Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1058: Chương 1058: Vang dội cổ kim, bảng chữ đệ nhất thiên hạ (1).






“Lan Đình Tự” rất có thể chính là quyền trục này.

Sở dĩ nói là có thể, là Lý Dương không biết hoàn toàn chắc chắn, là một cuốn tác phẩm thư pháp không sai, hơn nữa nội dung gần giống như Lan Đình Tự, nhưng cuốn thư pháp này, lại không hoàn chỉnh.

Dưới hình lập thể, Lý Dương đã nhìn thấy tất cả nội dung trong quyển trục này.

Chữ trong này quấn vào nhau, thoạt nhìn có chút khó khăn, qua hình lập thể còn tiến hành phân tích đưa về nguyên bản, mới có thể nhìn thấy rõ cả cuốn.

Cuốn thư pháp này, tổng cộng có hơn ba trăm chữ, ở giữa những chữ này có rất nhiều khe trống, làm cho cuốn Lan Đình Tự này rất khó đọc.

Chỗ những khoảng trống, vừa đứng chỗ của một từ, giống như bị người ta cố ý đào lấy.

Đây mới là chỗ Lý Dương cảm giác không hoàn chỉnh, một Lan Đình Tự không hoàn chỉnh, Lý Dương ngược lại không hy vọng đây là chính phẩm.

Nếu như, ngay cả tác phẩm rất tốt bị hư hoại, chỉ làm người ta có chút đau lòng, như nếu một cuốn sách đệ nhất thiên hạ bị hư hoại, e rằng tất cả những người trong giới thư pháp cả nước sẽ đau lòng đến mức sẽ rơi lệ.

Tác phẩm như vậy, thuộc tài sản của cả Trung Hoa.

Triệu Khuê và Hải Đông mang chiếc nắp quan tài cẩn thận đặt qua một bên, chân của bọn họ còn dính một chút nước sền sệt, thứ nước này còn có màu xám xám, Mã Lương đã kiểm tra qua, đó chính là dung dịch thủy ngân.

Vị hoàng đế Đại Lý này, không chừng cũng muốn tạo ra một dòng sông thủy ngân trong mộ của mình, đáng tiếc phương pháp của y có chút không đúng, số thủy ngân này nhiều năm như vậy đã thay đổi rồi.

Mã Lương cũng đã giám định qua, thủy ngân này độc tính trước mắt rất mạnh, tuyệt đối không thể đụng tới, bảo mọi người cẩn thật mọi chút.

Lưu Cương đang nhìn Lý Dương, Sang Dala cũng vậy, do dự một chút, Lý Dương từ từ đi về phía quan tài thủy tinh.

Mặc kệ bức Lan Đình Tự này là thật hay là giả, dù sao cũng phải mở ra xem thử.

-Anh Lý, tôi giúp anh lấy ra nhé?

Triệu Khuê đột nhiên nói, y còn đưa tay ra, chỉ vào cuốn trục quyển trong quan tài thủy tinh, nội dung mật thư trong bảng chữ mẫu của Lục Minh họ đều thấy qua, biết Lý Dương nói gì.

Lan Đình Tự một cuốn sách đệ nhất thiên hạ, cũng nghe qua chiếc thần này, hơn ngàn năm trước không có tin tin tức bảo bối, chính tay lấy ra đầu tiên nên có chút kiêu hãnh.

Lúc nãy Lưu Cương là người đầu tiên tiếp xúc Tùy Hầu Châu, làm cho trong lòng Triệu Khuê rất ngứa ngái, lần này vội vàng chủ động bước ra.

Lý Dương thoát do dự một chút, cuối cùng mới gật nhẹ đầu, nói:

-Cẩn thận một chút, lấy ra thì được, đừng vội mở ra.

Tác phẩm thư pháp này không giống như những thứ đồ khác, để nhiều năm như vậy, lúc lấy ra không cẩn thật thì dễ bị làm hư.

-Vâng!

Triệu Khuê gật đầu vui vẻ, lại cười đắc ý với Hải Đông bên cạnh, mang bộ găng tay trắng sạch sẽ lúc nãy, cẩn thẩn lấy bức trục quyển từ trong quan tài ra.

Bộ găng tay màu trắng là bọn họ chuẩn bị trước khi vào núi, trước khi Lưu Cương lấy Tùy Hầu Châu, cũng mang găng tay.

Triệu Khuê cẩn thận đem trục quyển ra, quá trình này Lý Dương vẫn mở năng lực đặc biệt quan sát, thấy Triệu Khuê sau khi đem bức trục quyển ra, hắn mới gật đầu im lặng.

Bức trục quyển thư pháp này, tài liệu trang hoàng không giống với trục quyển bình thường, để nhiều năm như vậy, vẫn giống như trước đây, không có thay đổi gì, Triệu Khuê không dùng lực mạnh, là sẽ không hư quyển trục.

