầu hơi gật, Hạo Thiên gạt đầu hiểu ý. Rồi bỗng Minh Kỳ run lên, run rẩy như đang sợ hãi mà không phải vậy, nước mắt cậu đang rơi xuống. Những giọt nước mắt của niềm hân hoan, vui sướng, của sự hạnh phúc tột cùng. Cô bé nằm trên giường thấy thế thì ngây thơ nói

“Anh ấy là ai thế ạ? Anh ấy bị gì thế ạ? “

Hạo Thiên quay sang cô bé, cười nhẹ nói

“Em tên gì thế? “

“Em là Hàn Di Di ạ! “ Hàn Di Di cười đáp

“Hức hức huhu” Minh Kỳ khóc thành tiếng, chạy về phía cô bé rồi đột nhiên ôm chầm lấy cô.

Tất cả sững sờ kinh ngạc, không biết làm thế nào, riêng Hạo Thiên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh lạ thường. Cô bé bị ôm bất ngờ nhưng không nói gì, ôm lại Minh Kỳ rồi cười nói

“Anh giống anh em thật đấy. Anh ấy lúc trước cũng hay khóc, nhưng giờ em không còn được thấy anh ấy nữa! “

“Di Di, em chịu khổ rồi. Từ nay anh sẽ không để bất cứ ai đưa em đi nữa đâu” Minh Kỳ bật khóc

Lau vệt nước mắt, Minh Kỳ buông Hàn Di Di ra không ôm nữa. Giờ tới phiên cô bé, sau khi thấy được mặt của Minh Kỳ thì

“Huhuhuhu oa oa oa.... “

Cô bé bật khóc lên, mọi người lại thêm môt phen khó hiểu, chuyện gì vậy trời.

Hàn Di Di ôm chằm lấy Minh Kỳ, ôm cứng lại không chịu bỏ ra, cô khóc òa lên rồi nói trong sự nức nở

“Kỳ ca Kỳ ca, muội...muội nhớ ca lắm, huhuhu. Không cho ca đi nữa, không cho đi nữa”

“Ta không đi nữa, ca ở đây với muội” Minh Kỳ cố kiềm nước mắt, ôm cô bé.

Hiện mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả đang vỡ òa lên, hòa cùng sự sung sướng của cả 2. Niềm hân hoan hạnh phúc khi đoàn tụ với gia đình mình, lan tỏa khắp nơi.

Lát sau, khi tất cả đã ngừng khóc, Minh Kỳ buông cô bé ra và nói

“tiểu Di ngủ đi. Ta ra đây một lát”

“Không. Nếu ta ngủ ca sẽ đi mất” Hàn Di Di nắm chặt tay Minh Kỳ

“tiểu Di ngoan, ta ra này một lát rồi sẽ vào, nhất định, lần này ta xin thề sẽ không bỏ muội đi nữa” Minh Kỳ nói, cô bé có chút yên tâm, nhắm mắt lại

Tất cả rời khỏi phòng, để cho cô bé ngủ. Bước ra khỏi phòng tới một phòng khách lớn. Mỗi người ngồi một chỗ,

“Có đúng là vậy không? “

Cô gái nói, người lúc nãy ở trong phòng cùng Hàn Di Di. Cô ta có dáng người cân đối và cao ráo, mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt màu xanh biển.

“Điều đó là sự thật” Minh Kỳ khẳng định

“Không lẽ cô nghi ngờ cậu ấy sau sự việc vừa rồi sao hả, đội trưởng Xà Như?” Chính Huy bật thốt

“Tôi không nghi ngờ, chỉ muốn xác minh sự thật thôi! “ Xà Như nói

“Được rồi, không sao” Minh Kỳ nói

“À, chào mừng các cậu ghé thăm Xà Long dong binh đoàn” Xà Như mỉm cười nói

“Cô gặp em ấy ở đâu? Hay, chính cô là người đã mua em ấy? “ Minh Kỳ mặt lạnh nói

“Không, tôi thấy em ấy nằm trong rừng 2 năm trước, khắp mình là vết thương, nên tôi mới đưa em ấy về đây” Xà Như giải thích

“Lũ chó chết đó, chúng nhất định sẽ chết” Minh Kỳ rống lên giận dữ, mặt lạnh băng tỏa ra sát khí

