Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 20: Chương 20: Hạt giống (2)




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ bị châu báu ngọc trai trong hộp gấm làm choáng váng mắt. Cô nhắm mắt lại và đặt chiếc hộp lên quầy thu ngân một cách vội vàng.

Đùa gì vậy, nếu cô không cẩn thận đánh rơi, chắc cô sẽ xuất hết máu mất.

Trạm Vân Tiêu đắc ý nhìn Ngô Bảo Tú, hơi nghếch cằm lên. [LTH: Anh thật ấu trĩ]

Ban nãy hắn nghe Vân Sơ nói cô không cần bạc, chỉ muốn hoàng kim ngọc thạch này. Ngoài bốn thỏi vàng, trong hộp gấm Trạm Vân Tiêu chuẩn bị tất cả đều là đồ trang sức bằng vàng và bạc, còn có cả đồ chơi bằng ngọc.

[ LTH: ước gì cũng có ai đó cho ta 1 hộp như vậy…!! ]

Vân Sơ chắc chắn sẽ thích mấy thứ này. Trạm Vân Tiêu một lần nữa tự ca ngợi mình trong lòng. Hắn thật sự là biết nhìn xa trông rộng, quá thông minh.

Vân Sơ chỉ lấy hai thỏi vàng từ hộp gấm, sau đó liền đóng hộp lại. Thỏi vàng này lớn hơn một vòng so với thỏi bạc. Vân Sơ ước lượng cũng phải rơi vào mười lượng một cái.

Cô đẩy hộp gấm tới trước mặt Trạm Vân Tiêu, giơ thỏi vàng trong tay và nói: “Hai cái này là đủ rồi, chỗ còn lại anh lấy về đi“.

Chẳng qua chỉ là một chút thuốc ngoại thương và mấy gói mì tôm mà thôi, cộng lại đều không cao hơn một trăm nhân dân tệ. Nếu như nhận nhiều đồ như vậy, trong lòng Vân Sơ cũng băn khoăn.

Sức nặng của thỏi vàng trong tay khiến Vân Sơ rất hài lòng. Cô nhớ tới Trạm Vân Tiêu vẫn còn một khối ngọc bội đặt ở chỗ cô. Vân Sơ để cả hai người đợi dưới tầng một, còn mình lên tầng hai lấy ngọc bội, thuận tiện cất hai thỏi vàng trong tay.

Sau khi lên lầu, Vân Sơ từ tủ đầu giường lấy khối ngọc bội ra. Lại nhìn vào thỏi vàng và hộp gấm trong ngăn kéo tủ đầu giường,, trầm tư tự hỏi có nên mua một cái két sắt để đựng mấy thứ này. Cho dù là thỏi vàng hay bộ trang sức Lâm đại nhân đưa, đều xem như là tài sản có giá trị. Cứ dửng dưng đặt đồ trong tủ đầu giường không có khóa, hiển nhiên là vô cùng không an toàn.

Nhìn vào hai món đồ trong tủ đầu giường, Vân Sơ không khỏi thở dài một hơi.

Cho đến bây giờ, cô mới chỉ tiếp đãi qua hai vị khách là Trạm Vân Tiêu và Ngô Bảo Tú. Hai người này, Ngô Bảo Tú bởi vì điều kiện gian khổ nên cũng chẳng có tiền. Tính tới giờ, Vân Sơ đừng nói là kiếm được tiền, chỉ riêng mua lương thực đã tiêu xài không ít tiền của cô. Còn về Trạm Vân Tiêu, nhìn qua ăn mặc cũng biết không phải là người bình thường, ra tay còn rất hào phóng xa xỉ.

Mặc dù Vân Sơ lần này chỉ nhận hai thỏi vàng. Nhưng một thỏi cũng phải hơn sáu trăm khắc, tính ra tiền mặt cũng có giá trị tới một hai chục vạn. Đấy là mới chỉ có một vị khách như Trạm Vân Tiêu, nếu như lại có thêm hai khách như vậy nữa, thì Vân Sơ căn bản không lo không có tiền kiếm lời.

Trước kia, mỗi ngày cô làm việc chăm chỉ tới mệt chết sống chết, lại còn tăng ca, nhưng lương một năm cũng chỉ có mười vạn. Một đêm này, Vân Sơ đã kiếm được hơn một năm tiền lương so với trước kia. Cứ tính toán như thế, coi như bình thường doanh số của siêu thị thấp thì cũng không có vấn đề gì, dù sao đầu to cũng không nằm ở nơi này.

