Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 6: Chương 6: Đinh Xuân Thu




“ Đại ca chúng ta còn chờ ở đây bao lâu nữa.”

“ Ngươi càu nhàu cái gì, đợi thêm một chút nữa, bọn chúng sắp tới rồi.”

“ Mà chúng ta thật sự phải cướp của quan binh hay sao?”

“ Ngươi sợ thì cút đi về cho ta, ngươi cứ ở đây lãi nhãi làm ta không suy nghĩ được gì.”

“ Nhưng..”

“ im miệng bọn chúng tới rồi.”

Cả nhóm đạo tặc im lặng núp xuống phía sau những gốc cây. Phía xa một đoàn quan binh đang đi tới.

“ Tin tức quả thật không sai, nhiều hòm châu báu như vậy chúng ta mà thành công vụ này cả đời sau này không cần phải lo lắng gì nữa.”

“ Các ngươi chuẩn bị, đợi hiệu lệnh tất cả cùng tấn công.”

Tên cầm đầu ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị. Đoàn quan binh cũng nhanh chóng tiến lại gần tới nơi cả nhóm đạo tặc mai phục.

Đoàn xe có tới 4 chiếc xe kéo, bên trên chở rất nhiều rương. Đây cũng chính là thứ gây nên sự chú ý của đám đạo tặc.

Ngay khi đám quan binh đi vào trong vùng mai phục, một tiếng hét dài phát ra.

“ Sát”

Từ bốn phía đạo tặc lao ra chém giết quan binh. Đám quann binh lập tức chống trả quyết liệt. Cuộc chiến nhanh chóng cướp đi sinh mạng của nhiều thành viên hai bên. Với lợi thế bất ngờ có chuẩn bị từ trước, tuy có chút trở ngại nhưng phía đạo tặc vẫn dành được chiến thắng.

Đám quan binh bị đánh tan tát bỏ của chạy lấy người. Đám đạo tặc đắc chí hô to ăn mừng chiến thắng.

“ Các huynh đệ, lôi mấy chiếc rương này về, lần này chúng ta phát tài rồi.”

“ Đại ca chúng ta không xem thử phía bên trong này là gì sao?”

“ Nói cũng đúng, nhiều rương như thế này ta cũng tò mò không biết chúng chứa cái gì.”

Tên cầm đầu suy nghĩ một vài giây rồi bước tới một chiếc rương gần đó.

“ Mở cái này ra thử đi.”

Cả đám lâu la cầm theo vũ khí trên tay cắt bỏ dây quấn, rồi chặt bỏ ổ khóa mở ra một rương. Ngay lúc mở ra chính là lúc cả bọn đôi mắt sáng rực cả lên.

“ Phát…phát tài rồi.”

“ Hahahahhaaha”

“ Chúng ta phát tài rồi.”

“ Ha ha không uổng cong phí cái mạng, bao nhiêu rương đây sống cả đời cũng còn dư.”

“ Đại ca chúng ta tiếp theo nên làm gì.”

“Đưa về căn cứ chứ làm gì bây giờ.”

“ Nhưng mà về đó..”

Tên cầm đầu hiểu ngay ý của tên này, hắn có chút nhíu mày. Ở đây còn lại người cũng không nhiều, nếu chia ra cũng không tốn bao nhiêu nhưng nếu đem về đó hắn còn một kẻ đứng phía trên sẽ không thể ung dung hưởng hết số của cải này.

“ Hiện tại trốn cũng không được, chúng ta vẫn còn thuốc giải cần phải lấy không thể trốn đi. Như vậy đi các huynh đệ chúng ta chôn nửa số rương lại đây sau đó đem vài rương về giao cho tên khốn kia.”

“ Được làm theo ý đại ca.”

Cứ theo lời tên cầm đầu cả nhóm đạo tặc theo một hình vẽ mà chúng có thể tìm lại vị trí của các rương mà chôn chúng xuống. Sau khi hoàn thành cả bọn mới cùng kéo số rương còn lại đi về căn cứ.

Đoàn xe mờ mờ ám ám đi lần theo những con đường nhỏ. Đi cũng không biết bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm.

Một buổi chiều lại đến,ánh mặt trời sắp lặn nhưng vẫn tỏa sáng đến chói cả mắt. Chi chít từng tia sáng chiếu rọi khắp cả một mặt hồ rộng lớn.

