Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 849: Chương 849: Xảy ra chuyện gì? (2)






Ở tầng trên, tất cả trong vòng 50m sẽ nằm trong sự không chế của hắn, đồng nghĩa với việc tất cả mọi việc của Phác Nguyên Sinh sẽ nằm trong sự giám sát của hắn, không có điểm nào thoát khỏi được.

Đương nhiên cách này có chút bỉ ổi, nhưng đối phó với kẻ bỉ ổi thì không cần phải dùng cách quang minh chính đại.

- Ông chủ, giáo sư Bạch đến rồi!

Triệu Khuê đột nhiên vào phòng, gọi Lý Dương, Triệu Khuê và Hải Đông luôn là những môn thần tốt nhất, ít nhất những ngày ở Toronto bọn họ phải lấy hết tinh thần, không thể có bất kì sự buông lơi nào.

Bọn họ biết quan hệ của Bạch Minh và Lý Dương, đối với Lý Dương không thể giống như đối với Thanh Mộc Vị Ương, nhưng cũng không thể trực tiếp để bọn họ vào.

Lâm Bá Văn quay đầu nhìn, đứng dậy, nói:

- Lý tiên sinh, vậy tôi đi trước, việc phòng tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.

Đúng lúc y cũng muốn rời khỏi, Lý Dương muốn phòng đối diện với Phác Nguyên Sinh ở tầng trên, vậy Lâm Bá Văn sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của Lý Dương, nếu phòng trên tầng có khách thì sẽ tiền hành đổi phòng.

Lý Dương cũng đứng dậy, tiễn Lâm Bá Văn ra cửa, khẽ nói:

- Được rồi, vậy phiền cậu nhiều nhé!

Đứng ở cửa có không ít người, sau khi Lâm Bá Văn ra ngoài hơi sững người, mỉm cười chào hỏi rồi vội vã rời khỏi.

Bạch Minh, lão Mao cũng với 11 đại biểu chuyên gia Trung Quốc khác lúc này đều ở ngoài cửa, không thiếu một người, đến Trương Thịnh cũng bị Chu lão kéo đến.

Những vị tiền bối này hôm nay đều cảm thấy bực dọc trong người, màn đêm vừa xuống liền kéo nhau đến tìm Lý Dương, muốn xem mấy bức tranh hôm qua Lý Dương thắng của Shan-ben-tai-lang, Tống Ái Dân vốn yêu thích tranh tâm trạng háo hức hơn cả.

- Lý lão đệ, không phải tôi tập hợp mọi người lại, mà là bọn họ kéo tôi đến, cậu không được trách tôi đó!

Vừa nhìn thấy Lý Dương, Bạch Minh liền lớn tiếng nói, phân trần cho mình, khiến cho những người khác cười mắng, nhưng lại che giấu tâm trạng háo hức của mọi người.

Những người này xét cho cùng đều là những tiền bối lớn tuổi, vội đến chỗ của một hậu bối để xem bảo bối, trên khuôn mặt ít nhiều có chút không nén nổi cơn giận.

Nếu không phải rất tò mò và muốn xem mấy bảo bối này, bọn họ cũng sẽ không chủ động tụ tập lại với nhau vào lúc này, Bạch Minh nói như vậy khiến mọi người tự nhiên hơn nhiều.

- Hoàng lão, Tống lão mau vào đi!

Lý Dương dở khóc dở cười nhìn Bạch Minh, đi ra ngoài đón những người lớn tuổi nhất, Hoàng lão và Tống lão vào phòng, các chuyên gia khác cũng lần lượt vào phòng Lý Dương.

Căn phòng này giống căn phòng mà họ ở, đều có hai phòng ngủ, không giống ở chỗ Lý Dương một mình một phòng, bọn họ đều là hai người một phòng, Lý Dương coi như là hai người nhỏ, lại có những vật báu quốc bảo vô cùng quý giá, vì vậy không ai có ý kiến gì với sự sắp xếp này.

Sau khi vào phòng, mấy người ngồi luôn trên ghế sofa, Lưu Cương và Vương Giai Giai cùng đi pha trà.

Hoàng Lão nhìn khắp nơi, cuối cùng ngậm ngùng nói:

- Shan-ben-tai-lang, người này tôi biết, y sưu tầm không ít năm rồi, những thứ khác không sưu tầm, chỉ sưu tầm tranh thôi, đặc biệt thích tranh cổ Trung Quốc. Họa sĩ mà y thích nhất chính là Đường Bá Hổ, cả đời đều muốn thu thập bút tích thật của người này, không ngờ tranh của Đường Bá Hổ y không sưu tầm được, mà lại sưu tầm được tranh của Cừu Anh.

Những người khác vẫn chưa có phản ứng gì, Tống Học Dân liền nói tiếp:

- Hoàng lão nói không sai, Shan-ben-tai-lang tôi có từng qua lại, tôi biết những bức tranh Trịnh Bản Kiều của y là mua với giá cao ở hội đấu giá nước Anh, lúc đầu tôi còn tìm y, muốn mua lại bức tranh này, nhưng không thành công!

