Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 672: Chương 672: Tử Khí Đông Lai(2)






- Nếu chúng ta nói lý do?

Vương Giai Giai vừa định nói, Lý Dương đột nhiên kéo cô ra về phía sau mình. Muốn sưu tầm chính là tâm tính phải ôn hòa, người này lại không được như vậy, người như thế muốn sưu tầm những đồ thật là rất khó, chẳng trách sở hữu đồ dởm lại còn mạnh miệng.

- Tốt lắm, tôi nghe lý do của anh.

Người đàn ông chế nhạo, nhìn thẳng vào Lý Dương, việc này hắn cũng muốn làm tới, hắn muốn xem hai người trẻ tuổi này có năng lực gì, nhân cơ hội này tuyên dương bảo bối hắn có, như vậy mới mới đưa ra giá bán cao.

- Lý do của tôi rất đơn giản, gỗ tử đàn mặc dù rất quý và đắt nhưng nó rất giòn và dễ vỡ, với sức nặng của cơ thể thì loại gỗ đó không phù hợp để làm ghế gập, ghế gập chịu được lực nhờ hai điểm giao nhau, do đó dùng gỗ tử đàn làm ghế gập chắc chắn khi có người ngồi sẽ bị sụp ngay.

Lý Dương mỉm cười nói, anh nhìn mọi người, mọi người xung quanh nhìn anh có chút mơ hồ.

Cây tử đàn giòn, đặc tính này nhiều người biết đến nhưng thực sự chưa bao giờ nghe nói gỗ tử đàn không thể làm ghế gập, với lời nói đó của Lý Dương họ đều bán tín bán nghi.

Nhiều người cúi đầu suy nghĩ, dường như họ đã chú ý đến lời nói của Lý Dương.

Như vậy những loại gỗ giòn quả thật không thích hợp làm ghế gập, bình thường ghế dựa còn không khác biệt lắm còn có bốn chân làm trụ, Hoàng Mộc Lê làm ghế gập đều bị sụp khi có người ngồi, càng không cần phải nói cây tử đàn, cây tử đàn so với gỗ Hoàng Mộc Lê quá nặng, thêm nữa lại giòn hơn.

- Thật nực cười, anh nói gỗ tử đàn không thể làm ghế gập? Lý do không thuyết phục, hãy đưa ra chứng cứ rồi nói.

Người đàn ông cười to, sau khi nghe Lý Dương giải thích ông ta càng có thái độ khinh thường hơn.- Anh đừng vội, đương nhiên là có chứng cứ.

Lý Dương không hề để ý tới thái độ của người đàn ông kia, anh ghé tai Lưu Cương nói nhỏ, Lưu Cương gật đầu liên tục và liền rời khỏi.

Sau khi Lưu Cương đi, trên khuôn mặt của Lý Dương không có gì thay đổi, vẫn rất tươi cười.

Vương Giai Giai đứng bên cạnh Lý Dương, cô đối với Lý Dương tuyệt đối tin tưởng, Lý Dương nói có chứng cứ thì chắc chắn là có.

- Tôi muốn xem xem anh đang làm cái trò gì, nói cho anh hay, nếu không có chứng cứ, anh phải khấu đầu xin lỗi.

Người đàn ông nhìn Lý Dương nói một câu nghiêm nghị, sắc mặt Vương Giai Giai đột nhiên cau lại, cô đang rất giận, cô đã giải thích nhưng người đàn ông này cứ muốn lấn tới, hiện tại còn muốn cho Lý Dương dập đầu nhận lỗi nữa.

- Không thành vấn đề, nếu tôi đưa ra bằng chứng tôi không cần ông khấu đầu, chỉ cần ông hô to vài tiếng là ông đã sai.

Lý Dương liếc mắt nhìn người đàn ông và chậm rãi nói. Người đàn ông này thật kiêu căng ngạo mạn, người như vậy nên cho họ một bài học, khiến cho họ tỉnh ngộ ra.

- Được thôi, một lời đã định, tôi chờ chứng cứ của anh.

Người đàn ông kiêu ngạo hét lên, hắn vẫn tin rằng Lý Dương không thể có được chứng cứ, lý do rất đơn giản, Lý Dương còn quá trẻ tuổi nên bản thân sẽ không làm cho người ta cảm thấy phục được.

