Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 15: Chương 15: Ngô




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ khinh bỉ của tiểu cô nương, Lâm đại nhân ngượng ngùng sờ sờ râu mép của mình, lên tiếng thay bản thân biện bạch: “Đây là ta dùng tiền đổi với nạn dân, không có đoạt“.

Hắn đường đường là một Phủ doãn, sao có thể làm ra loại chuyện đoạt lương thực của nạn dân.

Vân Sơ cuối cùng cũng hiểu hắn rốt cuộc muốn hỏi chính là cái gì: “Vì vậy, ông là muốn hỏi về lương thực này?”

Lâm đại nhân gật đầu: “Đúng thế“.

Hắn chưa bao giờ nghe về thứ gọi là ngô. Hắn dám vỗ ngực đánh cược. Thứ này, cho dù là đương kim Hoàng gia cũng không có.

Quả nhiên là vì bắp ngô. Vân Sơ có chút hối hận. Tại sao đêm qua mình không nhớ tới hỏi Ngô Bảo Tú một câu?

Bây giờ đâm lao đành phải theo lao, Vân Sơ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hiện giờ khẳng định là không thể thật lòng bẩm báo. Nhưng vị Phủ doãn Đại nhân này dường như là một người khôn khéo, chắc chắn không dễ lừa gạt.

Trên mặt Vân Sơ lộ vẻ khó xử, nhẫn nhịn nửa ngày, rồi cân nhắc nói: “Thứ cho tôi không thể nói cho ông, chẳng qua nếu như Đại nhân muốn biết, thì sang năm sẽ gặp được bắp ngô chân chính“.

Lâm đại nhân thật sự càng không hiểu Vân Sơ nói gì, hắn vội vàng truy vấn: “Ý của ngươi là gì? Cái gì gọi là bắp ngô chân chính? Chẳng lẽ thứ này không phải là bắp ngô sao?“.

Vân Sơ nhìn những hạt ngô được người đàn ông nâng niu trên tay, phù một tiếng bật cười.

“Thứ ngươi đang cầm là hạt ngô được tách từ bắp ngô“.

Lâm đại nhân lại bắt đầu vuốt vuốt râu mép của hắn, lo lắng thúc giục: “Thì ra là vậy, vậy ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút, ngô trông như thế nào?“.

Lâm đại nhân sở dĩ nóng vội như thế, hoàn toàn là bởi vì những thảm họa thiên nhiên thường xuyên xảy ra trong những năm này. Năm ngoái, phía tây mới chịu trận hồng thuỷ lớn mấy chục năm khó gặp một lần. Năm nay chỗ bọn hắn lại gặp phải nạn hạn hán.

Người nông dân chính là dựa vào trong đất để kiếm ăn, lúc mùa màng tốt còn có thể ăn no mặc ấm. Nếu như gặp phải năm tai họa, có nhà phải bán cả nữ nhân và trẻ con mới có thể gian nan sống qua ngày.

Lâm đại nhân làm Phủ doãn, cũng hy vọng rằng con dân mà hắn cai trị có thể sống một cuộc sống tốt. Diễn đàn lê quý đôn. Không nói tới chuyện hy vọng tất cả các bách tính đều được cơm no áo ấm, mà chỉ riêng việc Lâm đại nhân ở trong triều làm quan, hắn cũng cần có chiến tích để trải đường cho mình.

Nếu được năm được mùa, trong tay mọi người giàu có, thì các loại thuế má cũng sẽ giao một cách thống khoái. Đây đối với Lâm đại nhân mà nói chính là một cọc chiến tích.

Còn gặp phải năm thảm họa, thì mọi người cũng không thể sống được nổi. Không những không thể thu được tất cả các loại thuế, mà còn phải thượng tấu lên Thánh Thượng để mở kho phát thóc cứu tế nạn dân.

Mặc dù thiên tai là bất khả kháng, nhưng ở trong đám đồng liêu, thì Lâm đại nhân làm chức Phủ doãn này cũng là danh xứng với thực. Lâm đại nhân năm ngoái mới thăng chức. Hai năm sau, dù tăng hay giảm thì vẫn còn quá sớm để nói.

Hiện giờ hắn vô cùng hy vọng có thể tìm ra loại bắp ngô này. Dù sao, nếu hắn có thể đóng góp một loại lương thực, chắc chắn đó là một cái công lớn. Nếu vấn đề này có thể thành công, quan giai của Lâm đại nhân về sau khẳng định sẽ thăng lên mấy cấp.

