Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1298: Chương 1298: Trước tiên đi chúc mừng.






Trong sân thi đấu, Hoàng Hạo đầu tiên quay đầu lại, ngưỡng mộ nhìn Lý Dương.

Vị trí của anh ta cách Lý Dương không xa, lúc trông thấy hắc bạch vô thường trên tay Lý Dương, trong mắt có chút nóng rực. Khối nguyên liệu này nếu trong tay anh ta, anh ta tuyệt đối nắm chắc tranh cao thấp với bọn người Hành Khải và Tề Hải Dương.

Vừa nghĩ đến điều này, Hoàng Hạo lại cúi đầu nhìn khối huyết mỹ nhân trong tay mình.

Thuỷ tinh chủng huyết mỹ nhân cũng không kém, đồng thời là nguyên liệu Phỉ Thúy đỉnh cấp. Nuhwng lần này mọi người đem đến gần như đều là nguyên liệu như thế. Chênh lệch về nguyên liệu không lớn lắm.

Từ nguyên liệu mà nói, cũng chỉ có Hắc bạch vô thường trong tay Lý Dương tốt hơn nguyên liệu của mọi người một chút. Tuy nhiên tốt cũng có hạn, dù sao đều là nguyên liệu đỉnh cấp.

Sau khi nhìn thoáng qua, Hoàng Hạo rất nhanh bình tĩnh tâm trạng của mình. Anh ta máng theo máy trợ thính, chầm chậm nhắm mắt lại, để cho tinh thần đều rơi vào trạng thái tốt nhất.

Thứ không thuộc về mình, Hoàng Hạo cũng không nghĩ nhiều, từ điểm này có thể thấy tâm tính của anh ta còn rất tốt.

Chầm chậm, trong lòng Hoàng Hạo cũng không có các tạp âm khác, đợi tâm cảnh linh đài sáng rõ nhất, anh ta mở mắt, cầm bút vẽ trên nguyên liệu trước mặt vẽ rất cẩn thận.

Khối nguyên liệu này nên làm gì. Rất sớm trước đó anh ta đã xác định được, trong lòng liền có phương án hoàn mỹ tốt nhất. Hiện nay là lúc thực hiện triệt để phương án của anh ta.

- Không tồi, Lão Hồng ổn trọng, Hoàng Hạo đã hoàn toàn kế thừa được!

Ghế giám khảo, Tề lão không kìm nổi tán thưởng một tiếng, Hoàng Hạo là người đầu tiên rơi vào trạng thái bắt đầu làm việc. Nhanh như vậy có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, không phải là việc dễ dàng.

Đối với thợ chạm ngọc mà nói, trạng thái làm việc vô cùng quan trọng, không thể tập trung tinh thần không thể làm ra được tác phẩm đẹp. Cho dù Trần Vô Cực, trước các nguyên liệu Long thạch chạm khắc, cũng hoàn toàn chuẩn bị.

- Đứa nhỏ này năm nay giống ta nhât,s cũng không làm ta thất vọng!

Hồng Lão cười ha ha, không có một chút khiêm tốn trên mặt còn mang theo tia đắc ý. Bản thân Hoàng Hạo chính là niềm tự hào của ông, có thể dạy ra được một đồ đệ như thế. Ông vô cùng hài lòng , bên người đều là lão bằng hữu, đối thủ xưa mấy chục năm, tất nhiên không cần thiết phải khiêm nhường.

Tống Lão ngẩng đầu, cười khà khà nói:

- Tiểu Tề cũng không tồi!

Hồng Lão lập tức nhìn thẳng vào Tề Hải Dương, sau Hoàng Hạo, Tề Hải Dương cũng rất nhanh rơi vào trạng thái làm việc. Hai người là người rơi vào trạng thái làm việc nhanh nhất, rất nhiều đại sư khác đều đang chuẩn bị.

- Tôi nói hai lão già các người lần này ai thắng?

Tống lão đột nhiên nói một câu, Trần Vô Cực cũng quay đầu nhìn bọn họ. Bốn người cả đời cạnh tranh nhau, tất nhiên hiểu ý trong lời của Tống lão.

- Lần này, nhất định là tôi thắng!

Tề lão vuốt vuốt râu dưới cằm, rất tự tin nói một câu, ông tin tưởng là có căn cứ. Tề Hải Dương thi đấu trước đây so với Hoàng Hạo trẻ tuổi quả thực có mạnh hơn Hoàng Hạo một chút. Điều đó mang lại niềm tin vô hạn cho Tề lão.

Hồng Lão cười hi hi một tiếng:

- Điều này chưa chắc, ông lão ông thua tôi bao nhiêu lần còn ít sao?

Nói xong, Hồng Lão còn khiêu khích nhìn Tề lão một cái.

Tề lão lại vuốt râu:

- Ông không cần kích tôi. Năm đó tôi quả thực thua nhiều thắng ít, nhưng hiện nay thiên hạ của thế hệ sau, không phải là thời đại đó của chúng ta nữa. Bọn họ ai cũng giỏi hơn, nhất định xem bọn chúng mới đúng!