Năm phút sau Lưu Cương trở lại, trên tay cầm một cái cốc và một chai, nhìn những thứ trên tay Lưu Cương, Vương Giai Giai đã đoán ra.

- Lý ca, đồ vật này đã được mua đến đây, anh xem được không?

Lưu Cương đưa cho Lý Dương rồi đứng ra phía sau anh, mọi người đều nhìn thấy rõ, Lưu Cương mang đến một chai rượu, rượu này ở Bắc Kinh rất dễ dàng mua được.

Mặt khác những vật này đều là thủy tinh trong suốt, Lý Dương cầm hai vật trực tiếp tiến tới trước mặt người đàn ông.

-Tử Khí Đông Lai, chúng ta thế nào lại không nghĩ đến nhỉ.

Trong đám đông đột nhiên có người la lên, người này khoảng 40 tuổi, nét mặt rất hứng khởi.

Nhiều người quay lại nhìn anh ta, có một số người còn bị giật mình.

- Tôi hiểu rồi, dùng rượu làm thí nghiệm, thực sự là ý tưởng hay, nếu ghế dựa này không phải làm từ gỗ cây tử đàn, nó chắc chắn là giả.

Lại có một người nữa hét to một tiếng, người này nói với những người đang mơ hồ kia vài câu, chỉ chốc chốc lát, mọi người đã to nhỏ bàn tán.

Lý Dương gật đầu mỉm cười, thí nghiệm của anh gọi là Tử Khí Đông Lai, một thí nghiệm nhỏ để chứng minh gỗ cây tử đàn, cũng không phải là cái gì bí mật. Cho dù trình độ những người này rất bình thường, nhưng cũng có thể hiểu nhìn thấy tay Lý Dương cầm rượu và chén là biết anh muốn làm gì.

Có người hiểu được chẳng phải rất tốt sao, không phải nhiều lời giải thích.

- Nếu ghế gập này hoàn toàn được làm bằng gỗ cây tử đàn, cạo một ít gỗ vụn ở chân ghế dựa kia không thành vấn đề đúng không?

Lý Dương mang theo một con dao gọt hoa quả nhẹ nhàng hỏi một câu, người đàn ông đó có chút do dự, mọi người xung quanh im lặng lắng nghe, rất mơ hồ không rõ là có ý gì.

- Cạo một chút chân ghế dựa không việc gì cả, cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ ghế, cho anh ta làm đi, thí nghiệm lần này để chứng minh thật giả.

Có người lên tiếng ủng hộ Lý Dương, mọi người đều hứng thú muốn biết kết quả ra sao, đặc biệt là khi nghe nói tới Tử Khí Đông Lai.

Cái gọi là Tử Khí Đông Lai thực ra chính là thí nghiệm chứng minh có phải gỗ tử đàn hay không, có mấy người biết chẳng qua ngay từ đầu không hề nghĩ đến.

Cấu trúc gỗ tử đàn có chút khác biệt, sẽ phản ứng với một số chất, đặc biệt phản ứng mạnh với cồn, Lý Dương mua rượu làm thí nghiệm cũng chưa hẳn đúng, nhưng mà rượu có nồng độ cao cũng gần tương đương cồn, có thể làm thí nghiệm Tử Khí Đông Lai.

Rất nhiều người xung quanh biết rằng đó là một thí nghiệm, đều rất nóng lòng chờ đợi kết quả, người đàn ông cau mày, ông ta rất muốn hỏi điều gì đó nhưng lại thôi.

- Thế nào vậy, không dám sao?

Lý Dương thấy ông ta không phản ứng lập tức hỏi lại.

- Đúng vậy, không dám cho tiến hành thí nghiệm để chứng minh cho thấy những lời vừa rồi ông nói coi như gạt người.

- Cho làm thí nghiệm đi, có người trả cho ông mức giá đến 1,2 triệu cơ mà, ông sợ gì nào?

- Thí nghiệm nhanh đi, còn chưa thấy cái gì gọi là Tử Khí Đông Lai đâu.

Mọi người xung quanh không ngừng lên tiếng, người đàn ông sắc mặt tái nhợt, không phải ông ta không còn tin vào mình mà chính không khí xung quanh khiến ông cảm thấy lạnh.