Hai người ngồi nói, những chuyên gia khác biết Shan-ben-tai-lang hoặc nghe nói đến con người này cũng góp lời.

Lúc này biểu hiện của Lý Dương lại có chút cổ quái, hắn thật sự không hiểu gì về Shan-ben-tai-lang, hôm qua chỉ cá cược với y một trận, thắng của y mấy bức tranh.

Điều làm Lý Dương không thể ngờ đến đó chính là tên Shan-ben-tai-lang này không ngờ lại thích nhất tranh của Đường Bá Hổ, chẳng trách y xem bức tranh của Cừu Anh là bảo bối, lúc đầu không bỏ ra, đoán rằng do có lời tựa đề của Đường Bá Hổ ở bên trên.

Nếu Shan-ben-tai-lang biết, bức tranh này thực chất là tranh hai mặt, đằng sau có bút tích thật của Đường Bá Hổ, y liệu có tức ói máu không?

- Tiểu Lý, nói nhiều điều bên lề như vậy, suýt chút nữa quên việc chính, hôm nay chúng tôi đến chỗ cậu là muốn xem mấy bảo bối, còn không bỏ bảo bối ra đây đi!

Hoàng lão đột nhiên nói, những chuyên gia khác đang nói chuyện lập tức im bặt, toàn bộ đều nhìn Lý Dương.

- Hoàng lão, ông đợi chút, tôi sẽ đi lấy ngay!

Lý Dương bất lực lắc lắc đầu, đứng dậy vào phòng trong, lấy sáu bức tranh “ Trúc diệp thú” của Trịnh Bản Kiều trong tủ bảo hiểm ra, bức tranh của Cừu Anh Lý Dương do dự một chút, tạm thời không cầm ra.

Bức tranh này đã biến thành tranh hai lớp, nếu bị bọn họ nhìn thấy, không biết sẽ kinh ngạc đến cỡ nào.

Tranh vừa mang ra, liền thu hút sự chú ý của mọi người, Bạch Minh chủ động lau sạch bàn, các chuyên gia khác đều rút tay khỏi túi quần, chuẩn bị để tán thưởng.

Tống Học Dân đứng dậy nhanh nhất, vô cùng kích động nhìn mấy bức tranh trên tay Lý Dương.

Sáu bức tranh, từng bức được bày ra trước mặt mọi người.

- Cao Tường, đâu là tranh sơn thủy của Cao Tường!

Bức tranh thứ nhất vừa mở ra, Tống Học Dân liền khẽ kêu lên, trên mặt có vẻ vô cùng kích động.

Cao Tường, tự Phụng Cương, một trong bát quái Dương Châu, họa sĩ nổi tiếng thời nhà Thanh, bức tranh Sơn Điểu mà ông vẻ có phong cách đặc biệt, rất có thần vận của mình, có địa vị rất cao trong giới hội họa.

Tống Học Dân xem kĩ càng bức tranh, cuối cùng không ngừng gật đầu, bức tranh này thực sự là bút tích của Cao Tường.

Hoàng lão ở bên cạnh, lại mở bức tranh thứ hai, đây là tranh của Lang Thế Ninh, phong cách khác biệt mà các họa sĩ phương Tây không có lập tức hiện ra.

Bức tranh của Lang Thế Ninh vừa mở ra, lại thu hút ánh mắt của Tống Học Dân.

Bình tâm mà nói, tranh của Lang Thế Ninh thực sự không tồi, thuộc vào cấp cao, không thua kém gì Cao Tường, tác phẩm của hai bậc thầy câp cao này được đặc một chỗ, khiến mọi người thỏa thích ngắm nhìn.

Các chuyên gia ngắm nhìn khoảng 10p, mới không nỡ gập lại, tiếp tục cầm hai bức tranh khác.

Chiếc bàn không lớn, một lần cũng chỉ có thể mở hai bức tranh mà thôi.

Tranh của Lâm Tản Chi, Trịnh Bản Kiều vừa mở ra, liền dẫn đến những tiếng thất thanh ngạc nhiên.

Đặc biệt là Tống Học Dân, lúc đầu y có cố tình tìm Shan-ben-tai-lang là vì muốn mua bức “Trúc diệp thú” của Trịnh Bản Kiều, tốn rất nhiều công lao, cuối cùng vẫn thất bại quay về.

Lúc đó Shan-ben-tai-lang cũng có nói, trừ phi y có tranh của Đường Bá Hổ, thì Shan-ben-tai-lang mới trả thêm tiền để đổi lấy, thêm bao nhiêu tiền tùy ý y, Tống Học Dân trên tay sao có tranh của Đường Bá Hổ được, chuyện này là không thể.

Nhưng lúc đó y tận mắt nhìn thấy bức tranh này, điều làm y không thể ngờ được đó chính là lần thứ 2 nhìn lại bức tranh này lại chính ở nơi đây, bức tranh này đã bị qua tay.

