Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 219: Chương 219: Ba đại mỹ nam




Cả 4 người cùng chăm chú nhìn, chăm chú chờ đợi. Một hiện tượng dần xuất hiện, mái tóc đen tuyền của Tử Kiệt dần dài ra, từ một mái tóc ngắn ngang gáy từ từ dài ra, tới ngang vai rồi lại ngang lưng, cho đến khi dài hết lưng thì dừng lại.

Cả 4 vốn ánh mắt kinh ngạc nhìn Tử Kiệt, mắt mở lớn, miệng hơi há ra. Tử Kiệt từ từ mở mắt, đập vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt kinh ngạc của mọi người, cậu hoảng hốt lên, nói

“Xin... Xin lỗi. Rất xấu sao?”

An Lam Nguyệt lập tức nói

“Không! Không có xấu, rất đẹp là đằng khác. Không ngờ Tử Kiệt để tóc dài lại đẹp đến như vậy”

Họ đã tạo ra một đại mỹ nam a, Tử Kiệt mà đứng cùng với Hạo Thiên và tiểu Siêu sẽ thành 3 đại ma đầu giết người không dao. Cái thể loại đẹp đến mê người gì đây, sao có thể đẹp đến như vậy, Hạo Thiên thì không nói, vốn lúc ở với mình kiếptrước đã đẹp rồi, kiếp này lại đẹp hơn nữa, lại còn thêm tiểu Siêu không thua kém bao nhiêu, hiện tại xuất hiện thêm Tử Kiệt. Hạo Thiên a Hạo Thiên, đệ nặn ra cái đại nam tử xinh đẹp này để giết các vị cô nương sao!!!

An Lam Nguyệt quay sang Tử Lam, cô muội muội bị hút hồn rồi, bị chính vị ca ca của mìn hút hồn rồi a. Mau tỉnh lại cô bé ơi, ca ca cô đó!

“e hèm”

An Lam Nguyệt khẽ nói

“Tử Kiệt mau đứng dậy đi”

Tử Kiệt mau chóng đứng dậy, sẵn tiện đưa tay sờ thử tóc mình, mái tóc suông mượt màu đen khẽ lay trong không gian, Tử Kiệt thích thú cầm lấy mãi. An Lam Nguyệt tiến tới, mang theo sợi dây buột màu đỏ, nói

“Để ta giúp ngươi buột, ngươi muốn buột kiểu nào? “

Tử Kiệt hơi kinh ngạc, lại khẽ nói nhỏ với ý muốn chỉ để An Lam Nguyệt nghe thấy

“Giống... Giống Hạo Thiên chủ nhân”

An Lam Nguyệt “ồ” một tiếng, mỉm cười nói

“Được”

Câu nói của Tử Kiệt, Hạo Thiên có thể nghe thấy được. Nhưng không nói gì, chỉ là muốn buột tóc giống mà thôi, có gì phải sợ mà nói nhỏ cơ chứ.

Xong xuôi, Tử Kiệt với mái tóc đen, dây buột tóc đỏ và hai bím tóc được cột chung với chùm tóc sau, y chang Hạo Thiên. Cậu vui vẻ đứng dậy, khuôn mặt cười rất tươi, cứ xem tới xem lui tóc mình. Hạo Thiên lại nói

“Thế, hiện tại ai đi bắt cá đây? “

“..........”

Cả bầu không khí chìm vào im lặng, không ai nói gì. Tử Kiệt giơ tay

“Để tôi bắt cho”

Hạo Thiên nhấc mắt sang nhìn, nói

“Ngươi biết? “

Tử Kiệt gật đầu, Hạo Thiên dẫn đầu, đi ra khỏi lăng mộ. Rất lâu rồi họ mới rời khỏi chỗ này, hiện tại có cảm giác khá là mới lạ. Hạo Thiên đưa tất cả xuỗng chỗ vực nước, nói

“Dưới này, ngươi dùng cách gì mà bắt? “

Tử Kiệt nói

“Lưới ạ. Chủ nhân có lưới không? Hay là dây cũng được. Tôi cũng cần chút trái cây nữa”

Hạo Thiên lôi từ trong không gian ra một cuộn dây lớn, nói

“Lưới thì không, nhưng dây thì có đấy”

