Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1320: Chương 1320: Truyền Quốc Ngọc Khí và Tần Lăng Bảo Tàng






- Con ngoan, giục mẹ nhanh lên, đừng để thái gia chờ thêm nữa!

Lý Dương bế con, Tiểu Diệu Tông từ nhỏ đã rất ngoan, bây giờ nó mới được 10 tháng, vẫn còn chưa biết đi, nên mọi người phải bế nó.

Trong nhà có bảo mẫu, tuy nhiên hai vợ chồng Lý Quân Sơn sợ bảo mẫu trông không tốt, nên họ phải ở đây để tự tay chăm sóc, có ba mẹ chăm con giùm, Lý Dương cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Ngoài ra Lương Phượng Anh thỉnh thoảng vẫn ghé qua, mẹ vợ rất thương đứa cháu ngoại này, còn khen Lý Dương lúc trước mua nhà ở đây là đúng, hai nhà gần nhau cũng tiện đi lại.

- Mẹ, mẹ!

Tiểu Diệu Tông đúng là đã mở miệng nói, âm thanh non nớt của nó làm Vương Giai Giai quay đầu lại, cười ngọt ngào với cha con Lý Dương.

- Con ngoan, mẹ sắp xong rồi đây, đợi một chút nữa nhé!

Vương Giai Giai đang trang điểm, Ông hôm nay gọi Lý Dương đến là có chút việc cần nói, luôn tiện bảo Lý Dương mang Tiểu Diệu Tông đến luôn.

Ông cũng rất cưng chiều đứa con trai này của Lý Dương, bình thường mỗi tháng đều đến thăm mấy lần.

Từ sau khi có con, Vương Giai Giai bắt đầu để ý đến nhan sắc của mình, không còn cách nào khác, phụ nữ có con thường thấy mình già đi, nên bình thường cô giành nhiều thời gian để trang điểm hơn.

Lại mười phút trôi qua, ba người họ cũng đã ra khỏi nhà.

Hơn một tiếng sau bọn họ đã đến biệt thự của Ông, hai năm trở lại đây, thái độ cũ của ông lại thể hiện rõ hơn, tuy nhiên nụ cười ông lại tăng thêm không ít.

Sự nghiệp của con cái không cần ông phải lo nữa, lại có một đệ tử Tông sư là Lý Dương, ông đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi.

- San San, con nói chuyện với Giai Giai, Lý Dương, con qua đây!

Đùa với Tiểu Diệu Tông một lúc, ông mới cười nói một câu, hai năm nay Hà San San ngoan ngoãn ở nhà, hiện cô đang mở một cửa hàng bán xe hơi ở Bắc Kinh, cũng coi như là đã có sự nghiệp riêng của mình.

Cô nàng này chắc cả đời cũng không tách rời xe hơi ra được.

- Ôi, sao lại đái rồi, lúc nãy sao con không đái!

Lý Dương vừa lên lầu thì nghe tiếng San San hét lớn, cô mới bế Tiểu Diệu Tông chưa đầy một phút, Tiểu Diệu Tông liền không thương tiếc tiểu vào người cô, nước tiểu làm ướt hết cả người cô không sót một giọt nào.

Vương Giai Giai liền bế con, còn Hà San San thì lấy khăn lau người.

Ông và Lý Dương đứng lại một lúc rồi cùng nhìn nhau cười.

- Ngồi đi!

Phòng sách vẫn như cũ, Ông bảo Lý Dương ngồi xuống, rồi bảo cảnh vệ đi pha trà, tất cả những thứ ở đây đều rất quen thuộc với Lý Dương, Lý Dương liền ngồi vào chỗ hắn vẫn thường hay ngồi.

- Viện Bảo Tàng thế nào rồi?

Sau khi cảnh vệ mang trà đến, ông liền hỏi một câu, Viện Bảo Tàng từ khi bắt đầu khởi công cho đến bây giờ đã được hai năm rồi, công trình chủ thế cũng đã xây xong, cái ông đang hỏi là công tác trang trí.

Việc trang trí trong Viện Bảo Tàng và những trang trí bình thường khác, trong đó lớn nhất là bảo vệ.

- Tiến triển rất thuận lợi, nếu không có vấn đề gì, nhiều nhất là nửa năm nữa có thể đi vào hoạt động rồi!

Nhắc đến Viện Bảo Tàng, Lý Dương lại mỉm cười, mấy năm nay, Viện Bảo Tàng đã hao phí không biết bao nhiêu công sức của hắn, Lý Dương một lòng muốn xây dựng Viện Bảo Tàng này trở thành Viện Bảo Tàng tư nhân cao cấp nhất trong nước, nên đã dốc rất nhiều sức lực.

Thực tế, Viện Bảo Tàng của Lý Dương bất kể là đầu tư hay là lưu giữ thì sớm đã trở thành Viện Bảo Tàng đỉnh cấp nhất trong nước rồi, cho dù là quốc tế cũng chỉ có vài cái là có thể sánh được với cái của hắn.

- Vậy thì tốt, ông gọi cháu đến chủ yếu là có hai việc!