Vân Sơ không biết bàn tính nhỏ trong lòng Lâm đại nhân. Sau khi trải qua một phen giày vò, cơn buồn ngủ của cô gần như tỉnh táo lại. Cô xoa xoa huyệt thái dương, đưa tay rót một chén trà nóng để uống, cả người cuối cùng cũng có tinh thần hơn một chút.

Thấy vị Phủ doãn Đại nhân này vẫn luôn ôn tồn, không có ỷ thế hiếp người, Vân Sơ liền đem chuyện về cây ngô đại khái nói một chút cho hắn nghe.

Vân Sơ nghĩ thầm rằng cánh cửa gỗ này cũng không biết sẽ còn ở chỗ Ngô Bảo Tú mở thêm mấy lần. Coi như nhìn vào phương diện mấy lần Ngô Bảo Tú lấy tính mệnh tương hộ cô, cô sẽ tận khả năng để cuộc sống của cô bé ấy tốt hơn một chút. Dù sao, cho lương thực cũng không phải là một giải pháp lâu dài. Cho lương thực tuy rằng cũng tốt, nhưng đợi khi ăn hết rồi thì sẽ không còn.

Hiện giờ nghe Lâm đại nhân mãi luôn nhắc tới ngô, trong lòng Vân Sơ ngược lại nghĩ ra một biện pháp.

Ngô gia vốn chính là nông dân. Lần tới, cô có thể mua một chút hạt giống lương thực đưa cho Ngô Bảo Tú. Thí dụ như các loại cây trồng có năng suất cao như bắp ngô, khoai lang, khoai tây, chỉ cần người Ngô gia có thể trồng chúng thành công, thì họ còn sầu về cuộc sống của mình nữa sao?

Sau khi nghe mô tả của Vân Sơ, Lâm đại nhân cao hứng tới sắp điên rồi. Nếu đúng như Vân Sơ nói mỗi một cây ngô có thể cho ra một, hai trăm cân hạt ngô có kích thước bằng móng tay nhỏ, vậy thì đây là năng suất cao cỡ nào.

Lâm đại nhân đã có thể tưởng tượng tới, nếu như tất cả nông hộ đều trồng ngô, như vậy sẽ không còn ai bị đói bụng nữa.

Lâm đại nhân kích động xoa xoa tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Vân Sơ: “Không biết cô nương có hạt giống bắp ngô không?“.

Vân Sơ có một chút khó xử, ngô lần này cô đều đem đổi thành hạt ngô hết rồi. Vì thế đành nói: “Hiện giờ trong tay tôi không có, chẳng qua sau này tôi sẽ đưa một ít hạt giống cho người Ngô gia. Họ đã từng giúp đỡ tôi, cho nên ông có thể mua hạt giống ngô từ chỗ họ“.

Nghe được Vân Sơ nói, Lâm đại nhân cũng hơi thất vọng. Hắn miễn cưỡng lên tinh thần hỏi: “Không biết Ngô gia này là gia đình nào?“.

Lai lịch của Ngô gia là không thể che giấu được. Dù sao Ngô Bảo Tú là theo cô cùng tiến vào thành, người Ngô gia còn giúp cô phân lương thực cho các nạn dân. Chỉ cần là người hữu tâm, tùy tiện đi ra ngoài thành hỏi thăm một chút là có thể biết lai lịch của người Ngô gia.

Suy nghĩ rõ ràng, Vân Sơ cũng không có ý định lừa gạt vị Phủ doãn Đại nhân này. Dù sao tới lúc đó cô chỉ cần vỗ mông chạy lấy người là có thể trở về, nhưng người Ngô gia vẫn còn phải tiếp tục ở lại thế giới này sinh hoạt.

Sau khi biết là nông hộ thuộc khu quản hạt của mình, Lâm đại nhân cũng không vội vàng hỏi Vân Sơ về hạt giống ngô. Dù sao người Ngô gia cũng chạy không được, chỉ cần chờ sau khi họ trồng ngô, thế nào cũng không tránh được mắt hắn.

Ngô này cuối cùng sẽ là một bút công lao nằm trên lý lịch của hắn.

