Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 377: Chương 377: Trước nói chuyện tốt sau nói chuyện xấu






-Không phải Chu Chí Tường, hắn quả thật là còn ở ngục giam, Hà lão đề nghị điều tra con của hắn, khi điều tra việc này mọi người liền phát hiện con cả của Chu Chí Tường là Chu Ngọc Khôn đã mất tích hơn một năm

Trịnh Khải Đạt vừa nói xong Lý Dương đã có chút hiểu ra, Chu Chí Tường không có vấn đề nhưng người nhà của hắn lại có.

-Ý của Hà lão là Chu Ngọc Khôn này đã học được thủ pháp làm đồ giả của cha mình, hắn chế tạo ra ba món đồ sứ giả rồi dùng một con đường khác đánh tráo?

-Không, Hà lão cũng không nói như vậy, ông đề nghị chia thành hai đường để điều tra, điểm mấu chốt là phải tra được ba món đồ sứ này bị dánh tráo khi nào ? Ai đánh tráo ? Chỉ cần có thể tìm được người đánh tráo thì mọi việc đã sáng tỏ

Trịnh Khải Đạt lắc lắc đầu, mọi người chỉ có thể hoài nghi Chu Ngọc Khôn chứ không hề có căn cứ là hắn làm giả những thứ này.

-Tôi hiểu rồi

Lý Dương gật gật đầu, nếu thật sự là Chu Ngọc Khôn làm thì chỉ cần tra ra người đánh tráo là có thể tra tới hắn, nói tóm lại là Chu Ngọc Khôn phải điều tra nhưng không cần phải quá mức chú ý tới hắn.

Trịnh Khải Đạt không nói chuyện nữa, Tư Mã Lâm đã láy xe vào nơi đổ, tối hôm nay Hà lão và Hoàng viện trường đều không có rời đi mà tạm thời đều ở trong khách sạn.

Hà lão một mình ở một phòng, trong phòng có hai cận vệ, lúc này Hà lão đang xem sách, nhưng mà trang sách rất lâu đã không được lật qua, rõ ràng là Hà lão không hề có lòng dạ đọc sách.

-Ông

Lý Dương gõ cánh cửa rồi đi vào, đám người Trịnh Khải Đạt đều bị ngăn bên ngoài, Trịnh Khải Đạt lắc lắc đầu, do dự một hồi rồi cùng Tư Mã Lâm thuê phòng ở nơi này, về phần Lưu Cương, hắn đã đứng bên ngoài canh cửa rồi.

-Đã trở lại à

Hà lão đặt quyển sách xuống cười cười nhìn Lý Dương, ông nói:

-Không tồi, đi lâu như vậy không chỉ không ốm mà có có chút mập lên

-Ông, cháu cũng không thể nào tự làm khó mình, có cái gì ăn ngon liền ăn, nên ngủ liền ngủ, ông cũng vậy, sao khuya thế này mà ông còn chưa nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ngài mai làm không được sao?

Lý Dương thuận thế ngồi ở bên cạnh Hà lão, Lý Dương cũng không có nhắc tới chuyện đồ sứ bị đánh tráo, những thứ này có ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới nền văn hóa cổ cũng là thứ mà hà lão căm giận nhất, hắn không muốn nhắc chuyện này để tránh Hà lão tức giận không vui.

-Ngủ không được a, gọi cháu về gấp như vậy quả thật là làm khó cháu rồi?

Hà lão thở dài, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ông tháo kính lão xuống, quyển sách trên tay cũng đặt xuống bàn.

Lý Dương nhìn lướt qua, quyển sách này nói về quá trình chế tạo đồ sứ , nó được in ở Cảnh Đức trấn, Lý Dương nhớ rõ trước kia Hà lão rất ít xem loại sách nói về chế tạo chuyên nghiệp này.

-Cháu không sao, đâu có gì vất vả, hơn nữa lần này ở Ruli cháu có được thu hoạch rất lớn

Lý Dương lập tức lấy khối Phỉ Thúy Thiên Châu xuống cho Hà lão xem, trên mặt lại lộ ra một tia đắc ý. Tám khối Thiên Châu này chính là những khối Thủy Tinh Chủng Thiên Châu duy nhất trên thế giới hiện nay, tin chắc là Hà lão chưa có gặp qua.

-Không tồi, rất không tồi, thứ tốt a, Phỉ Thúy Thiên Châu, hơn nữa còn là Thủy Tinh Chủng, quả là khó có, vận khí của cháu quả thật là nghịch thiên

Hà lão cười ha hả gật đầu, trên mặt còn mang theo một cỗ hiền lành làm cho mấy cận vệ trong phòng cảm thấy kinh ngạc. Từ khi phát hiện ra ba món đồ sứ bị đánh tráo Hà lão chưa từng cười qua, Lý Dương vừa về tới ông liền cười không ngừng, xem ra thái độ của Hà lão đối với Lý Dương quả thật là không giống bình thường.