“A” cả 3 người Bá Dư, Chính Huy và Xà Như la lên đau đớn, sát khí mà Minh Kỳ tỏa ra đã chế áp 3 người làm họ đau đớn

“tiểu Kỳ, bình tĩnh lại. “ Hạo Thiên nói, một câu nói thôi. Minh Kỳ lập tức thu hồi sát khí, cúi đầu nói

“Xin lỗi Boss”

“Được rồi, ra sau đứng đi” Hạo Thiên lạnh lùng nói

Minh Kỳ cúi đầu lùi ra sau đứng. Cả 3 người kia thở gấp, đổ mồ hôi hột, cố gắng đứng dậy lau mồ hôi. Hạo Thiên nhìn cả 3 nói

“Di Di bị bệnh gì? “

“Em ấy bị hàn băng trong người làm cho cơ thể bị suy nhược dẫn đến cả cơ thể lúc nào cũng lạnh và không thể đi đâu được cả. Mỗi lần em ấy đứng dậy đi là lại té ngã xuống đất” Xà Như có chút thở gấp nói

“Hàn băng à? “ Hạo Thiên nói, suy ngẫm một chút. Minh Kỳ kế bên la lên, quỳ rạp bên Hạo Thiên và nói

“Boss, xin cậu. Xin Boss giúp em tớ”

“Được rồi. Ta sẽ giúp, nhất định sẽ giúp” Hạo Thiên nhấn mạnh tận 2 lần, Minh Kỳ nghe nói yên tâm đứng dậy, lau vệt nước mắt. Trần Thống Trung kế bên châm trọc

“Tiểu Kỳ nay mít ướt quá. Sau này sẽ gọi cậu là Tiểu Kỳ mít ướt nhá, được không? “

“A”

“Rầm”

Chỉ kịp nghe tiếng kêu lên a một tiếng, Trần Thống Trung bị đánh dính vách. Minh Kỳ đứng tại chỗ cười

“Hahaha, cậu yếu thế. Sau này sẽ gọi là tiểu Trung yếu đuối nhé”

“Hahaha” tự nhiên cả đám nhóc cười lớn không rõ chuyện gì. Hạo Thiên cũng cười nhẹ một cái

“A, không cần phiền tới mọi người đâu! Ở đây tôi đã mời được 1 người luyện dược rất giỏi rồi. Hiện ông ấy đang chế thuốc cho Di Di rồi” Xà Như nói

Minh Kỳ mặt vô cảm, giọng nói lạnh tanh

“Phải là không cần phiền tới cô. Mà, cũng không cần tên thầy luyện dược gì đó. Bởi, không ai ở đây có thể vượt qua được Boss của chúng tôi cả”

“Nhưng..... “ Xà Như cố nói, nhưng bị Minh Kỳ cắt ngang

“Không nhưng nhị gì cả.”

“Chúng tôi đã tìm được thuốc áp chế cho em ấy rồi” Xà Như nói

“Áp chế rồi thì sao. Chẳng phải sẽ lại bị bộc phát sao, để Boss chúng tôi chẳng phải sẽ chấm dứt hoàn toàn sao” Minh Kỳ chặn họng nói

“Chúng ta đi xem bệnh của Di Di đi Boss”

Tất cả rời đi khỏi phòng sách, tới phòng bệnh của Hàn Di Di. Mới tới cửa thì

“Aaaaaaaa”

Một tiếng la đau đớn vang lên, âm thanh đau khổ tột cùng. Minh Kỳ vội vàng mở cửa đi vào. Hạo Thiên nhanh chóng tiến tới bên Di Di, xem tình trạng cơ thể cô bé.

Cô bé toát một khí lạnh, lạnh đến ghê người, làm nổi cả da gà. Lạnh run lên, không khí như muốn đóng băng lại.

“Uỳnh”

Cửa phòng lại bật mở, một lão già tầm 60 tuổi bước vào. Tay cầm một chén thuốc màu xanh, ông ta đi tới quát

“Mau tránh ra cho ta. Phải cho con bé uống thuốc không lại uy mất. Con bé này đúng là phiền phức mà, sao không chọn giờ khác mà bộc phát, có biết ta đang bận ăn không hả? “

Minh Kỳ tiến lên chặn lại, giọng lạnh băng quát lại

“Lão già khốn khiếp, ông vừa nói cái gì? Ông là dược sư mà lại thấy phiền khi bệnh nhân ông phát bệnh sao, thầy thuốc mà không có cái tâm thì đừng có làm nữa. Chỉ có hại người mà thôi”

Bên Hạo Thiên, cậu đang truyền Mana hỏa hệ vào người cô bé, từng chút từng chút một, áp chế hàn băng bộc phát. Dần dần, cơ thể cô bé ấm lên, không còn cái lạnh khủng khiếp như lúc nãy nữa.