Nhưng điều này, cũng làm Lý Dương hơi trầm xuống, chất liệu đặc biệt như vậy Lý Dương chưa từng thấy qua, thậm chí không nhận ra đây là chất liệu gì.

Lý Dương bây giờ không phải là lúc mới xuất đạo, hắn đi vào cố cung rất nhiều lần, trong cố cung dùng năng lực đặc biệt quan sát qua không ít đồ cổ, lại đi đến rất nhiều bảo tàng ở nhiều nơi, cho dù không xem kỹ, đồ nhìn lướt qua cũng đã rất nhiều rất nhiều.

Cũng có thể nói như vậy, số lượng bảo bối hắn nhìn thấy qua thật không kém gì so với một số chuyên gia khác.

Hiện tại Lý Dương không phân biệt ra chất liệu, nhưng có thể cảm nhận được, đây là chất liệu thượng đẳng cực tốt, chỉ có thể nói tác phẩm này không đơn giản, khả năng là thật rất lớn.

Vừa nghĩ đồ thật bị hư hại, trong lòng Lý Dương tim đập nhanh lên, tựa hồ như kim đâm vào đau nhói.

-Anh Lý!

Triệu Khuê cũng không biết những điều này, y đang vui vẻ, đang cầm quyển trục, đi thẳng tới mặt Lý Dương.

Hải Đông và Lý Nhị nhìn Triệu Khuê ao ước ngưỡng mộ, bọn họ đều biết ý nghĩa của trục quyển này, chỉ có hai người Mã Lương đến sau không hiểu mấy, trong mắt có chút tò mò.

-Lý tiên sinh, đây là?

Sang Dala hỏi nhỏ, trong quan tài có không ít bảo bối, vàng bạc ngọc khí đều có, xung quanh còn có rất nhiều đồ bồi táng, những cái này bọn người Lý Dương cũng không xem qua, ngược lại đều chú tâm nhìn vào quyển trục khôn chớp mắt, Sang Dala sớm đã có hiếu kỳ rồi.

Bây giờ quyển trục đã bên cạnh tay của Lý Dương, y chịu không nổi hỏi một chút.

-Cái này là một món bảo bối rất quan trọng đối với văn minh Trung Hoa chúng tôi.

Lý Dương đang vuốt nhẹ quyển trục, nhẹ thở dài, trong lòng hắn có một dự cảm, bức Lan Đình Tự này rất có thể là thật.

Nếu nó là thật, chính là cuốn viết đầu tiên của Thư Thánh Vương Hi Chi, tuyệt đối là tổn thất không thể bù đắp được, tổn thất làm thế nhân vô cùng đau lòng.

Sang Dala gật nhẹ đầu, Lý Dương giải thích không rõ ràng, nhưng cũng điểm danh tính chất quan trọng của món bảo bối.

Cái này đối với y đã đủ rồi, là cái gì không quan trọng, Sang Dala đối với văn hóa cổ của Trung Hoa hiểu biết có hạn, y dẫu sao cũng là người nước ngoài, rất nhiều đều không hiểu.

Nhưng nếu Lý Dương nói ra tên thì y cũng biết, Lan Đình Tự của Vương Hi Chi, đó là chí bảo cả thế giới đều biết.

-Anh Lý, có muốn mở ra xem không?

Lưu Cương hỏi lại, lần này bị Triệu Vĩnh cướp trước, làm y có chút tiếc, nhưng càng kỳ vọng nhiều đối với quyển trục thư pháp này.

Thư pháp thư hành đệ nhất thiên hạ, thậm chí là thiếp pháp thư đệ nhất thiên hạ, tác phẩm tâm đắc nhất của Thư Thánh Vương Hi Chi, Thư Thánh chính là một đại tông sư, tiếng tâm còn vang dội hơn Lý Dương bây giờ nhiều.

Đây là tác phẩm hay nhất của Thư Thánh, nhất định là tác phẩm của đại tông sư, không chỉ Lưu Cương, trong lòng bọn Triệu Vĩnh cũng rất mong chờ.

-Đợi một chút!

Lý Dương nhẹ khoát tay, sắc mặt của hắn rất khó coi, nụ cười trên mặt Lưu Cương từ từ tắt đi, bọn Triệu Khuê Triệu Vĩnh cũng hiểu, nhìn Lý Dương có chút lo lắng.

Dưới hình lập thể, những chữ thiếu đó của trục quyển, bây giờ là rõ ràng như vậy, những chỗ không có chữ này, giống như là cái búa tạ, không ngừng đấm vào ngực Lý Dương.

Đau lòng, bảo bối như vậy mà bị hư tổn, Lý Dương không biết là ai làm, nếu biết, bây giờ hắn bảo Lưu Cương đi cướp lại, sau đó còn bắn chết hắn.

