Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 96: Chương 96: Tử Kim Bảo Thử




Bằng không mà nói, hắn đã sớm tìm tới khoáng mạch Nguyên Khí Thạch.

Lại tìm thêm hai ngày, Diệp Thiên ban đầu đối với việc tìm kiếm khoáng mạch Nguyên Khí Thạch vô cùng khó khăn, phảng phất như là sẽ phải từ bỏ, dĩ nhiên lại cho Diệp Thiên một cái cơ hội.

“Đó là...” Diệp Thiên dừng ánh mắt lại tại một con chuột trước mắt 100 mét.

Toàn thân con chuột này có màu tím, trên mi tâm có một đốm lông màu vàng, nhìn qua vô cùng bất phàm. Mà sau khi Diệp Thiên quan sát tình huống thiên phú của nó một chút, đối phương xác thực là vô cùng bất phàm.

—— ——

Chủng loại: Tử Kim Bảo Thử

Thiên phú huyết mạch: Đỉnh cấp

Thiên phú tầm bảo: Cao đẳng

—— ——

“Lại có thể là Tử Kim Bảo Thử nắm giữ thiên phú tầm bảo!!!” Diệp Thiên có một cảm giác là ông trời đang chiếu cố mình, ngay cả dạng chuột như thế này cũng khiến cho hắn phát hiện ra được.

Thiên phú tầm bảo Cao đẳng là một loại thiên phú phi thường hiếm thấy, Diệp Thiên rất muốn sao chép, nhưng thiên phú Sao Chép của hắn vẫn còn đang ở trong quá trình làm lạnh, bất quá không bao lâu nữa thời gian làm lạnh sẽ kết thúc, nhưng khi đó, hắn đã rời đi khỏi bí cảnh.

Cho nên, hắn nhất định phải bắt con Tử Kim Bảo Thử này, hơn nữa còn muốn lợi dụng Tử Kim Bảo Thử tìm kiếm bảo vật trong bí cảnh, tốt nhất là tìm tới được khoáng mạch Nguyên Khí Thạch.

Hưu! Diệp Thiên thuấn di tới, đi thẳng tới bên người Tử Kim Bảo Thử. Tử Kim Bảo Thử lúc đầu đang tìm kiếm bảo vật, tăng cường thực lực cho bản thân, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, có một cỗ nguy cơ giáng lâm.

Nó muốn chạy trốn, nhưng mà Diệp Thiên đã dùng bàn tay bắt tới.

Oanh!!! Ở dưới thiên phú lực lượng cùng với sự tăng cường của nguyên lực, lực công kích trên tay của Diệp Thiên đã đạt đến 5 Tượng, hơn nữa còn có tốc độ rất nhanh, viễn siêu lực phản ứng của Tử Kim Bảo Thử.

Cho nên, Tử Kim Bảo Thử đã bị Diệp Thiên dùng một phát bắt được, vô luận làm như thế nào đều chạy không thoát.

“Tiểu gia hỏa, nếu như ngươi thần phục ta, ta sẽ không giết ngươi, nếu không...” Diệp Thiên uy hiếp.

Tuy nói uy hiếp một con hung thú, hơn nữa còn là hung thú khả ái như thế có một chút không tốt lắm, nhưng nhân loại cùng với hung thú vốn là hai chủng loài độc lập, không cần giảng cứu đạo đức lễ nghi.

“Chi chi chi ~~~ “ Tử Kim Bảo Thử liên tục kêu, dường như đang nổi giận, nhưng khi Diệp Thiên phóng xuất ra sát ý, nó thoáng một cái liền trở nên ngoan ngoãn.

Tiếp theo, Tử Kim Bảo Thử liên tục gật đầu, phảng phất như đang nói: Ta nguyện ý thần phục!

“Nhận chủ bằng miệng ai sẽ tin?” Diệp Thiên cười tà nói.

Tử Kim Bảo Thử liên tục vung vẩy đôi móng vuốt nhỏ, dường như muốn nói: Ngươi là người xấu, ngươi quá vô sỉ...

“Nhận chủ!” Diệp Thiên dùng sức bóp chặt, một cỗ lực lượng to lớn khiến cho thân thể của Tử Kim Bảo Thử liên tục rung động, đó là do xương cốt của Tử Kim Bảo Thử đang vỡ vụn.

Lúc này, Tử Kim Bảo Thử mới luống cuống, nó cũng không phải là hung thú bình thường, mà là Tử Kim Bảo Thử a, không biết đã ăn qua bao nhiêu thiên tài địa bảo, thậm chí ngay cả bảo vật thông tuệ cũng đã nếm qua, trí tuệ có thể còn không thua kém nhân loại.

Nó, cũng sợ chết a! Mắt thấy Diệp Thiên thật sự ra tay, nó vội vàng giao ra Linh Hồn Chi Quang của bản thân, bay vào trong linh hồn của Diệp Thiên.

Vào thời điểm Linh Hồn Chi Quang của Tử Kim Bảo Thử bị Diệp Thiên hấp thu, quá trình nhận chủ liền hoàn thành.

“Chủ nhân!” Một giọng thiếu nữ xuất hiện ở trong đầu của Diệp Thiên.