Lão dược sư phẫn nộ quăng chén thuốc, làm đổ bể cả chén thuốc nóng. Lão quát lớn

“Hay lắm. Một luyện dược sư cấp Trung bậc 3 như ta mà phải chịu sự sỉ nhục của ngươi, đúng là nực cười. Các ngươi có giỏi thì tự chữa đi. Để ta xem tên oắt con khốn khiê....p....ặc “ nói tới đây, lão ta bị Minh Kỳ tiến tới, nắm cổ họng giơ cao. Mặt Minh Kỳ đáng sợ nói

“Câm cái mỏ chó của ông lại, không thì đừng trách”

“Bịch” cậu thả ông ta rơi xuống đất trong sự king ngạc. Ông ta vẫn ngoan cố nói

“để ta xem các ngươi sao chữa cho con bé đó”

Hạo Thiên bên này không thèm quan tâm, phân phó

“Tiểu Siêu, cậu ở bên canh chừng cô bé, khi cô bé bộc phát, phiền cậu truyền từ từ hỏa hệ vào. Nhớ, làm chậm rãi từng chút một. Không được hấp tấp nghe rõ không? “

“Được” tiểu Siêu đáp, Hạo Thiên biến mất tại chỗ. Lão già ngơ ngác nhìn, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng vẫn ngoan cố không đi, ngồi lì đó chờ đợi

Bên trong không gian hệ, Hạo Thiên lập tức tiến tới phòng luyện dược. Cậu đi tới bên kệ thuốc, tìm những loại thuốc thích hợp. Rồi tới bên bàn, bắt đầu quá trình luyện thuốc

Bên ngoài, đám nhóc đi tớ đi lui chờ đợi, Minh Kỳ không ngồi yên được, cứ tới tới lui lui khắp phòng. Lão già đúng ngoan cố, ngồi lỳ đó nhìn đám nhóc. Lâu lâu lại lên tiếng khiêu khích, nhưng cả bọn im lặng làm ngơ.

Đã 2 ngày trôi qua, bọn nhóc vẫn tiếp tục chờ đợi. Trong 2 ngày qua cô bé bộc phát 4 lần, nhờ có tiểu Siêu mà hàn băng được làm dịu đi. Bọn nhóc 2 ngày qua cũng chẳng ngủ, đi tới đi lui chờ đợi Hạo Thiên, thậm chí 2 ngày qua chỉ uống nước không không ăn gì cả, kiên nhân chờ đợi. Số lần khiêu khích của lão già tăng lên, đám nhóc vẫn nhịn cho tới ngày thứ 3 khi lão nói

“Ta thấy thằng nhóc đó trốn luôn rồi. Ai đời đâu lại đi giúp một người dưng. Rõ lũ ngu mà, đi tin một tên nhóc con, thằng nhóc đó thì làm được cái đách gì!”

Câu nói của lão già vừa dứt, tất cả ánh mắt của lũ nhóc đổ dồn về lão, cảm nhận được sát khí, lão lắp bắp nói

“Cái gì? Nhìn ta cái gì, ta nói không đúng sao?”

“Rầm”

Lại một lần nữa, Minh Kỳ đá cho ông ta một cái văng dính vách,

“khụ khụ “

Ông ta ho ra máu, Minh Kỳ tiến tới với tốc độ choáng ngột. Nắm đầu ông ta giơ cao, khuôn mặt cậu đáng sợ hơn bao giờ hết, giọng lạnh băng nói

“Câm ngay lại cho ta. Lão già sắp xuống lỗ như ông thì biết cái gì, hả? “

“Rầm”

Ông ta lại 1 lần nữa bị Minh Kỳ nắm đầu đập mạnh xuống đất.