- Được, anh làm đi, cùng lắm chỉ xước phía dưới ghế, không sao cả.Người đàn ông khẽ cắn môi gật đầu rất nhanh.

- Không thành vấn đề.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, cái ghế này không cần dùng đến biện pháp đặc biệt cũng biết là giả, huống hồ lại dùng thí nghiệm để kiểm chứng.

Này hoàn toàn không phải gỗ tử đàn, mà được làm bằng một loại gỗ giả, gian lận không phải là sự thông minh.

Lý Dương nhấc chiếc ghế dựa, khi cầm đến ghế anh đã cảm nhận thấy sức nặng của ghế đã không đúng, Lý Dương dùng dao cạo nhẹ phần chân ghế lấy một ít gỗ vụn, không có gì ảnh hưởng đến mỹ quan của toàn bộ ghế.

Người đàn ông vội vàng ngồi xuống nhìn, thấy không có gì khác thường mới thấy nhẹ nhàng, ông ta sợ Lý Dương mượn lý do này để làm hỏng ghế dựa, nếu không phải có sự tác động của mọi người xung quanh thì ông sẽ không đồng ý cho Lý Dương làm vậy.

Mọi người đều vây quanh lại, số lượng người không nhiều lắm đứng xung quanh khoảng hai ba vòng vẫn có thể quan sát được tình huống.

Mọi người vây quanh khiến không ít người dân cũng xúm lại tò mò xem, nghe nói về vụ tranh chấp và phải làm thí nghiệm, ai cúng có hứng quan tâm, Lý Dương không hề để ý đến điều đó, đều trải qua việc tiếp xúc với đám đông rồi nên việc này không ảnh hưởng gì đến tâm lý của anh.

Bình rượu được mở ra, Lý Dương đổ rượu vào cốc rồi cho ít gỗ vụn vừa cạo vào, ngay lập tức những người xung quanh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc.

Một phút rồi hai phút trôi qua thấy không thấy gì khác lạ, mọi người dần có chút thất vọng.

Ba phút sau, gỗ vụn chảy ra một chút màu đỏ, màu đỏ bị pha loãng với rượu và gỗ vụn dường như trắng hơn.

- Thật đúng là giả hả, rõ ràng bị nhuộm màu.

Lý Dương còn chưa nói gì, bên ngoài đã có người lớn tiếng, người này có lẽ đã từng gặp qua Tử Khí Đông Lai, nhưng màu sắc xuất hiện ở thí nghiệm này không rõ ràng như thế.

- Thật sự là giả nhưng tiếc rằng không nhìn thấy Tử Khí Đông Lai

Có người lắc đầu tiếc nuối, người này không được nhìn thấy Tử Khí Đông Lai của gỗ tử đàn.

- Không phải, cái đó không chứng minh được điều gì, thí nghiệm này không chính xác, tôi không tin.

Người đàn ông trừng mắt, lớn tiếng nói.

Lý Dương lạnh lùng nhìn ông ta nói:- Ông không tin, tôi còn có thể đưa ra bằng chứng tốt hơn, cho ông thấy chân chính Tử Khí Đông Lai.

Lý Dương nói xong quay về phía một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, trên tay người phụ nữ đang cầm một hộp trang điểm, trước đó Lý Dương đã để ý hộp trang điểm này chính là gỗ cây tử đàn, tiếc là mặt ngoài có phần bị xước nếu không sẽ có giá trị rất cao.

- Chị, hộp trang điểm của chị chính được làm từ gỗ tử đàn, chị có thể cho tôi cạo một ít gỗ để thí nghiệm cho mọi người xem được không?

Lý Dương tiến tới chỗ người phụ nữ cười nói, lấy một ít gỗ vụn của hộp trang điểm cơ bản không ảnh hưởng gì.

Người phụ nữ ngập ngừng, nhìn thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng của những người xung quanh cuối cùng cũng gật đầu nói:- Không vấn đề gì, anh cạo đi.

Cô cũng không biết Tử Khí Đông Lai là thế nào, cũng nghe người khác nói hộp trang điểm này được làm từ gỗ cây tử đàn, lần này tới đây cũng muốn nhờ các chuyên gia đánh giá thật giả, nếu bây giờ biết được kết quả cũng tốt. Hơn nữa cô cũng cảm thấy tin Lý Dương, có lẽ trên mặt anh thể hiện sự tự tin rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.