Sau khi có tiền trong tay, Vân Sơ bắt đầu suy tính tuyển một nhân viên để trông tiệm vào ban ngày. Dù sao những “khách nhân” này chỉ xuất hiện vào ban đêm. Nếu gặp được chuyện khó giải quyết, Vân Sơ có thể phải bồi tiếp suốt đêm.

Huyện thành nhỏ giá hàng thấp, vì thế tiền lương cũng không cao. Thuê một nhân viên bán hàng, một tháng chỉ cần trả một, hai ngàn nhân dân tệ. Có thỏi vàng bàng thân, Vân Sơ cảm thấy cô vẫn có đủ khả năng để chi ra số tiền này.

Nghĩ tới bản thân sau này không cần phải ngồi trông siêu thị cả ngày, bước chân xuống lầu của Vân Sơ nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhìn thấy tâm tình của Vân tỷ tỷ rất tốt, Ngô Bảo Tú khẽ cúi đầu, ánh mắt tối sầm. Vân tỷ tỷ quả nhiên rất thích mấy thứ kia. Chờ sau khi đem số lương thực mua về bán ra ngoài, nàng nhất định sẽ bảo cha đem tiền đổi thành thỏi vàng, để cho Vân tỷ tỷ cũng cao hứng hơn.

Đáng tiếc lần này để cho người nam nhân xấu kia chiếm được mặt tốt ở trước mặt Vân tỷ tỷ.

Vân Sơ khách khách khí khí đem ngọc bội trả lại cho Trạm Vân Tiêu: “Anh kiểm tra lại xem, tôi vẫn luôn giữ nó rất cẩn thận, hẳn không có làm hỏng“.

Trạm Vân Tiêu tiếp nhận ngọc bội, nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, tiện tay liền nhét vào trong ngực.

Vân Sơ nghĩ tới bản thân đã thu hai cái thỏi vàng của người ta, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, cô xoa xoa ngón tay nói: “Cái đó, anh xem có muốn mua cái gì hay không, cứ tùy tiện lấy là được, coi như tôi tặng cho anh“.

Lần này Trạm Vân Tiêu tới, vốn là muốn mua vài thứ trở về tinh tế nghiên cứu. Lần trước mua mì ăn liền trở về, Trạm Vân Tiêu lập tức để hạ nhân đưa nước nóng tới. Mấy thứ kia của Vân Sơ thực sự rất thần kỳ, chỉ cần cho một chút nước nóng, rồi yên lặng chờ là có thể ăn được mì nóng hổi.

Trong nhà Trạm Vân Tiêu có một vị đầu bếp nổi tiếng, là ngự trù trước kia từ trong cung đi ra. Hắn từ nhỏ đã ăn qua rất nhiều thứ tốt, nhưng mùi thơm nồng nàn của mì ăn liền vẫn khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Ăn được mì tôm mỹ vị, tâm tư của Trạm Vân Tiêu cũng hồi sinh.

Một loại đồ ăn tiện lợi như vậy, nếu để cho các binh sĩ dùng thay lương khô là không còn gì tốt hơn.

Khi gặp được chiến sự diễn ra khẩn cấp, quân đội phải hành quân vội vàng. Vào thời điểm đó, ngay cả trong những tháng mùa đông lạnh giá, cũng không có thời gian để mọi người dừng lại và nấu cơm. Những lúc ấy, trong người ai cũng để mấy cái bánh bột ngô, đói bụng liền lấy ra gặm hai cái.

Trạm Vân Tiêu mười sáu tuổi đã tòng quân, mấy năm sau này vẫn luôn ở lại biên quan. Nếu không phải lão tổ tông trong nhà lo lắng hắn đã hai mươi ba tuổi còn chưa có định ra chuyện chung thân, liền hướng bệ hạ xin ý chỉ, thì hắn lúc này vẫn còn đang ở biên quan.

Từ sau khi trở về kinh, cả người Trạm Vân Tiêu vẫn luôn không được thoải mái. Diễn đàn lê quý đôn. Hắn không có hứng thú với các đại tiểu thư nũng nịu trong kinh thành, lão tổ tông có thay hắn chọn một hai người làm thê tử tương lai, nhưng hắn một người đều không có thích.