“Crắc rắc”

Tiếng xương sườn bị gãy vang lên, Lăng Triệt mấy ngày qua đi đi lại lại từ phân phủ tới đây cũng mấy lần, trước khi biết tới nhóm Hạo Thiên, ông ta có nghe vài tin đồn về lũ nhóc đi theo cậu, chúng có sức mạnh bá đạo chẳng kém gì Hạo Thiên, ông ta có chút không tin. Nay chứng kiến tận mắt mới thấy, sức mạnh bá, và sự tàn ác cũng chẳng kém gì. Lăng Triệt nhìn mà lạnh sống lưng, nhưng cũng phải lên tiếng

“được rồi ạ, cậu đánh nữa hắn chết đấy”

Minh Kỳ quay phắt lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Lăng Triệt, ông ta bất giác lùi về sau mấy bước, cơ thể có chút run lên sợ hãi. Minh Kỳ nói

“Câm miệng lại nếu không muốn giống hắn”

Minh Kỳ tiếp tục tiến về phía lão già, đá mạnh vào mình lão khiến lão văng ra khỏi phòng, đụng ngã vài cái cây to. Đồng thời cũng có vài tiếng răng rác vang lên. Đều đó cũng có nghĩa là xương trên người lão từ lúc bị Minh Kỳ đánh đến giờ gãy chí ít cũng phải hơn 10 cái. Minh Kỳ tính đi ra đánh tiếp, chợt thấy đám Xà Như chạy tới, cô ta bắt gặp Minh Kỳ với khuôn mặt lạnh, làm cô ta bất giác dừng lại, miệng hơi run run nói

“Minh Kỳ, có...có chuyện gì xảy ra vậy? “

Minh Kỳ nhìn đám Xà Như một cái, cả đám bất giác lùi lại phía sau, cậu chỉ tay về phía lão già và nói

“Kéo lão già đó đi chỗ khác đi! Nhìn thật chướng mắt”

Rồi cậu đi vào trong. Đám Xà Như nhìn theo hướng Minh Kỳ chỉ, khuôn mặt đám đó tái mét lập tức chạy lại lão ta.

Bên trong phòng, cả đám vẫn đang chờ đợi.

Hiện tại là buổi trưa ngày thứ 3 kể từ khi Hạo Thiên vào không gian hệ. Đám nhóc ngồi trên ghế mà không thể yên được, không gian chìm vào sự im lặng.

“Đừng cản tôi. Dù Minh Kỳ có là anh của Di Di thì sao chứ. Đã 3 ngày rồi, 3 ngày rồi con bé không uống thuốc thì làm sao mà trị được cơ chứ. Thậm chí cậu ấy còn đánh cả người luyện dược ấy nữa, ông ấy bị đánh gãy tận 26 đốt xương gồm tay chân vai và cả xương sườn đấy. Hên là nhờ có ngài hội trưởng không là chúng ta tiêu rồi đấy”

Bên ngoài phòng, một tiếng la lớn vang lên. Rồi một người xuất hiện trước cửa, là Xà Như và đám người của cô ta. Minh Kỳ ngồi trên ghế, mặt lạnh nhìn cô ta nói

“Có chuyện gì? “

“Cậu phải cho Di Di uống thuốc chứ” Xà Như nói

“Chúng tôi không cần” Minh Kỳ nói

“Không cần thuốc thì làm sao mà trị khỏi được”

“Chúng tôi không cần thuốc của mấy người, Boss đang chuẩn bị thuốc cho tiểu Di rồi” Minh Kỳ hằn giọng

“Nhưng.... “

“Bụp”

Một tiếng bụp vang lên, Hạo Thiên xuất hiện giữa phòng với đầu tóc rối bời, nhưng vẻ đẹp trai vẫn không biến mất. Minh Kỳ mừng rỡ bật dây khỏi ghế, đến bên Hạo Thiên nói

“Được không Boss? “

“Ngươi nghĩ ta là ai mà không được? Có thuốc rồi đây, phiền tất cả ra khỏi đây, ta sẽ chữa trị cho Di Di” Hạo Thiên lạnh lùng nói

Tất cả nghe lời, lập tức rời khỏi phòng, Xà Như ngoan cố ở lại, bị Minh Kỳ kéo tay quăng ra ngoài, té ngồi xuống đất. Minh Kỳ nói

“Khôn hồn thì câm đi, đừng có làm ồn”

Tất cả im lặng, lại tiếp tục một chuỗi chờ đợi không biết sau bao lâu sẽ xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.