Nơi này phía dưới là bùn đen, phía trên là núi cao, hoa cúc vàng cả ven đường. Trên cao có thể nhìn thấy đàn hồng hạc bay về tổ. Khung cảnh yên bình tươi đẹp này ai ngờ lại là nơi trú ngụ của một đám đạo tặc bại hoại gian hồ.

“ Vẫn còn vừa kịp hai ngày, đợi tới độc tái phát chắc chúng ta đã không còn cái mạng rồi.”

“ Được rồi nhanh chóng đưa rương lên thuyền nhỏ đưa vào bên trong.”

Cả bọn di chuyển những chiếc rương lên từng chiếc thuyền nhỏ rồi chia nhau bơi, đưa chúng vào phía sau bên trong khu vực này, nơi này người bên ngoài còn gọi cái tên là Tinh túc hải.

Vừa về tới nơi, nhóm người đã nhanh chóng đưa số rương này tới chỗ của kẻ cầm đầu. Vừa gặp được hắn ta cả bọn đã bỏ cái dáng vẻ thường ngày, cả bọn khúm núm khuon mặt lọ ra vẻ nịnh hót, đi tới bên một người trung niên đang ngồi trên ghế.

“ Sư phụ, con cùng đám thuộc hạ đã trở về còn đem về cho người rất nhiều bảo vật.”

“ Vậy sao?”

Người này không ai khác chính là Đinh Xuân Thu, một trong những ác nhân nổi bậc nhất trong cả bộ chuyện.

“ Đem cho ta xem một cái rương.”

“ Vâng sư phụ.”

Tên này đi ra ngoài lôi một cái rương vào bên trong. Sau đó cố gắng mở nó ra.

“ Sư phụ mấy cái rương này chứa toàn là châu báu. Người nhìn thấy chắc chắn sẽ hài lòng.”

Nhưng ngay khi tên này mở được cái rương ra thì sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Bên trong không như hắn nghĩ mà lại chứa một người đàn ông bị trói cả người co gắp lại.

Người này chính là Ngô Minh.

Đinh Xuân Thu khuôn mặt tức giận nhìn về tên đệ tử này của mình, chờ hắn ta giải thích. Tên này trên mặt lộ hết ra sự sợ hãi ấp a ấp úng giải thích.

“ Sư phụ người đừng hiểu nhầm, tên này đệ tử cũng khong biết sao hắn lại ở đây. Con sẽ mang ngay một cái rương khác, đệ tử thật sự không lừa gạt người.”

Tên này cuống quýt chạy ra ngoài lôi tiếp một cái rương khác vào bên trong. Nhưng Đinh Xuân Thu hoàn toàn không để ý tới những lời tên này nói nữa mà tập trung vào Ngô Minh.

“ Vẫn còn sống à, các ngươi đi đường được bao lâu rồi?”

Đinh Xuân Thu quay sang hỏi một kẻ kế bên, tên này lập tức đáp lời.

“ Cũng đã hơn mười ngày.”

“ Hơn mười ngày, không ăn không uống mà vẫn còn sống, cơ thể thật đặc biệt. Bảo bọn người kia tắm rửa cho tên này sạch sẽ mang tới phòng của ta. Còn mấy cái rương đem vào kho tại đó đổi lấy thuốc giải luôn đi.”

Nói xong Đinh Xuân Thu bỏ đi vào phòng mình. Sau một lúc sau, Ngô Minh cũng được đưa tới phòng của hắn ta, lúc này Ngô Minh đã được tắm rửa sạch sẽ, quần áo trên người chỉ là một bộ đồ trắng mỏng lộ hết các vết nứt trên cơ thể.

Đinh Xuân Thu vừa nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Minh lại càng hứng thú với kẻ này.

“ Cái này, bị từng này vết thương lại thêm hơn mười ngày không ăn uống lại không chết. Ngươi có còn là con người không? Ta thật tò mò điều gì đã giúp ngươi tiếp tục sống.”

Đinh Xuân Thu đặt Ngô Minh lên một chiếc bàn sau đó khóa chặt tứ chi Ngô Minh bằng dây trói. Ngô Minh lúc này chỉ lờ đờ, đôi mắt mơ hồ mở không lên được. Cơn đói cùng căn bệnh mấy năm nay khiến hắn không còn chút sức lực. Hắn còn không biết sao tới lúc này hắn vẫn chưa chết đi.