“Ngươi là nữ?” Diệp Thiên nghe được giọng nói của Tử Kim Bảo Thử, lúc này mới chú ý tới thân hình của Tử Kim Bảo Thử.

Đột nhiên, hắn lật thân thể của Tử Kim Bảo Thử lại, nhìn kỹ một chút rồi nói: “Thật sự là nữ!”

“Chủ nhân, ngươi đúng là một đại lưu manh!” Tử Kim Bảo Thử thở phì phò nói ở trong đầu của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng không để ý tới sự trách móc của Tử Kim Bảo Thử.

“Tử Kim Bảo Thử, ta sẽ đặt tên cho ngươi, gọi là tiểu Tử, thế nào?” Diệp Thiên hỏi.

“Ừm!” Tử Kim Bảo Thử nhẹ nhàng gật đầu, coi như hài lòng đối với cái tên này.

“Tiểu Tử, thiên phú tầm bảo của ngươi có thể dò xét ở nơi nào có khoáng mạch Nguyên Khí Thạch hay không?” Diệp Thiên có chút chờ mong hỏi.

“Nguyên Khí Thạch, ta biết rõ ở nơi nào có!” Tiểu Tử vội vàng giơ móng vuốt nhỏ, nói.

“Thật sao?” Thần sắc của Diệp Thiên khẽ động, có một chút hưng phấn.

Tiểu Tử dĩ nhiên lại biết rõ nơi nào có Nguyên Khí Thạch, chuyện này đã nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng rất là bình thường, tiểu Tử không biết đã sinh sống ở bí cảnh bao lâu, dựa vào thiên phú tầm bảo tất nhiên sẽ biết được rất nhiều nơi có bảo vật, mà Nguyên Khí Thạch cũng thuộc về một loại bảo vật, tiểu Tử có thể dò xét được Nguyên Khí Thạch cũng là một chuyện rất bình thường.

“Tiểu Tử, ngươi hãy dẫn ta đi tìm Nguyên Khí Thạch!” Diệp Thiên hạ mệnh lệnh.

“Đi theo ta!” Tiểu Tử chạy về phía trước, mang theo Diệp Thiên đi tìm kiếm Nguyên Khí Thạch.

Nhưng bởi vì tốc độ của tiểu Tử quá chậm, cuối cùng Diệp Thiên đành phải cầm lấy tiểu Tử, mà Tiểu Tử chỉ cần phụ trách chỉ dẫn phương hướng.

Liên tục chạy đi trong thời gian một ngày rưỡi, Diệp Thiên rốt cục ở dưới sự chỉ dẫn của tiểu Tử đi tới địa điểm mục tiêu.

Nhưng tình huống ở đây là không giống như hắn dự đoán.

“Thi thể!” Diệp Thiên thấy được thi thể của một vị Võ Giả, từ tình huống thi thể mà nói, hẳn là chưa chết được bao lâu.

“Cảm giác không gian!” Một cỗ không gian ba động tản ra, kéo dài về phía trước tiến hành dò xét.

Rất nhanh, có vô số cỗ thi thể Võ Giả xuất hiện ở trong tầm mắt của Diệp Thiên.

“Ở phía trước có tới mười mấy thi thể bộ Võ Giả!” Diệp Thiên chau mày.

Từ tình huống trước mắt mà nói, khoáng mạch Nguyên Khí Thạch cách đó không xa hẳn là đã bị phát hiện, nếu không sẽ không chết đi nhiều Võ Giả như vậy.

Phải biết rằng, cái bí cảnh này rất lớn, khả năng Võ Giả vô tình gặp được nhau là không lớn, mà có nhiều Võ Giả chết ở nơi này như vậy, vậy thì chỉ xảy ra ở trong tình huống có một lượng lớn Võ Giả chém giết nhau ở nơi này.

Vừa nghĩ tới khoáng mạch Nguyên Khí Thạch bị bại lộ, Diệp Thiên lại có một chút cấp bách. Vạn nhất khoáng mạch Nguyên Khí Thạch đã được khai thác hoàn thành, vậy thì một chuyến đi này của hắn liền trở nên vô ích.

“Đi!” Diệp Thiên chậm rãi tiến lên, có cảm giác không gian dò xét, hắn cũng không sợ có tình huống ngoài ý muốn, chỉ có hắn phát hiện ra địch nhân trước tiên, chứ không có chuyện địch nhân phát hiện ra hắn trước.

Chậm rãi đi qua lộ trình hơn ngàn mét, rốt cục cũng thấy được một nhóm người. Mà nhóm người này đang tiến hành chém giết, hoặc có lẽ là đang vây giết.

“Là hắn!” Diệp Thiên thấy được một người có chút quen thuộc, nói là quen thuộc, là bởi vì đối phương là một nhân vật trọng điểm mà hắn quan tâm.

Người này chính là Vân Phong, chính là đệ nhất thiên tài chiến đấu ở Đại căn cứ Ma Hải, mà hắn là bên đang bị vây công. Một bên khác có hết thảy 20 người, trên người mặc quần áo giống nhau, không thể nghi ngờ là người cùng một gia tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.