Nghe Vân Sơ liên tục nhấn mạnh người Ngô gia có ân với cô, Lâm đại nhân vừa nghe huyền ca đã biết nhã ý. Người ta đây là sợ hắn sẽ làm khó Ngô gia trong tương lai.

Lâm đại nhân cảm thấy buồn cười. Ngô gia này lại không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không phải ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, sao có thể đi làm khó người ta.

Lâm đại nhân sờ sờ mặt, có xúc động muốn soi gương.

Đầu tiên là nghi ngờ hắn cướp lương thực của nạn dân. Sau thì lại hoài nghi hắn sẽ làm khó người Ngô gia. Hắn thật muốn hỏi Vân Sơ, mặt của hắn nhìn giống người xấu lắm sao.

Lâm đại nhân cười khổ: “Ta mặc dù không phải là Thanh Thiên đại lão gia, nhưng cũng không phải là một tên tham quan thích chèn ép bách tính“.

Sợ Vân Sơ không yên lòng, hắn còn cam đoan nói: “Ngươi cứ để người Ngô gia buông tay buông chân đi trồng ngô đi, đợi khi thu hoạch ngô, ta sẽ dùng giá cao mua lại“.

Để chứng minh ý tứ của mình, Lâm đại nhân cắn rất nặng chữ “mua“.

Người ta cũng nói như vậy rồi, Vân Sơ còn có có thể nói cái gì, cô chỉ có thể gật đầu cười.

Sau đó, họ rơi vào một bầu không khí khó xử. Dù sao, trong lòng Lâm đại nhân đang có một ngọn lửa nhiệt huyết,, nên không muốn lại tiếp tục mở miệng kích thích. Mà Vân Sơ căn bản không biết nên mở miệng nói cái gì để giảm bớt sự bối rối.

Ngay khi hai người nhìn chằm chằm vào nhau không nói gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Vân Sơ lắng nghe, hình như là thanh âm của Ngô Bảo Tú.

Ngay lúc Vân Sơ đứng ngồi không yên, thì một tùy tùng tiến vào báo cáo: “Đại nhân, bên ngoài có một đám người, la hét muốn ngài đem vị tiểu thư này thả ra“.

Nghe thấy vậy, Vân Sơ còn gì mà không hiểu. Khẳng định là cái tiểu nha đầu Ngô Bảo Tú kia không chịu nghe lời cô ở yên trong phòng, mà lại chạy ra ngoài thành tìm người.

Lâm đại nhân thở dài, nhìn Vân Sơ bất đắc dĩ phất phất tay: “Được rồi, ngươi nhanh đi ra ngoài đi. Ta sắp trở thành ác bá trắng trợn cướp đoạt dân nữ trong miệng người khác rồi kìa“.

Vân Sơ gật đầu đứng lên rời đi, lúc đi tới cửa, cô quay đầu nói: “Hôm nay tôi muốn cùng người Ngô gia hồi hương. Sau này ngài muốn mua bắp ngô, vậy có biết chỗ không?“.

Lâm đại nhân thật đúng là không biết, hắn nhìn tùy tùng đứng ở cửa, nói: “Tề Tam, ngươi đi hỏi rõ ràng người Ngô gia ngụ ở chỗ nào, huyện nào, thôn nào. Sau khi hỏi rõ ràng, lại trở về nói cho lão gia ta nghe“.

Tề Tam lĩnh mệnh đi theo Vân Sơ ra khỏi phòng.

Ngoài cửa là người Ngô gia và một nhóm nạn nhân. Sau khi thấy Vân Sơ đi ra, bọn hắn cũng không tiếp tục cùng đám tùy tùng và tiểu nhị khách điếm lôi kéo nữa.

Động tác của Ngô Bảo Tú nhanh nhất, dọc theo con đường này nàng vẫn luôn lo lắng hãi hùng, chỉ sợ Vân Sơ sẽ xảy ra chuyện gì sơ xuất: “Vân tỷ tỷ, ngươi không có sao chứ?“.

Vân Sơ nhìn tiểu cô nương đỏ hồng hốc mắt, liền biết cô bé đã khóc. Cô giơ tay sờ sờ đầu Ngô Bảo Tú, ôn nhu nói: “Không có việc gì, đại nhân chỉ là muốn hỏi chị ít chuyện, hỏi xong liền để chị rời đi“.