Tử Kiệt nhận lấy, trái cây thì lấy ở chỗ Tử Lam. Tử Kiệt hì hục cắt dây ra thành từng đoạn dài, mỗi sợi khoảng 4m, cứ thế cắt thật nhiều khoảng 100, 200 sợi gì đó và thêm một vài sợi dây ngắn chỉ bằng gan tay cho đến khi thấy đủ thì dừng lại. Trái cây thì cắt nhỏ ra khoảng 1 cục nhỏ xíu, nhỏ hơn nửa lóng tay. Bắt đầu lấy từng sợi ra, đặt chéo lên nhau, những sợi dây ngắn thì dùng cột lại những điểm chéo trên dây dài..... Khoảng 30p sau, tấm lưới lớn được dệt xong, những miếng trái cây nhỏ thì được gắn với những điểm chéo trên dây.

Xong xuôi, Tử Kiệt đứng dậy với tấm lưới lớn, cởi bỏ áo trên, để lộ ra tấm lưng trắng noãn. Quay sang nói

“Đợi một chút”

Tất cả gật đầu chờ đợi, Hạo Thiên và tiểu Siêu đứng một chỗ, An Lam Nguyệt chạy tới chỗ Tử Lam nói chuyện, con gái với con gái thì chuyện gì cũng thật dễ nói, cái gì cũng có thể nói với nhau và cũng thật dễ dàng để bắt chuyện. Nói vài ba câu hợp ý là có thể nói với nhau luyên thuyên như thể đã quen từ lâu. Nhưng đó là trường hợp không có thù địch nhau, và An Lam Nguỵet với Tử Lam ở trong trường hợp này.

Luyên tha luyên thuyên khoảng 30p sau đó, Tử Kiệt đã leo lên rồi. Toàn thân ướt sủng, trèo lên nhưng tay vẫn để bên dưới, Hạo Thiên tiến tới nhìn, thật nhiều a. Mới đó mà đã bắt được nhiều như vậy rồi, ngươi vét cá trong hồ sao?

An Lam Nguyệt cùng Tử Lam tiến tới, An Lam Nguyệt hỏi

“Sao không lấy tay lên?”

Tiểu Siêu gọi

“Tỷ lại mà xem”

Cả 2 tiến tới, bất ngờ không thôi, tấm lưới đan lúc nãy đã nặng trĩu cá, số lượng cá nhiều đến nỗi quá to để mà kéo lên được. Tử Kiệt hoang mang nói

“Làm sau đây? “

An Lam Nguyệt quay sang Hạo Thiên, nói

“Xô, chậu, thau... Bất cứ thứ gì đựng được đệ lấy ra hết đi”

Hạo Thiên lại nhăn mặt, nói

“Đệ làm gì có mấy thứ đó, sao tỷ cái gì cũng hỏi đệ? “

An Lam Nguyệt lập tức nói

“Vì đệ thông minh! “

Hạo Thiên mặt vô cảm xúc, ngưng trọng nhìn An Lam Nguyệt, nói

“Được rồi, chúng ta vào không gian hệ tạo một ao nước trong phòng huấn luyện rồi thả ra đó, khi nào ra ngoài rồi lại sẽ thả chúng xuống suối khác”

“Được”

An Lam Nguyệt gật đầu, Hạo Thiên mở một của không dẫn trực tiếp dẫn đến phòng huấn luyện, nơi này là nơi dùng để luyện tập, theo như những gì Phong lão sư thiết kế thì nó có thể biến ra bất cứ địa hình nào. Hạo Thiên hiện tại đang làm một cái ao nhỏ để đưa cá vào.