Ông gật đầu, ông cũng rất hi vọng vào Viện Bảo Tàng của Lý Dương, lúc khánh thành Ông nhất định sẽ đến để cắt băng.

- Dạ ông nói đi!

Lý Dương liền ngồi thẳng người lại, chuyện mà Ông gọi Lý Dương đến để nói chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

- Thứ nhất, có liên quan đến cạp Song Long Phỉ Thúy của cháu, nghiên cứu của họ không có gì tiến triển, bây giờ xem ra, trong thời gian ngắn mà gửi trả lại là không thể được!

Ông nhỏ giọng nói, Song Long Phỉ Thúy lúc đó Ông đã mang đến giao cho bộ phận khoa viện bảo mật, còn nói là trong ba năm sẽ trả lại Lý Dương, tiếc là thời gian ba năm không nghiên cứu ra được cái gì cả.

Bây giờ thời hạn ba năm đã đến rồi, Ông cũng đã hối thúc mấy lần, cuối cùng bên kia trả lời là tiếp tục mượn thêm mấy năm nữa.

Ông có thể dùng sức ảnh hưởng của mình để lấy lại đồ vật, nhưng ảnh hưởng như vậy cũng không nhỏ, hôm nay Ông gọi Lý Dương đến là muốn hỏi ý kiến Lý Dương xem thế nào.

- Không sao, cứ để nó lại ở chỗ họ đi, tác dụng của nó đối với họ lớn hơn đối với chúng ta nhiều!

Lý Dương sững người lại một lúc rồi lại cười, hắn đúng là không để tâm lắm đến cặp Song Long Phỉ Thúy này.

Đây dù sao cũng là thứ có liên quan đến một vài chuyện cơ mật, hơn nữa, bất kể là gía trị nghệ thuật hay là giá trị bản thân nguyên thạch thì cặp Phỉ Thúy này đều rất bình thường, giá cao nhất của chúng chính là khoa học kỹ thuật và phương diện thần bí.

Giao cho quốc gia mới thích hợp phát huy giá trị của nó nhất.

Ông cười gật đầu:

- Cháu có thể nghĩ được như vậy ông rất mừng, vậy thì thế này đi, ông thay cháu trả lời lại họ, đồ vẫn giữ lại ở chỗ họ, lúc nào bọn họ trả cũng được!

Câu trả lời cảu Lý Dương thực ra vẫn nằm trong dự đoán của Ông.

Đồ có thể giữ lại, tuy nhiên ông cũng không phải là người cổ hủ, ông biết lợi dụng cơ hội này để mưu lợi cho đồ đệ của mình, Song Long Phỉ Thúy rất quan trọng đối với một vài nghiên cứu khoa học, người của Viện Trung Khoa và cả Viện Quốc Vụ đều đến bàn bạc cụ thể với ông.

Ông đã giành lợi ích lớn nhất về cho Lý Dương rồi.

Nhìn thấy Lý Dương không có gì tiếc nuối cả, Ông cũng cười hài lòng rồi lại nói:

- Quốc gia sẽ không lấy không đồ của cháu đâu, để bù lại, Truyền Quốc Ngọc Tỉ có thể giao lại cho cháu giữ!

- Giao Truyền Quốc Ngọc Tỉ cho cháu!

Lý Dương sững người lại, chợt nói một câu, tin này rất quan trọng đối với hắn, cũng rất bất ngờ đối với hắn.

Sau khi Truyền Quốc Ngọc Tỉ triển lãm xong hai năm trước, đã được niêm phong ở Quốc Vụ Viện không đem ra lần nào nữa.

Tuy nhiên cũng không biết vì lý do gì, quốc gia không để Lý Dương công khai quyên tặng nó, trong dân gian, rất nhiều người đều cho rằng Truyền Quốc Ngọc Tỉ đang nằm trong tay Lý Dương.

Chỉ có mấy người Lý Dương là biết được Truyền Quốc Ngọc Tỉ bây giờ đang ở đâu.

Ông cười lắc đầu:

- Không phải là cho cháu, là cháu có quyền để bảo quản nó, nhưng không hoàn toàn có quyền sở hữu nó, nên không thể đem bán, không thể chuyển nhượng, cũng có nghĩa là, Ngọc Tỉ này chỉ có thể đặt trong Viện Bảo Tàng của cháu để triển lãm, cháu hiểu chưa?

- Hiểu, hiểu, cháu hiểu rồi!

Lý Dương liền cười hi hi, lần này trúng lớn rồi.

Lý Dương cũng không ngờ, lúc trước mua biệt thự liền có được Song Long Phỉ Thúy, chính nó đã mang Truyền Quốc Ngọc Tỉ lại cho hắn, đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Còn cái quyền sở hữu mà Ông nói Lý Dương hoàn toàn không để ý đến.

Thứ này chỉ có quyền bảo quản là đủ rồi, thực tế có rất nhiều món đồ Lý Dương đều không có ý chuyển nhượng, bán đi hay là quyên tặng gì cả, số bảo bối đó chắc chắn sẽ mãi mãi lưu lại trong Viện Bảo Tàng, trừ khi có xảy ra chiến tranh.