Thê tử của hắn, không thể là đại gia tiểu thư chỉ biết ngâm thơ đánh đàn. Hắn chỉ là một nam nhân thô lỗ, căn bản không thưởng thức được cái gọi là phong nhã này.

Trước kia Trạm Vân Tiêu chưa bao giờ nghĩ về việc thê tử mình sẽ trông như thế nào. Cho đến khi gặp Vân Sơ, trong lòng hắn liền đại khái có một cái ý nghĩ.

Sau lần trở về lần trước, Trạm Vân Tiêu đã từ chối tất cả những nữ tử được tổ mẫu tuyển định. Nói tới cũng thật buồn cười, Trạm Vân Tiêu mặc dù đã hai mươi ba, nhưng chuyện nam nữ lại chưa trải qua một lần. Dù chưa trải qua, nhưng lúc còn ở trong quân doanh, hắn cũng đã nghe qua người ta nói không ít.

Trong lòng Trạm Vân Tiêu hiểu rõ, cảm giác của hắn đối với Vân Sơ hiện giờ đại khái chính là ở giai đoạn có hảo cảm. Hắn không biết loại hảo cảm này là vì Vân Sơ đã cứu mạng hắn hay là vì cô có khí chất rất khác với những nữ tử khác.

Trạm Vân Tiêu biết, Vân Sơ không có ý nghĩ gì với hắn bây giờ, nhưng điều đó không quan trọng. Miễn là cánh cửa gỗ vẫn còn, chỉ cần hắn đến thêm vài lần nữa. Sau khi cô hiểu rõ hơn về hắn, nói không chừng có lẽ sẽ có ý nghĩ khác.

[ LTH: Anh thật mưu mô..!! ]

Trạm Vân Tiêu nghĩ về những thứ loạn thất bát tao, nhưng cũng không có trì hoãn việc chọn đồ. Lần này ngoại trừ mì tôm, anh còn từ trên kệ hàng lấy vài chai đồ uống khác nhau. Trạm Vân Tiêu đối với mấy cái bình xanh xanh đỏ đỏ cũng cảm thấy rất hứng thú. Sau khi chọn hàng hóa cần mua, Trạm Vân Tiêu mở hộp gấm và yêu cầu Vân Sơ sử dụng nó như một khoản “thanh toán“.

Vân Sơ vốn là không muốn, bởi cô đã thu thỏi vàng rồi, nhưng Trạm Vân Tiêu nhất định muốn cô chọn thứ gì đó, nếu không anh sẽ không mua đồ nữa. Vân Sơ chỉ có thể vươn tay ra và chọn một chiếc vòng tay bằng ngọc trong hộp.

Vòng tay ngọc này thực sự là thứ cô muốn ngay từ đầu, nhưng cô không hiểu ngọc và không chắc về giá trị của vòng tay ngọc này. Căn cứ vào ý nghĩ bảo đảm, nên cô chỉ chọn thỏi vàng.

Mà hiện tại Trạm Vân Tiêu chỉ lấy một ít mì ăn liền không tới hai nhân dân tệ, cô liền nhận được chiếc vòng ngọc vừa với mắt cô mà không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào. Dù sao, ngay cả khi chiếc vòng tay ngọc bích này là vô giá trị, thì giá của nó sẽ không thấp hơn một vài gói mì ăn liền và một vài chai nước giải khát.

Thấy Vân Sơ cầm chiếc vòng ngọc, Trạm Vân Tiêu âm thầm gật đầu ở trong lòng. Trong đám đồ trang sức này, chỉ có chiếc vòng ngọc này là có giá trị nhất. Chiếc vòng này là bệ hạ ban thưởng cho mẫu thân hắn mấy năm trước khi biên quan đại thắng.

Trong bốn huynh đệ Trạm Vân Tiêu, chỉ có mình hắn là chưa có cưới vợ, cho nên mẫu thân hắn đem vòng ngọc đưa cho hắn, để hắn giữ lại về sau đưa cho thê tử. Chiếc vòng tay ngọc bích này là thứ hiếm nhất trong số các phần thưởng của Hoàng thượng. Nghe nói ngay cả mấy vị nương nương trong cung cũng không ai có.

Sau khi Vân Sơ thu vòng ngọc, Trạm Vân Tiêu cũng không thu hồi hộp gấm trên bàn. Hắn muốn Vân Sơ bán cho hắn một nhóm lớn mì ăn liền, đồ còn dư lại trong hộp được sử dụng để trả tiền cho mì ăn liền.