Duy trì cửa không gian, Hạo Thiên tiến tới, đưa tay vịn lấy tấm lưới, lại tạo một cửa không gian khá và đưa cho Tử Kiệt một bộ đồ khác, bảo

“Đi tắm thay đồ khác đi”

Tử Kiệt vội vàng nhận lấy, lập tức đi ngay. Về phần cậu, cậu tay trái giữ lấy tấm lưới, tay phải tạo một cầu nước lớn, ghé sát mặt nước, từ từ mở lưới để lũ cá tràn vào cầu nước mà cậu tạo ra..... Xong xuôi, lôi tấm lưới khỏi mặt nước, cất nó đi vào một góc nào đó trong không gian hệ, còn đàn cá thì đang bơi tung tăng trong cầu nước của cậu, An Lam Nguyệt nói

“hay là để như vậy rồi ra ngoài luôn? “

Hạo Thiên lập tức nói

“không! “

“Không thích thì thôi”

An Lam Nguyệt bễu môi, Hạo Thiên đặt lũ cá vào ao nước. Đóng cửa không gian trở ra ngoài, Tử Kiệt cũng đã ra ngoài từ lúc nào, mái tóc ướt vẫn đang buột và bộ quần áo mới. Nghe An Lam Nguyệt bảo

“Tử Kiệt, mau cởi dây buột ra, tóc ướt không nên buột tóc, sẽ hư tóc đấy”

Tử Kiệt khuôn mặt rõ ràng biểu lộ ý không muốn, lắc đầu nói

“Không muốn.”

Hạo Thiên nhìn, sao lúc thông minh đột xuất lúc lại như đứa trẻ lên ba vậy? Hạo Thiên tiến tới, trực tiếp đưa tay cởi dây buột tóc, không nói nhiều làm gì. Tử Kiệt giật mình quay đi nhưng không kịp, đã cởi tóc ra mất rồi, với khuôn mặt buồn bã nhìn Hạo Thiên, Tử Kiệt như muốn khóc. Hạo Thiên nói

“Hư tóc rồi sẽ cắt đi đấy. Lúc đó ta cũng sẽ không đưa thuốc để tóc dài ra nữa mà nó sẽ ra từ từ và sẽ rất lâu, ngươi có muốn như vậy không? “

Tử Kiệt hoảng lên, lắc đầu. Hạo Thiên đưa dây buột tóc cho Tử Kiệt, tay cầm chiếc lược từ lúc nào, nói

“Ta giúp ngươi chải tóc”

Tử Kiệt gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống. Không chút động đậy để yên cho Hạo Thiên chải tóc, lúc này, An Lam Nguyệt kéo tiểu Siêu đứng cách xa chút, thủ thỉ cười nói

“Đệ xem. Thiên Thiên cư xử thật giống một người cha nha”

Tiểu Siêu cũng gật đầu, cười nói theo

“Sau này sẽ là một người cha tốt rồi”

Hạo Thiên vừa chải tóc, vừa nói, giọng lạnh băng

“Ta nghe được đấy. Chẳng phải lúc nãy đã bảo đừng nhắc sao! “

An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cười lên, nói

“Được được. Không nhắc thì không nhắc thôi”

Chải đầu xong, Hạo Thiên đứng dậy. Tử Kiệt với mái tóc vẫn đang ướt xõa ra sau lưng, đứng dậy theo. Hạo Thiên nói

“Hiện tại chúng ta ra ngoài thôi, đến lúc trở về rồi”

An Lam Nguyệt và tiểu Siêu gật đầu, đi lâu như vậy, đến lúc trở về rồi. Hạo Thiên dẫn đầu, theo sau là An Lam Nguyệt và Tiểu Siêu, cuối cùng là Tử Lam và Tử Kiệt. Đi về phía lối vào và cũng là lối ra, đi hết lối ra, trước mặt chính là bức tường không còn đường đi. Tử Lam phía sau nói vọng lên

“Hết đường rồi chủ nhân ơi, chúng ta có phải đi sai hướng không? “

Hạo Thiên đứng trước vách tường đá, mò mẫn bên trái, đụng ngay một nút nhỏ, ấn vào đó..... Một lát sau, tiếng “ầm ầm” dần vang lên, cánh cửa dịch chuyển ra, ánh sang từ từ chiếu vào. Hạo Thiên hơi nheo mày, cũng rất lâu rồi chưa tiếp xúc ánh sáng mặt trời, thật chói mắt.

Khi cánh cửa mở ra hết, ánh sáng chiếu vào thật nhiều, khiến cho 5 người bất chợt đều nhắm mắt lại vì chói, âm thanh chim chóc và gió thổi vang lên xào xạc, thật quen thuộc.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.