Nếu cứ như vậy, giao quyền bảo quản Truyền Quốc Ngọc Tỉ cho hắn cũng có gì khác nhau đó.

Có Truyền Quốc Ngọc Tỉ trấn giữ, thì ảnh hưởng của Viện Bảo Tàng lại càng cao hơn, bảo bối này có tầm ảnh hưởng rất lớn ở trong nước.

- Hiểu rồi thì tốt, chuyện thứ hai chính là chuyện Tần Lăng Bảo Tàng!

Ông cười, Lý Dương ngẩng đầu lên, hắn lại ngồi thẳng người lại, lần này Ông gọi hắn đến quả nhiên không phải là chuyện nhỏ.

Tạm thời không nói đến Song Long, Truyền Quốc Ngọc Tỉ, Tần Lăng Bảo Tàng chính là chuyện mà Lý Dương chú tâm đến hơn hai năm nay.

- Cái bản đồ đó là thật, tiếc là nó không còn nguyên vẹn nữa, hơn hai năm trở lại đây, người của bọn họ chỉ mở được cơ quan của hai tầng phía trước, sau đó thì không mở được nữa, theo dự tính của họ, phía sau còn ít nhất bảy tầng nữa, dựa vào sức của họ chắc hai mươi năm sau vẫn chưa mở được!

Ông từ từ nói, bản đồ Lý Dương lấy ra được từ ba thanh kiếm đúng là không toàn vẹn, hơn nữa cách đây đã rất lâu rồi, có một vài thứ đã thay đổi.

Điều này Lý Dương cũng không biết là vì sao, muốn biết, e rằng chỉ có thể đi hỏi Hạng Vũ, tiếc là đây là một chuyện hoàn toàn không thể.

Chuyện này cuối cùng đành phải trở thành chuyện thần bí thiên cổ mà thôi.

- Ý Ông là?

Lý Dương chau mày, sự khai phá của Tần Lăng do một đội khảo cổ bí mật tiến hành, Tần Lăng không thể giao toàn bộ cho Lý Dương được, bản thân Lý Dương cũng không có ỹ nghĩ xa vời đó.

Tuy nhiên lúc trước, khi mà lấy bản đồ ra, Ông cũng đã giúp Lý Dương giành được một vài lợi ích.

Đợi sau khi Tần Lăng được mở ra, có thể cho Lý Dương một số văn vật, để bổ sung vào Viện Bảo Tàng của hắn, thậm chí trong số những bảo bối quan trọng cũng cho phép Lý Dương được ưu tiên chọn một cái.

Đương nhiên, số bảo bối này cũng giống như Truyền Quốc Ngọc Tỉ vậy, Lý Dương chỉ có quyền bảo quản, không được bán, chuyển nhượng hay quyên tặng cho người thứ ba.

- Ông muốn để cháu đích thân đến xem, từ trước đến giờ cháu vẫn rất may mắn, cũng có tâm đắc với việc phá giải cơ quan, cháu đi có thể sẽ có được thu hoạch mới!

- Cháu đi không thành vấn đề, lúc nào đi vậy?

Lý Dương nghĩ một lúc, rồi gật đầu, tiến triển của Tần Lăng không tốt, hắn đi xem một chút cũng được, ít nhất thì hắn có ưu thế mà người khác không có.

Hắn có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, số cơ quan đó chắc chắn sẽ biết được hết, hắn mạnh hơn những chuyên gia khảo cổ bình thường nhiều.

- Lúc nào đi cũng được, bên đó đã dừng công việc lại rồi, chỉ còn đợi cháu đi thôi!

Ông cười, số chuyên gia khảo cổ này cũng rất cao ngạo, nếu không phải bọn họ thực sự không còn cách nào khác thì cũng sẽ không mở lời nhờ Lý Dương đến giúp đỡ họ đâu.

Giới thu tàng và giới khảo cổ vẫn còn có sự khác nhau, lần này Lý Dương đúng là lại làm cho giới thu tàng được mở mày mở mặt, Ông là tiền bối trong giới thu tàng, tất nhiên là sẽ rất vui rồi.

- Ba ngày sau đi, cháu thu xếp việc nhà xong sẽ đi!

Lý Dương suy nghĩ một lúc rồi nói một câu, Viện Bảo Tàng có một vài chuyện phải giải quyết, cũng phải thu xếp một ít việc nhà nữa, xong xuôi tất cả Lý Dương mới yên tâm lên đường được.

- Được, ba ngày sau cháu đi cùng Lưu Cương, bên đó sẽ có người đến đón!

Ông gật đầu, năm ngoái Lưu Cương đã quay lại ở bên cạnh Ông, bây giờ Lý Dương ở Bắc Kinh, lại có mấy người Triệu Khuê nên không cần Lưu Cương ở bên nữa, bản thân Lưu Cương cũng cần phải quay về, như vậy mới có sự phát triển và tiền đồ bình thường được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.