Lý Dương ngẩn đầu lên cười nói:

-Không phải chỉ có nhiêu đó, hôm nay cháu kiếm được hơn trăm triệu ở đó, dù sao tiền của bọn hắn cũng không phải là tiền trong sạch, cháu kiếm từ bọn chúng một chút chẵng sao

-Hơn trăm triệu, quả thật là không ít, cháu nói đúng, bọn chúng là quỷ hút máu, kiếm của bọn chúng một chút cũng chẳng sao

Hà lão thản nhiên cười nhưng torng mắt lại có một tia lo lắng. Ông không phản đối Lý Dương kiếm tiền nhưng ông không muốn Lý Dương dùng cách này kiếm tiền, Lý Dương đổ thạch là dựa vào năng lực của mình, nhưng cá cược là thuần túy đánh bạc, tiền như vậy đến rất nhanh lại rất thoải mái, cứ như vậy thì sao này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

-Hà lão, cháu quen quá ít người, ông chỉ cho cháu một quỹ đi, cháu cần dùng gấp

-Quỹ, cháu tìm làm gì? Chẳng lẽ cháu muốn lập một quỹ cho mình?

Hà lão nghi hoặc nhìn Lý Dương một cái, với tài sản của Lý Dương hiện nay muốn lập một quỹ cho riêng mình không phải là vấn đề gì, có điều công ty của Lý Dương còn chưa chính thức khai trương, Hà lão cũng không hy vọng hắn lo quá xa, bên này còn không có chuẩn bị xong thì không nên làm thứ khác.

Lý Dương lập tức lắc lắc đầu:

-Không phải, cháu muốn lập một quỹ tình thương, số tiền thắng được ở Ruili sẽ dùng để xây dựng nó, quỹ này cháu suy nghĩ cẫn thận, không quyên tiền, cũng không xây trường tiểu học hi vọng gì gì đó mà chỉ chuyên thực hiện kế hoạch bửa cơm tình thương

-Kế hoạch bửa cơm tình thương?

Hà lão sửng sốt, từ này Hà lão mới nghe lần đầu, ông dù sao cũng đã lớn tuổi, cũng không xem TV nhiều nên không biết giai đoạn trước đã có một lần rầm rộ vụ việc này.

-Rất nhiều trường học vùng núi cách nhà học sinh rất xa, vì tiết kiệm thời gian nên người nhà thường mang theo cơm trưa cho con cháu mình ăn , trường học như vậy không thể nào có thiết bị giữ ấm cho thức ăn, những đứa trẻ này gần như đều chỉ ăn cơm nguội mà thôi

Lý Dương ngồi thẳng người dậy rồi tiếp tục nói:

-Còn nữa, rất nhiều đứa trẻ vì gia đình nghèo nên cơm trưa cũng tiết kiệm, việc này đối với việc phát triển và học tập của bọn chúng rất có hại, hiện tại đã có người tình nguyện làm những bửa cơm tình thương, nhưng mà năng lực bọn họ có hạn, cũng không giúp được nhiều cho lắm

-Cho nên cháu muốn đem số tiền mình thắng được tạo một quỹ, sau đó chuyên môn chuẩn bị những bửa cơm trưa cho mấy đứa trẻ này?

Hà lão cười gật gật đầu, bửa cơm tình thương ông không có nghe nói qua nhưng từ lời giải thích của Lý Dương ông cũng hiểu được đây là chuyện có lợi cho nhân dân đất nước, Hà lão căn bản không có khả năng phản đối.

Để cho Hà lão vui mừng là Lý Dương không dùng số tiền kiếm được từ cá cược làm của riêng chứng minh Lý Dương không có bị tiền tài hấp dẫn, sự lo lắng trong lòng của Hà lão cũng có thể buôn xuống rồi.

-Ông nói đúng, đây là một công trình khổng lồ lại lâu dài, nếu cháu có năng lực cháu rất hi vọng những đứa trẻ vùng núi có thể ăn những bửa cơm tình thương mỗi ngày, cháu biết việc này rất gian nan, rất hao phí sức lực và tiền tài, nhưng chỉ cần bắt đầu thì một ngày nào đó cũng sẽ thành công mà thôi

Lý Dương từ từ nói, từ khi nghĩ tới kế hoạch này, Lý Dương luôn muốn giúp cho mỗi đứa trẻ có thể ăn một bửa cơm ngon lành.

Sự gian nan của việc này Lý Dương hiểu rất rõ, việc này không phải có tiền là có thể giải quyết được, những đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi đâu chỉ có trăm vạn, hai trăm triệu của Lý Dương căn bản là không có khả năng giúp đở hết những đứa trẻ nơi này. Có điều trước giúp ít sau có thể giúp nhiều hơn, chỉ cần Lý Dương tiếp tục cố gắng thì nguyện vọng này không phải là không thể thực hiện được.