Lần này, là Tề lão có thần sắc khiêu khích.

- Ha ha, hai lão già các ông không cần tranh cãi các thứ nhàm chán đó, nhìn kĩ đi. Trận quyết đấu đẹp thế này không thường thấy, chúng ta lúc đó đều không có!

Trần Vô Cực cười to một tiếng, mấy vị giám khảo đều không nói chuyện , bắt đầu đi chú ý các đại sư chạm ngọc đang tham gia chung kết dưới đài này.

Khả năng nói chuyện lúc nãy, mười lăm đại sư chạm ngọc lại có ba vị tiến vào trạng thái làm việc, 1/3 đại sư chạm ngọc đã bắt đầu làm việc rồi.

Không thể không nói, các đại sư chạm ngọc này đều có chân tài thực học, trong trường hợp trước công chúng, nhanh như vậy có thể rơi vào trạng thái làm việc không dễ.

Huống hồ nguyên liệu trên tay bọn họ không phải là nguyên liệu chạm ngọc bình thường. Nguyên liệu như thế cho dù không ở trước trường hợp công chúng, cũng cần phải chuẩn bị tốt, khiến trạng thái của mình rơi vào lúc đỉnh điểm mới có thể bắt đầu làm việc.

Thời gian chầm chậm trôi qua, tiếng bàn luận trên ghế khán giả lại to lên.

Mười mấy vị đại sư chạm ngọc trước sau đều chầm chậm điều chỉnh tốt mình. Hầu hết đều bắt đầu làm việc,. Nghiêm túc nói, công việc giai đoạn trước sau của đại sư chạm ngọc hoàn toàn không khác biệt lớn gì, bước đi cũng ngang nhau, chầm chậm, rất nhiều người cũng đều không hứng thú, đều nói chuyện với người bên cạnh.

Thật sự tinh xảo, hẳn là đang trưa.

- Bộ trưởng An, hôm qua thật xin lỗi, tôi uống hơi nhiều rồi.

Trên hai chỗ ngồi hàng trước, Trương Ưng cúi đầu, nói nhỏ với An Văn Quân . Hôm qua anh ta quả thật uống không ít, đến rạng sáng mới tỉnh lại. Lúc tỉnh anh ta đã ở khách sạn rồi.

An Văn Quân nhìn anh ta một cái, vốn muốn nói hai ba câu phê bình, nhưng vừa nghĩ đến Lý Dương trong lòng lại mềm nhũn, thở dài, khẽ nói:

- Không có việc gì, sau này chú ý một chút thì được rồi!

Đối với Trương Ưng uống say rượu, An Văn Quân thật ra còn có vài ý kiến, công việc của bọn họ thường ngày sẽ tiếp xúc với rượu, nhất định phải uống. Nhưng uống rượu nhất định phải có liều lượng thích hợp, không thể cậy mạnh.

Càng không thể giống như Trương Ưng uống đến lảo đảo tại trận, như vậy đừng nói công việc, làm gì đều sẽ chậm trễ.

Tuy nhiên, hôm qua Trương Ưng uống với Lý Dương. Hai người cũng là bạn cũ, đồng nghiệp cũ, Lý Dương khác với các người khác, An Văn Quân hi vọng Trương Ưng có thể tiếp tục giữ mối quan hệ này với Trương Ưng.

Quan hệ này, đối với tương lai của An thị rất quan trọng, cho nên ngữ khí của cô mới nhẹ xuống.

- Bà yên tâm, sau này tuyệt đối không còn việc như thế nữa!

Trương Ưng vội vàng gật đầu, anh ta hoàn toàn không biết, tối qua vì uống nhiều rượu, còn làm những việc cực kỳ sai lầm,. Việc này đến tận sau này anh ta mới nghe nói.

Mày An Văn Quân đột nhiên nhăn xuống, trận đấu từ lúc bắt đầu đến hiện nay đã qua hơn một giờ. Ngoài Lý Dương ra, tất cả các đại sư chạm ngọc đều đã đang làm việc. Chỉ có một mình Lý Dương còn ôm khối Hắc bạch vô thường, nhắm mắt ngồi đó.

Thời gian một ngày rất dài, nhưng cũng không nên để lãng phí, Lý Dương dáng vẻ này khiến trong lòng An Văn Quân thầm có chút lo lắng.

Quan sát thấy điểm này của Lý Dương, không chỉ một mình An Văn Quân , rất nhiều người, bao gồm người ban giám khảo hiện nay cũng đều đang nhìn Lý Dương, ai cũng không biết Lý Dương rốt cuộc đang làm gì.

Vì chuyện ngày hôm qua, mọi người nghi ngờ lại chỉ là nghi ngờ, hoàn toàn không ai nói gì. Cho dù Lý Dương lãng phí thời gian, hôm qua mọi người chỉ dùng hơn nửa thời gian, có thể làm ra dao ngọc tốt hơn người khác, thậm chí lấy được người đứng đầu.