Sợ tiểu cô nương không tin, Vân Sơ còn xoay người một vòng để cho cô bé nhìn rõ ràng. Từ đầu tới chân, thật đúng là không có chuyện gì.

Sau khi dỗ tiểu cô nương, Vân Sơ mỉm cười với những nạn dân đi cùng: “Để mọi người lo lắng rồi“.

Sợ người nhà mình đánh không lại, Ngô lão cha còn cố ý gọi mấy người trẻ tuổi và trung niên ở ngoài thành đi cùng, đều là những người buổi sáng giúp đỡ chuyển lương thực.

Một đám đại lão gia, bị Vân Sơ nhìn lại ngượng ngùng tựa như tiểu cô nương. Ai cũng xấu hổ không mở miệng trước, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, đỏ mặt nói:

“Không có gì, ngài không có việc là tốt rồi“.

“Đúng thế, ngài không có việc gì chúng ta cũng liền an tâm“.

Sau khi Vân Sơ liên tục cảm ơn, mọi người thấy cô không sao cũng liền xoay người trở về ngoài thành. Tề Tam sau đó hỏi người Ngô gia ngụ ở đâu, rồi xoay người trở về phục mệnh.

Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Vân Sơ xoay người nói với người Ngô gia: “Trở về dọn dẹp một chút, sau đó chúng ta sẽ lên đường“.

Ngô lão cha tự nhiên nguyện ý quay trở lại thôn, chẳng qua cứ đi như vậy khẳng định không được. Dù sao, số lương thực lần trước Vân Sơ cho hắn vẫn còn giấu trong rừng cây chưa có xử lý. Nghe Ngô lão cha nói rõ, Vân Sơ bảo họ vào phòng mình ngồi đợi, còn bản thân thì gõ cửa phòng Lâm đại nhân.

Vân Sơ đi mà quay lại, trong lòng Lâm đại nhân tuy rằng kỳ quái, nhưng nghĩ đến hạt giống ngô trong tay cô, hắn khách khí nhấc lên ấm trà thêm trà vào cốc của cô vừa nãy.

Vân Sơ xua tay: “Không cần, tôi chỉ muốn hỏi Đại nhân có muốn mua lương thực không? Ngô gia muốn hồi hương, bọn họ vẫn còn một ít lương thực cũng không dễ mang đi, cho nên muốn hỏi Đại nhân có muốn hay không“.

Hóa ra là vậy. Chỉ là một chút lương thực mà thôi, mua lại cũng không có gì. Lâm đại nhân cực kỳ thống khoái nói: “Nếu như vậy, thì cứ để cho bọn hắn đưa tới đi“.

Vân Sơ nghe vậy lập tức vui vẻ, lúc lại mở miệng, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần khách khí: “Được, ta sẽ bảo bọn họ đưa lương thực tới ngay“.

Vân Sơ xoay người rời đi, Lâm đại nhân ở phía sau nhìn bóng lưng của cô, lại thấy có chút buồn cười lắc đầu.

Thứ quý giá như bắp ngô, nàng nói đưa là đưa cho người Ngô gia. Mà hết lần này tới lần khác chỉ là nói mua lại một chút lương thực không đáng tiền, lại có thể khiến nàng cao hứng như thế.

Lâm đại nhân sờ sờ râu mép của mình, suy nghĩ xem lát nữa có nên đưa thêm tiền mua lương thực cho Ngô gia không, để cho Vân Sơ lại cao hứng một chút.

Ngô lão cha theo lời đi tới rừng cây để lấy lương thực. Rừng cây cách cổng thành cũng không xa,, tính ra cũng chỉ mất nửa giờ để trở về. Nhưng mà Lâm đại nhân bồi Vân Sơ ngồi ở trong nhã gian của khách điếm suốt một giờ, cũng chưa thấy người trở về. Chờ càng lâu, Vân Sơ càng khó có thể ngồi yên.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm đại nhân thấy Vân Sơ không yên lòng, liền rất tri kỷ nói: “Nếu không ta để Tề Tam đi xem một chút?“.

Nghe vậy, Vân Sơ lập tức báo ra vị trí của khu rừng, Tề Tam ngay sau đó dẫn theo người đi tới ngoài thành. Bọn hắn mới đi chưa được bao lâu, đã dẫn theo người trở về.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ của Ngô gia phụ tử, Vân Sơ giận tím mặt: “Chuyện gì đã xảy ra?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.