Nghe anh nói vậy, Vân Sơ thu liễm thần sắc: “Tôi đề nghị anh không nên mua nhiều mì như vậy trở về“.

Trạm Vân Tiêu khó hiểu: “Vì sao? Có phải vì số lượng không đủ?“.

Vân Sơ lắc đầu, ra hiệu Trạm Vân Tiêu không nên gấp gáp. Cô chậm rãi giải thích với anh: “Không phải, là bởi vì mì ăn liền. Lý do tại sao nó có thể để được lâu hoàn toàn là do lớp bao bì ở bên ngoài nó. Không có bao bì, mì bên trong không dễ bảo quản và cũng rất dễ bị ẩm ướt“.

Vân Sơ đã từng cùng Trạm Vân Tiêu nói qua, những thứ mua ở chỗ cô sau khi mang trở về đều phải tiêu hủy bao bì.

Trạm Vân Tiêu nghe vậy giơ tay sờ lên bao bì, đúng là hắn chưa từng thấy qua chất liệu như vậy bao giờ. Nhìn vào gói mì trước mặt, hắn cảm thấy rất tiếc vì thứ tốt như vậy nhưng lại không thể mang về.

Không có mì tôm, trong lòng Trạm Vân Tiêu lại có chủ ý khác. Anh chỉ vào hai túi hạt giống mà Vân Sơ đưa cho Ngô Bảo Tú: “Vậy làm phiền ngươi cũng giúp ta chọn mua một chút hạt giống, trong nhà của ta có mấy cái nông trang, cho nên số lượng hạt giống muốn nhiều hơn một chút“.

Đây không phải là một điều khó khăn, chỉ là một chút hạt giống mà thôi. Ngày mai Vân Sơ sẽ đi đến cửa hàng ngũ cốc một lần nữa. Mặc dù hạt giống dễ mua, nhưng Vân Sơ cảm thấy rằng có một điều cô vẫn cần phải làm rõ với hai người trước.

“Mua hạt giống ngược lại là có thể, nhưng tôi muốn nói rõ ràng với hai người trước. Những hạt giống này đã được các chuyên gia của chúng tôi cải thiện. Sau khi hai người lấy về trồng, quý đầu tiên hẳn là không ảnh hưởng gì, nhưng nếu hai người muốn dùng lương thực thu được để làm giống, thì việc sản xuất lương thực quý tiếp theo sẽ không có tốt như lần đầu. Nếu như hai người sàng chọn ra các loại hạt giống có chất lượng tốt, may ra lần sản xuất tiếp theo sẽ tốt hơn một chút“.

Vấn đề về hạt giống lai quá phức tạp. Vân Sơ căn bản không hiểu, cũng không giúp được bọn họ. Vân Sơ nghĩ, khi gieo hạt, cố gắng chọn những hạt tròn tròn lại sung mãn, hoặc nhiều hoặc ít hẳn sẽ tốt hơn một chút.

Hai người trước đó không biết, nhưng sau khi nghe Vân Sơ nói, bọn họ đã hiểu. Cả hai gật đầu và nói rằng họ đã nhớ nó rồi.

Trạm Vân Tiêu nhìn qua dường như không quá để tâm chuyện này, Vân Sơ cũng có thể lý giải. Dù sao người đàn ông này không phú thì quý, anh ta hẳn cũng không cần thiết dựa vào chút lương thực này để sinh hoạt. So với anh ta, thần sắc của Ngô Bảo Tú trịnh trọng hơn nhiều. Những hạt giống này có liên quan đến các vấn đề sinh kế của gia đình nàng, nên một chút cũng không thể qua loa được.

Vân Sơ không yên tâm nhất chính là Ngô Bảo Tú, cô kéo cô bé sang một bên, cẩn thận căn dặn: “Sau khi trở về, để bố và anh trai em chuẩn bị sẵn trước. Dù sao nhiều lương thực như vậy,, lấy trở về thì việc để ở đâu cũng là một vấn đề lớn. Hơn nữa, gia đình em còn muốn bán lương thực, nên cần phải có kế hoạch thật tốt. Nếu nhà em cứ vậy mang ra ngoài bán, rất có thể sẽ có họa sát thân“.

Dầu sao, cuộc sống của các nạn dân đang ngày càng thêm khó khăn, nhiều lương thực như vậy cũng đủ để nhà họ gặp nguy hiểm.

- -- HẾT CHƯƠNG 20 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.