Lý Dương vẫn còn trẻ, thời gian gia nhập vào làng đồ cổ chỉ có hai năm ngắn ngủi, hắn cũng cảm thấy đau lòng như vậy, thật không biết những người như lão Hà sau khi nhìn thấy bức chữ này, sẽ phản ứng thế nào.

Bây giờ Lý Dương thậm chí có một ý nghĩ, che dấu bức chữ này, dứt khoát không mang về.

Nhưng ý nghĩ này lập tức bị Lý Dương vứt qua một bên, đây là chuyện không thể, ông cụ nhất định sẽ tìm Lưu Cương hỏi, cho dù là Lý Dương dặn dò trước, Lưu Cương cũng không thể dấu diếm ông cụ chuyện này.

Lưu Cương dù sao cũng là cảnh vệ của lão Hà, hỏi mà không trả lời, cố ý dấu diếm, là việc làm nghiêm trọng cần phải kỷ luật.

Quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.

Điểm này không giống như bọn Triệu Vĩnh, bọn Triệu Vĩnh đều đã xuất ngũ rồi, là bảo vệ riêng của Lý Dương, có thể không hề cản trở giữ bất cứ bí mật gì.

-Anh Lý, anh sao vậy?

Lưu Cương hỏi nhỏ, cũng không nhắc đến chuyện mở quyển trục mở, Sang Dala bên cạnh cũng rất lo lắng.

Sắc mặt Lý Dương lúc này quả thật có chút khó coi, hơn nữa còn trắng bệch, thoạt nhìn như dọa người, trong lòng Triệu Vĩnh bắt đầu suy nghĩ, có phải Lý Dương mang huyệt mộ dưới lòng đất thâm sâu này ra trước không.

-Tôi không sao!

Lý Dương lắc đầu, vẫn đang vuốt lên quyển trục trước mặt, trong mắt lại có chút bi thương.

Hình lập thể vẫn đang mở, Lý Dương tỉ mỉ quan sát chỗ chữ bị thiếu, trước đây hắn đã phát hiện ra những cái này, nhưng trước đến giờ chưa từng giống như vậy, nhìn tỉ mỉ như vậy.

-Không đúng!

Lý Dương nói mạnh trong lòng, chân mày lại ngưng kết lại.

Lần quan sát này, làm Lý Dương phát hiện ra những vấn đề trước đây bỏ sót.

Trên chỗ thiếu này, cũng không phải cái gì cũng không có, còn có một chút vết tích rất nhạt, nhưng sau lần quan sát này Lý Dương mới phát hiện, cũng không phải như vậy.

Những vết tích này, không giống như là hư hại để lại, giống như sản sinh tự nhiên.

Trước đây, Lý Dương vốn nghĩ món bảo vật này làm thế nào mà hư hại, vốn không thấy rõ rốt cuộc là tổn hại thế này, hắn lúc đó, căn bản không có tâm tình này.

Bây giờ quan sát kỹ, mới làm hắn phát hiện ra vấn đề.

Phát hiện điểm này, cũng làm tim của Lý Dương đập mạnh lên, không có dấu vết của hư hại, nói rõ là bức chữ này không có vấn đề, nếu là như vậy, vậy đối với Lý Dương mà nói là một tin tức lớn.

Điều này cũng làm cho tâm tình của Lý Dương thoáng dâng lên tia hy vọng.

Loại hy vọng này là có, trước đây hắn xem, dù sao cũng là dưới năng lực đặc biệt, năng lực đặc biệt càng trực quan hơn mắt thường, cũng rõ ràng hơn, nhưng lại không phải là vạn năng, có những thứ không nhìn thấy được.

Ví dụ như ánh sáng của Tùy Hầu Châu, giống như chữ khắc trên kiếm Trạm Lô, còn có vẻ như vẽ trong nước cùa Ngô Đào Tự.

Đặc biệt là vẽ trong nước, nói không chừng bức chữ này cũng giống như tranh đó, trong tình huống đặc biệt mới có thể hiện ra, lúc này làm cho Lý Dương có chút hy vọng, một hy vọng cực lớn.

-Mở nó ra, nhưng tôi tự mở!

Lý Dương đột nhiên nói một câu, lần này hắn không sờ lên quyển trục, mà trực tiếp nhận lấy cả quyển trục.

Trên tay hắn, cũng đang đôi gang tay trắng.

Bọn Lưu Cương đều có chút tò mò, thái độ của Lý Dương thay đổi có chút nhanh, nhanh làm cho bọn họ không thể không suy nghĩ.

Nhưng yêu cầu của Lý Dương không ai phản đối, Lưu Cương chỉ là có chút tiếc hận, người đầu tiên mở thư hành đệ nhất thiên hạ không phải là y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.