Xem xong tranh, Tống Học Dân lại nhìn Lý Dương với ánh mắt rất phức tạp.

Y không phải không nghĩ đến việc mua lại bức tranh từ tay Lý Dương, nhưng chỉ nghĩ đến bản thân y liền từ bỏ, y và Lý Dương ở bên nhau không lâu, nhưng khá hiểu về tính cách Lý Dương.

Đồ tốt, bảo bối tốt, sau khi vào tay Lý Dương sẽ không thể lọt ra ngoài, Lý Dương đã từng nói “tiền có thể kiếm lại, đồ vật thì không thể”.

Câu nói này nghe thì có vẻ rất đơn giản, rất chân thực, nhưng cũng thể hiện được thái độ của Lý Dương, đó chính là rất nhiều bảo bối, Lý Dương tuyệt đối không bán ra ngoài, tuyệt đối không đổi bảo bối này lấy tiền.

Sáu bức tranh được xem xong, các vị chuyên gia trên mặt có cảm giác thỏa mãn, tiếp tục khẽ bàn luận.

Những đồ vật tinh xảo mà Shan-ben-tai-lang thu thập nhiều năm như vậy, thật sự vô cùng được, đáng tiếc nỗ lực mấy năm nay của y lại rơi vào tay người khác dễ dàng.

- Không đúng, Lý Dương, cậu không phải vẫn còn bức tranh của Cừu Anh sao, bức đó đâu rồi?

Chu lão đột nhiên kêu lên, các chuyên gia đang nói chuyện đều im bặt, cùng quay đầu nhìn Lý Dương..

Bọn họ hôm nay đến mục đích lớn nhất là muốn xem bức tranh của Cừu Anh, đây mới là mục đích chính nhất, Châu lão vừa mới kêu lên, mọi người mới nhớ ra, Lý Dương vốn không cầm bức tranh của Cừu Anh ra.

- Đúng rồi, tiểu Lý, cậu cũng bắt đầu dối trá rồi, có phải là muốn cất bảo bối đi, không muốn cho mọi người xem phải không?

Hoàng lão nói tiếp, các vị chuyên gia đều cười phá lên.

Khả năng Lý Dương giấu bảo bối đi, không cho mọi người xem dường như là không thể, để mọi người xem bảo bối một chút không mất gì, huống hồ Lý Dương cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, mấy đồ thần kì của hắn ở Bắc Kinh cũng thường bỏ ra cho mọi người xem.

Lý Dương vội xua xua tay, lớn tiếng nói:

- Không, Hoàng lão đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó!

Nói đến đây, Lý Dương lại lộ ra chút ngại ngùng:

- Bức tranh đó có chút bất trắc nhỏ!

- Bất trắc, xảy ra bất trắc gì?

Hoàng lão vẻ mặt biến sắc, vội vàng hỏi:

- Có lẽ nào, tranh bị làm hư?

Các chuyên gia xung quan đều không nói gì, toàn bộ nhìn chằm chằm vào Lý Dương, bức tranh của Cừu Anh đó, nếu mà bị hư thì thật là khiến người khác đau lòng, lúc này mọi người đều giống như Hoàng lão, vẫn cho rằng bất trắc mà Lý Dương nói đến chính là không cẩn thận làm hư tranh.

Cuối cùng thì sau thời gian lâu, hai từ “bất trắc” chính là nghĩa thế này.

- Không, không phải, ông đừng hiểu lầm, là thế này, tôi cầm ra, ông xem là biết ngay!

Lý Dương lại xua tay, làm hư hại tranh, vậy hắn là người có tội rồi.

Đây đều là tải sản dân tộc, bảo vật quốc gia, bất kì ai cũng không có quyền làm tổn hại chúng.

- Được!

Hoàng lão gật gật đầu, lông mày của mấy vị chuyên gia hơi nheo lại, yên lặng chờ Lý Dương.

Lý Dương lại thở dài, lúc này không bỏ tranh ra cũng không được, hắn vốn định sửa xong, trang hoàng lại từ đầu rồi mới cho mọi người xem bức tranh này, người tính không bằng trời tính, lần này chỉ có thể cầm tranh ra cho mọi người xem đã.

Lại quay vào phòng trong, lúc Lý Dương cầm tranh Lý Dương lại nghĩ, những tiền bối này nhìn thấy bức tranh hai lớp này không biết miệng sẽ há rộng đến cỡ nào.

Tranh hai mặt, Lý Dương dùng một tranh màu đen đặc biệt buộc lại, phòng ngừa rơi nhiều bụi vào.

Nhìn thấy Lý Dương ôm bức tranh màu đen ra, Hoàng lão và Tống Học Dân lại nhíu mày lại, trong lòng vô cùng lo lắng.

Lý Dương vừa rồi chỉ nói là không hư hại gì, nhưng không giải thích, chẳng lẽ bức tranh này còn nghiêm trọng hơn cả họ tưởng tượng, xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.