An Văn Quân đột nhiên quay đầu, nhìn hai người phía sau đang trao đổi nhỏ,l ại quay đầu cười cười.

Hai người phía sau, không ngờ còn lấy Lý Dương từ lúc nào bắt đầu đánh cược. Một người nói trong một tiếng, một người nói trong hai tiếng, hai người ai đều không phục, hiện nay đang đánh cược một ngọc khí. Hình nưh là là ngọc truỵ một người trong đó mang trên người, giá trị xa xỉ, theo cách nói của bọn họ phải trên trăm nghìn.,

Có thể tuỳ ý cược ngọc khi trăm nghìn, mấy người này hẳn đều có chút giá trị.

Nghĩ đến đây, An Văn Quân lại lắc đầu, vị trí ngồi của những người này đều ở hàng đầu tiên. Bản thân điều này chính là quý nhất trong sân, vị trí tốt nhất, người có thể mua được vé của vị trí này tất nhiên không phú thì quý.

Mấy người này có khả năng giống cô cũng là người của công ty châu báu nào đó, hoặc là thương nhân ngọc khi, người như thế dùng những ngọc khí để đối đổ đơn thuần là bình thường.

Lúc này Lý Dương không biết có người lấy hắn ra đánh đổ. Hắn còn đắm chìm trong hình ảnh lập thể của năng lực đặc biệt.

Trong hình ảnh lập thể, Phỉ Thúy trên tay không ngừng xảy ra biến đổi, màu đen và màu trắng trong hắc bạch vô thường, không ngờ bị phân chia quỷ dị.

Trong hình ảnh lập thể mạnh mẽ bị chia hai màu đen trắng, đang không ngừng sếp lại. Điều này cũng là phát hiện mới sau khi Lý Dương mở năng lực đặc biệt ngày hôm nay. Phát hiện này khiến hắn tạm thời ngừng kế hoặc và tính toán ban đầu.

Thay đổi này đem lại cảm giác rất đặc biệt cho Lý Dương. Lý Dương có dự cảm, có thể thật sự hiểu được thay đổi này, giúp hắn rất lớn rất lớn.

Mà theo kế hoạch ban đầu, Lý Dương định đem hắc bạch vô thường chạm ra hai nhân vật giống nhau, trở thành hắc bạch vô thường thực sự. Vì thế, Lý Dương còn chưa cầm những nguyên liệu bình thường để luyện tập.

Nếu không phải lần này hình ảnh lập thể thay đổi mới, Lý Dương cũng sớm đã động dao, bắt đầu công việc của hắn rồi.

- Tiểu tử này sớm bất động, hắn rốt cuộc đang muốn làm gì?

Một bên của ghế khán giả có hai người đang ngồi cùng nhau, bàn tán nhỏ.

- Tôi làm sao biết được, hắn tuy là em rể của tôi, nhưng tôi mới gặp mặt cậu ta mấy lần? Nhưng là cậu, tôi nghe nói trước đây cậu luôn cùng cậu ta, còn cùng đi Tây Tạng tìm kiếm bảo bối, cậu hẳn hiểu cậu ta hơn tôi!

Một người trong đó ngẩng đầu, hỏi lại người kia một câu, dáng vẻ còn như rất không hài lòng.

- Hì hì, chúng tôi đi Tây Tạng tìm kiếm bảo vật là có. Thời gian tôi ở cùng tiểu tử này cũng không ngắn. Tôi tự nhận còn xem như hiểu cậu ta, nhưng có lúc tính cách của cậu ta tôi thật sự không biết được!

Người còn lại cười hì hì, nói đến việc tìm kiếm bảo vật ở Tây Tạng, trên mặt còn mang theo chút đắc ý.

Hai người này chính là Vương Đức và Hà Kiệt, hôm qua Vương Đức hoàn toàn không dời đi cùng người trong tỉnh đến. Tối qua anh ta còn đi đến Trần Vô Cực bên đó một chuyến. Xem như là thay người nhà an ủi Lý Dương, nói thế nào, bọn họ đều là người một nhà.

Hôm nay, đến thẳng hội trường đển cổ động cho Lý Dương, nhân tiện xem thi đấu của em rể mình, Vương Đức đối với em rể này của mình, còn rất hiếu kỳ.

Hôm qua Hà Kiệt tới muộn hơn một chút. Bản thân thành phố mà anh ta làm việc ở bên cạnh Quảng Châu thời gian đến Yết Dương tất nhiên không so được với người khác. Lúc anh ta chạy đến trời đều tối rồi, lúc đó Lý Dương đã trở về Trần Vô Cực bên đó.

Đêm qua Hà Kiệt cũng đi Lý Dương bên đó, vì ngày hôm sau Lý Dương còn có thi đấu. Hà Kiệt chỉ có thể nói chuyện đơn giản liền rời đi, tuy nhiên sau khi biết Lý Dương không sao, anh ta cũng yên tâm, thẳng thắn ở lợi cùng Vương Đức cổ vũ cho Lý Dương.

Nếu Lý Dương giành được thành tích tốt, bọn họ còn có thể trước tiên đi chúc mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.