-Tốt, đây là chuyện rất có ý nghĩa, ông sẽ ủng hộ cháu, cháu cần người ông sẽ cho tiểu Kiệt giúp cháu, chuyện cái quỹ này nó cũng sẽ giúp cháu lo, nếu như cháu đã nghĩ ra cái quỹ này thì dứt khoát đặt tên nó là Quỹ tình thương Lý Dương đi

Hà lão lại nở nụ cười, Lý Dương có chút sững sốt, hắn lập tức hiểu ra tiểu Kiệt trong lời Hà lão chính là Hà Kiệt, có Hà Kiệt hỗ trợ thì Lý Dương có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.

-Tốt, sau khi về Bắc Kinh cháu sẽ nhờ Kiệt ca giúp đở

Tên của Quỹ lấy tên hắn hắn cũng không có phản đối, tên nào cũng được, chỉ cần có thể giúp đỡ cho những đứa trẻ là tốt rồi

Lần cá cược ở Ruili kỳ thật Lý Dương muốn kiếm đủ 400 triệu rồi mới về, ngày đầu tiên hơn 200 triệu, ngày thứ hai và ngài thứ 3 kiếm thêm một ít là được, mấy nghìn vạn cũng không thể nào khiến cho nhiều người chú ý được. Dựa theo kế hoạch lúc đầu thì tất cả số tiền này sẽ dùng cho những hoạt động của quỹ.

Có điều kế hoạch nữa chừng gặp chuyện, hắn chỉ mới kiếm được hơn 200 triệu, nhưng mà cũng không sao, cho dù sao này thiếu tiền thì Lý Dương cũng còn hơn 200 triệu tiền Phỉ Thúy chưa giải ra, chỉ cần giải ra là có thể giải quyết được vấn đề, không cần phải lo lắng, chỉ cần chờ tới năm sau, Lý Dương vẫn có thể một lần nữa tới Ruili kiếm thêm một ít về làm quỹ nữa , chẳng có gì phải lo cả.

Hà lão không nói chuyện mà chỉ gật gật đầu với nhân viên cảnh vệ.

Người cảnh vệ vời vàng đi tới trước một cái tủ rồi lấy ba món đồ sứ ra, Lý Dương ngồi thẳng người dậy, việc nẹn đến cuối cùng cũng đã đến, lúc trước đã nói chuyện cao hứng bây giờ tới lúc nói chuyện mất hứng.

-Chuyện hôm nay chắc cháu cũng đã biết rồi phải không?

Ba món đồ sứ đặt trước mặt Lý Dương, Hà lão khẽ thở dài một hơi rồi nhỏ giọng hỏi Lý Dương.

-Đã biết, lúc ở sân bay Trịnh ca đã nói cho cháu biết, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này

Lý Dương gật gật đầu, ánh mắt thì kinh ngạc nhìn ba món đồ sứ trước mặt. Ba món đồ sứ này rất giống thật, nếu không dùng năng lực đặc thù Lý Dương không thể nào nhìn ra nó có chỗ nào là đồ dỏm, khó trách thứ này lại có thể gạt được Liễu lão và Mao lão.

-Cháu thấy thế nào?

Hà lão hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi nói:

-Cháu nghĩ nên tra xét ba món đồ sứ này bị tráo khi nào mới là quan trọng nhất, tìm được người thì có thể tìm được hung thủ đứng phía sau

Hà lão gật gật đầu, nói :

-Cháu nói đúng, tìm được người đánh tráo là có thể tìm ra hung phạm, vụ việc này không phải là một người là có thể làm được, phía sau việc này khẳng định là có một thế lực khổng lồ, nếu không thì việc này cũng không thể nào làm tới mức thần không biết quỷ không hay như thế được. Có điều việc này cũng không quang trọng, cháu có biết vì sao ông lại gọi cháu về gấp như thế không?

Lý Dương do dự một hồi rồi nói:

-Không phải là ông để cho cháu đi xem xét cho những công ty châu báo đó chứ?

-Việc xem xét thì không gấp, trước mắt chuyện này chưa được truyền ra, tạm thời không tạo thành ảnh hưởng gì, dưới loại tình huống này điều tra ngọn nguồn mới là quan trọng. Ông gọi cháu tới, thứ nhất là dạy cháu làm thế nào để phân biệ hàng phòng chế ‘‘ Chu Phỏng’’, thứ hai là muốn cháu đi Cảnh Đức trấn một chuyến, ông có chuyện muốn cháu giúp ông điều tra

Hà lão lắc lắc đầu, Lý Dương có chút sững sốt, không ngờ Hà lão gọi mình về là bảo đi Cảnh Đức trấn.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.