Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 82: Chương 82: Gặp lại Lạc Dĩ An




Hạo Thiên mỉm cười đi theo Tố Vũ Ma, ông ta đưa cả đám đi loanh quanh khắp nơi, lên lầu rồi lại rẽ phải rẽ trái gì đó. Rốt cuộc tới nơi, mở cửa phòng bước vào. Cả đám kinh ngạc khi thấy người bị thương nằm trên giường. Là Lạc Dĩ An, con trai của thương hội bên Lisanet, rất là có tiếng tăm đấy. Sao bây giờ lại bị thương nằm chật vật ở đây rồi. Không lẽ đi ra ngoài mà không có hộ vệ theo cùng sao?

Hạo Thiên tiến lại, xem xét tình trạng bị thương của cậu. Ngũ tạng bị đánh cho thương nghiêm trọng, trên 2 tay thì có nhiều vết chém, đầu thì bị chấn thương nhẹ ngoài da, chân phải thì bị gãy. Hạo Thiên đứng dậy, phủi nhẹ tay nói

“Ông cứu được người này ở đâu? Có ai đi cùng cậu ấy không? “

“Mấy tên đi hái thuốc chỗ tôi cứu được ở phía bìa rừng chết Haxjisa phía Bắc thành. Cậu ta trong tình trạng hôn mê bất tỉnh đã 2 ngày rồi. Còn hộ vệ thì có 3 người 2 nam 1 nữ. Hiện tại họ đang được điều trị phía bên kia phòng, họ cũng bị thương nhưng chỉ bị gãy tay chân hay xây xát ngoài da thôi. Không lẽ cậu biết mấy người này sao? “ Tố Vũ Ma nói

“.....” Hạo Thiên không trả lời, cười nhẹ nói

“Được rồi, lấy cho tôi 1 cốc nước đi”

Minh Thi lập tức quay lưng đi lấy, đưa cho Hạo Thiên, cậu đỡ Lạc Dĩ An dậy. Đút cho cậu ta viên thuốc màu đỏ, cậu ta nút lấy Hạo Thiên liền cho uống nước. Rồi đặt cậu ta xuống, Hạo Thiên đi lại chiếc ghế sofa đặt bên góc và ngồi xuống. Bầu không khí chìm trong sự im lặng tột cùng, thời gian dần trôi qua

1p

1p30s

2p

2p30p

3p

........

3p30s

.......

Lạc Dĩ An vẫn chưa tỉnh dậy. Tố Vũ Ma sốt ruột hỏi

“Chẳng phải cậu nói là 3p sau sẽ khỏi sao? Sao bây giờ sang phút thứ 4 rồi mà còn chưa tỉnh dậy.”

“Đúng vậy đấy Hạo Thiên. Ta cũng bỏ tiền ra mua tận 10 viên của ngươi đấy. Đừng để ta thấy thành quả như vậy chứ” Doãn Bằng cũng sốt ruột lên

“Cậu ta dậy từ phút thứ 3p20s rồi ấy chứ. Chỉ là đang ngủ thôi. Với lại các vết thương cũng đã lành hẳn hết rồi không thấy sao.” Hạo Thiên quơ quơ tay nói

Đúng là các vết thương bên ngoài đã lành hết rồi. Còn nội thương thì phải kiểm tra đã, Tố Vũ Ma đi lại. Xem qua xét lại, kiểm tra tơi kiểm tra lui, bất ngờ thốt lên

“Đúng là tất cả đã được chữa trị hết. Không còn dấu hiệu bất thường của nội thương nữa. Thật là thần kỳ mà”

“Ư... A”

Sau câu nói của Tố Vũ Ma, âm thanh của Lạc Dĩ An vang lên, cậu ta từ từ mở đôi mắt, gắng gượng ngồi dậy và nhìn quanh. Cậu mở hé miệng, nói bằng giọng khàn khàn và khó nghe

“M... Mọi... ngư.. người... đã... cứ.. u....tôi....sao? Cả...m.... ơn.... rấ...t....nhiề...u! Khụ khụ”

Rồi ho lên, Tố Vũ Ma quơ lấy ly nước và đút cho cậu uống. Nhìn qua thì có vẻ như rất là đau đấy, mới bị thương nghiêm trọng như vậy mà sau 3p lại khỏi ngay mà, cơ thể không bắt kịp là đúng thôi. Mà một thiếu gia được cưng chiều thì bị thương nặng như vậy cũng là rất rất đau đấy.

“Cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi, đúng là chúng tôi đã cứu cậu, nhưng người chữa trị hết cho cậu là Đường tư lệnh. Cậu nêm cảm ơn cậu ấy” Tố Vũ Ma đỡ Lạc Dĩ An nằm xuống, nói

Lạc Dĩ An nằm xuống, nhìn về phía người mà Tố Vũ Ma chỉ. Cậu bắt ngờ nhìn, rồi lại cười nhẹ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, nói

“Vậy là đủ để chứng mình chưa? “

“À.. Đủ rồi. Chắc chắn là đủ rồi. Vậy chúng ta trở lại phòng luc nãy” Tố Vũ Ma gật đầu đồng ý

Tất cả trở lại phòng khi nãy, bắt đầu bàn bạc. Hạo Thiên nói, cậu ấy ra 3 chiếc nhẫn trữ vật với 3 màu tương đồng với màu của thuốc

“đây là 3 nhẫn trữ vật, mỗi màu tượng trưng cho viên thuốc đó. Màu vàng có 50 viên, cam có 25 viên và đỏ có 15 viên. Vàng giá khỏi điểm là 7 vạn linh tệ 10 viên, cam là 15 vạn linh tệ 10 viện, còn lại 5 viên giá khởi điểm là 5 vạn linh tệ. Đỏ, 20 vạn linh tệ 5 viên. Bên thương hội được 5%. Còn đây là 3 viên lẻ dùng để chứng minh”

Tố Vũ Ma và Tố Như Kha há hốc mồm, giá tiền cũng lớn quá rồi. Mà giá trị mấy viên thuốc này so với giá tiền, tính ra còn quá rẻ ấy chứ. Bên ta được hưởng tận 5%, lời to rồi. Tố Vũ Ma cười mỉm chi nói

“Được. Vậy 2 ngày nữa mời cậu quay lại. Ngày mai tôi sẽ cho người làm thẻ đặc biệt và vip cho các cậu. Thẻ đặc biệt được dành cho thành viên cống hiến trên 20 năm và thẻ vip cho người cống hiên trên 10 năm. Thẻ đặc biệt mua đồ được giảm. 35% và vip được 20%.”

“Oh. Bất ngờ thật. Tôi đã làm cái gì cho chỗ ông đâu mà đãi ngộ tốt thế” Hạo Thiên nói, giọng nói bất ngờ nhưng ẩn bên trong không phải vậy

“Không sao không sao. Cậu là đặc biệt. “ Tố Vũ Ma khoát tay

Hạo Thiên cười nhạt một cái, rồi nói

“Vậy thì cảm ơn. Không biết chỗ ông có bán nguyên vật liệu dùng để xây nhà hay sắt thép gì khác không?”

“Về mấy cái cậu nói thì chúng tôi có.”

“Vậy thì tôi cần, 5 vạn viên gạch, 3 khối sắt to nặng khoảng 2 tấn, thép và hợp kim mỗi loại 2 cái nặng khoảng 100kg. 200 cây Bích Tinh thảo, 150 cây Lục Hợp, 10 giọt huyết xà. 2 ngày sau có được không” Hạo Thiên nói

“Chắc chắn là được”

“Cảm ơn” Hạo Thiên nói, đi. Tất cả lon ton chạy theo sau. Ra về

2 cha con họ Tố đứng quơ tay chào. Tố Như Kha thắc mắc nói

“Vì cái gì mà cha trọng dụng mấy tên nhóc đó dữ vậy?”

“Con không biết sao? Mấy cậu nhóc đó rất mạnh đấy, hơn một nữa ta không nhìn ra được sức mạnh mà bọn nhóc đó mới 10, 11 tuổi thôi đấy. Chúng lại còn được cả Doãn hiệu trưởng trọng dụng như vậy. Có 1 tên nhóc tên Hạo Thiên, ngài ấy còn không nói lời lớn tiếng hay gọi nhóc này nhóc nọ mà xưng hô như người ngang hàng hay thâm chí là hơn. Những tên nhóc này rất có tiềm lực đấy, mượn sức mạnh của chúng thì còn gì bằng nữa”

Tố Như Kha trầm trồ hiểu ý, 2 cha con cười cười quay vào trong

Nhóm Hạo Thiên lúc này cũng đã về học viện rồi. Hạo Thiên tạm biệt Doãn Bằng sau khi giao dịch với ông ta xong, hốt được 29 vạn linh tệ. Cũng kha khá tiền ấy chứ.

Sau khi về KTX, Lý Thanh Kỳ lại đến nói về việc đã mua xong những nguyên vật liệu cần thiết. Hạo Thiên gật đầu nói

“Mai ta sẽ đi xem xét về khu rừng. Mai sẽ có người tới gửi đồ, ngươi canh lấy giúp ta. Bây giờ về nghỉ đi”

Lý Thanh Kỳ cáo lui, tất cả ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi. Buổi chiều, Hạo Thiên bắt tất cả đi tập luyện cho tới 7h tới, buổi luyện tập hôm nay có cả sự tham gia của Thiên Tuyết. Cô bé rất nhiệt tình, bị đánh cho te tua còn đứng lên đánh tiếp được mà. Từ 7h tối, Hạo Thiên ở suốt trong không gian hệ nghiên cứu về cửa không gian. Cho tới lúc đi, là sáng hôm sau. Thiên Tuyết nằng nặc đòi đi theo, Hạo Thiên kiên quyết không cho đi theo. Cô bé nhõng nhẽo nhảy cững lên. Cho tới khi cậu nói

“em mà không nghe lời là từ nay về sau đừng có mà đi theo anh nữa. Anh cũng sẽ đưa em về nhà cho cha mẹ không cho ở đây nữa”

Thiên Tuyết tối sầm mặt lại, gật đầu không đi nữa. Hạo Thiên gửi cô bé cho Thiên Vũ Phong, rồi tất cả xuất phát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.