“ Ta ban đầu chỉ nghĩ cho ngươi thử một vài loại thuốc ta mới bào chế nhưng xem ra ngươi thú vị thế này chết đi cũng rất tiếc…”

Đinh Xuân Thu vừa nói tay vừa cầm vài viên thuốc lạ đưa vào miệng Ngô Minh.

“ Nhưng ta lại là người không biết tiếc nuối.”

Đinh Xuân Thu miệng cười thâm độc, nhìn cơ thể Ngô Minh co giật, cả người ngô minh đỏ ửng lên, môi hắn thâm tím, thất khiếu chảy máu. Những vết may chưa lành trên cơ thể lại tiếp tục chảy ra máu tươi. Ngô Minh dường như muốn ho nhưng miệng hắn như bị dán chặt không thể phát ra tiếng.

Cơn co giật kéo dài mấy phút sau đó Ngô Minh không còn cử động nữa cơ thể nằm im trên bàn.

Đinh Xuân Thu lúc này mới đi lại gần quan sát Ngô Minh.

“ Bao nhiêu độc dược đó mà cần lâu như vậy mới giết chết được ngươi, ngươi so với người thường cũng rất tốt rồi.”

Đinh Xuân Thu cười to lên sau đó đang muốn bỏ ra ngoài, thì một tiếng động phát ra làm hắn ta giật mình.

“ Hả”

Đinh Xuân Thu lúc này mới nhìn thấy cánh tay của Ngô Minh vẫn còn cử động, hắn lập tức nhào tới kiểm tra.

“ Sao có thể, bị như vậy vẫn còn sống. tốt tốt”

Đinh Xuân Thu liên tục nói “ tốt tốt” sau đó đi đến mấy ngăn kéo gần đó lấy ra một mớ hồ lô. Từ bên trong hắn đem ra rất nhiều loại đan dược.

“ Ngươi coi như là kẻ đầu tiên ta cảm thấy muốn giết chết như thế này.”

Lần này Đinh Xuân Thu không cho một lúc nhiều loại vào người của Ngô Minh như trước mà hắn cho từng viên từng viên vào người Ngô Minh. Đinh Xuân Thu cứ đứng nhìn Ngô Minh co giật chảy máu sau đó hắn quan sát xem Ngô Minh còn sống hay không rồi tiếp tục cho Ngô Minh uống thuốc độc.

Quá trình diễn ra không biết bao nhiêu lần, Đinh Xuân Thu khuôn mặt từ hứng thú lúc ban đầu nay đã chuyển sang tái xanh, gân nổi đầy mặt. Số đan độc của hắn đã gần dùng hết vậy mà Ngô Minh vẫn còn ngắt ngoải không chết đi. Đinh Xuân Thu hiện tại rất muốn một đao giết chết Ngô Minh, nhưng nếu làm thế chẳng phải hắn đã tự đầu hàng rồi hay sao. Đinh Xuân Thu không chấp nhận thua cuộc hắn bằng mọi giá phải giết chết Ngô Minh bằng độc dược của mình.

Đến giữa trưa ngày hôm sau Đinh Xuân Thu mới đi ra khỏi phòng. Vừa đi ra hắn đã gọi một tên nô tài tới sai bảo.

“ Ngươi cho người cho tên bên trong ăn uống cẩn thận cho ta,nếu hắn ta mà chết ta giết chết tất cả các ngươi.”

Tên nô tài không biết điều gì làm Đinh Xuân Thu tức giận như vậy, nhưng hắn cũng chỉ có thể tuân lệnh mà không thể hỏi nhiều.

Nhưng việc này cũng không đơn gian như hắn nghĩ. Hơn người đầu tiên đi vào phòng chăm sóc cho Ngô Minh đã chết ngay tại chỗ bởi tàn dư thuốc trên người của Ngô Minh cũng như trong không khí trogn phòng.

Nhóm sau này tuy đã có cảnh báo từ trước nhưng vẫn có một kẻ lập tức chết đi bởi thân thể hắn yếu ớt. Cả bọn nô tài vô cùng hoang mang, nhưng lênh của Đinh Xuân Thu cả bọn không dám cãi lại chỉ có thể cẩn thận mà làm theo. Kể từ đó bên trong Tinh túc hải Ngô Minh đột nhiên nổi tiếng một cách kỳ lạ., hắn được mọi người gọi với một cái tên đặc biệt.

“ Thi Quỷ.”

Bởi bộ dạng gớm ghiết của Ngô Minh cũng là bởi chất độc chết người mà Ngô Minh mang bên trong mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.