Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 336: Chương 336: Trực giác






Thứ này có tên gọi là đồ chặn giấy, chỉ dùng để đặt lên góc của tờ giấy để duy trì sự cân bằng của tờ giấy.

Lý Dương thích xem một bộ phim tên là Lý Vệ làm quan, nội dung câu truyện hắn nhớ rất rõ, tên côn đồ Lý Vệ sau khi làm quan phải tra xét một tên tham quan ở Giang Nam, trước hết hắn phải tra xét tên quan tiền nhiệm nơi này.

Trên tay quan tiền nhiệm có một khối đá chặng giấy, Lý Vệ từ điểm này mới mò ra manh mối, cuối cùng mới phá được vụ án tham ô cực lớn thời Ung Chính.

Đá chèn giấy có rất nhiều hình dạng, thứ tốt nhất có hình chữ nhật hoặc hình bầu dục, ngoài ra còn có những thứ có hình động vật. Nguyên liệu làm những thứ này cũng không giống nhau, bình thường thì làm bằng gỗ hoặc bằng đá, tốt một chút thì làm bằng kim loại, quý hơn thì dùng ngọc, hổ phách để làm.

Hình thức của cái này nhìn giống như hình vuông, đoán chứng là cố ý gia công thành thế này, một khối Điền Hoàng ngọc lớn thế này rất ít gặp, nếu như lãng phí nguyên liệu thì những người thợ thời đó cũng đau lòng nữa chứ nói chi là bây giờ.

Khối đá chèn giấy này của Lý Dương ngoại trừ điêu khắc hình Mai Lan Cúc Trúc ra thì hai bên có điêu khắc hai con dơi, chạm trổ rất tinh xảo, dù đã trải qua mấy trăm năm cộng thêm một thời gian dài mai một thì sau khi tẩy rữa nhìn vẫn rất xinh đẹp.

-Nếu nó thật sự là đá chèn giấy mà Hòa Thạn sử dụng thì giá trị sẽ không thấp

Thường Thịnh tán thưởng nói, Thường Phong cũng gật gật đầu, hắn nhịn không được ngẩn đầu nhìn Lý Dương, trong mắt chứa sự hâm mộ và ghen tị, hắn không ngờ khối đá thoạt nhìn không chút thu hút này lại là một khối Điền Hoàng Ngọc.

Hơn nữa Lý Dương còn nói qua thứ này là hắn xuống nông thôn tìm được, lần này Lý Dương thật sự là đã kiếm lớn.

-Lý, Lý lão đệ, tôi hoàn toàn phục cậu rồi

Bạch Minh đột nhiên thở dài, ánh mắt khi hắn nhìn Lý Dương còn mang theo một chút phức tạp.

Đây chính là lần thứ hai Bạch Minh trơ mắt nhìn Lý Dương chiếm tiện nghi, lần đầu tiên là ở Hongkong, bọn họ không nhận r lai lịch của cái khạp nên cũng thôi. Lần này Lý Dương so với lần trước càng yêu nghiệt, từ một khối đá vứt đi cũng có thể biến thành Điền Hoàng ngọc, thật không biết còn chuyện gì mà Lý Dương không làm được nữa.

-Thứ này bị sơn một lớp sơn lên thời gian quá dài, chờ nghiệm chứng thêm một thời gian nữa khi chứng thực nó là thứ mà Hòa Thân sử dụng thì giá trị sẽ còn cao hơn nữa

Mao lão nói một câu, ông chủ Ngưu gật mạnh đầu, noại trừ hâm mộ ra thì hắn không hề có ý gì khác.

-Thầy Mao, tôi tin chắc thứ này là thứ mà Hòa Thân đã sử dụng

Thường Thịnh nhìn Lý Dương rồi đột nhiên nói, Mao lão có chút sững sốt rồi mĩm cười gật đầu. Thường Thịnh tin tưởng, ông và Bạch Minh cũng đều tin tưởng, thứ này là thứ được sơn ngụy trang mấy chục năm trước, hơn nữa còn là thứ bị người ta vứt bỏ, không thể nào nó là hàng phỏng chế thời nay được.

Huống hồ, cho dù có người phòng chế cũng sẽ không dùng Điền Hoàng Ngọc để phỏng chế, việc này không có ý nghĩa gì, hơn nữa nó là giả thì cũng không thể để cho Lý Dương chỉ dùng một nghìn để mua được.

Lúc này đám người Mao lão đã quên đi việc lúc trước bọn họ còn xem Lý Dương là tên phá sản rồi.

-Tôi nghĩ nó thật sự là đồ của Hòa Thân, Lưu Cương, su này hỏi thăm người nhà của gia đình kia một chút, có cơ hội thì giúp họ một chút, không cần đưa tiền cho họ, việc này chỉ hại họ thôi

Lý Dương quay đầu lại nói với Lưu Cương một câu, Lưu Cương lập tức gật đầu, điều tra thân phận của những người này đối với hắn rất dơn giản.

Mao lão và Bạch Minh nhìn nhau, bọn họ đều thấy torng mắt đối phương sự kính nể.

Người kiếm lợi còn có thể nghĩ tới người giúp mình kiếm lợi thì không có nhiều, hơn nữa phương pháp xử lý của Lý Dương rất hợp ý bọn họ, đưa nhiều tiền cho bọn họ cũng không có ý nghĩ gì, đưa nhiều tiền cho những người nông dân này cũng không phải là việc tốt gì.

Nhưng có cơ hội thì giúp họ một chút thì không giống vậy, nếu những người kia thật sự gặp nguy cơ thì cho dù Lý Dương đưa cho bọn họ bao nhiêu tiền cũng không có chỗ dùng.

Trong lòng của hai người bọn họ, Lý Dương đã trở thành một quý nhân rồi .

Thường Thịnh khẽ gật đầu, cười nói:

-Lý tiên sinh, cái Điền Hoàng Ngọc này của ngài rất không tệ không biết Ngài có đồng ý chuyển nhượng không? Tôi nguyện ý ra ba nghìn vạn để mua nó

-Ba nghìn vạn

Bạch Minh, Mao lão và ông chủ Ngưu đều cảm thấy rất kinh ngạc, có điều cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, với Bạch Minh và Cao lão mà nói, Lý Dương còn có thứ có người ra giá 500 triệu để mua, ba nghìn vạn không đáng là gì cả.

Ông chủ Ngưu thì đã tận mắt nhìn thấy Lý Dương giải ra Chanh Hoàng Băng Chủng, giá của khối Phỉ Thúy đó cũng không kém bao nhiêu so với khối Điền Hoàng Ngọc này.

Ba nghìn vạn là một cái giá rất chuẩn mực nếu thứ này là đồ của Hòa Thân.

Thứ này nếu có thể đem đi đấu giá thì giá có thể cao hơn một chút, nhưng rất khó vượt qua 4 ngàn vạn lần, đấu giá lại phải tốn phí thủ tục, thuế thu nhập, tính ra thì không hơn 3000 vạn được bao nhiêu, còn phải chờ một thời gian dài nữa.

Cũng có thể nói, giá mà Thường Thịnh đưa ra đã rất cao rồi.

Lý Dương rất vừa lòng nhưng lại lắc đầu, nói:

-Thực xin lỗi Thường tiên sinh, thứ này tôi rất thích, tạm thời không định bán

Thứ này Lý Dương vốn chỉ định giá 1500 vạn, giá trị của Điền Hoàng Ngọc cộng thêm hoa văn trang sức thì 1500 vạn là thích hợp, nhưng nó có quan hệ với danh nhân thì giá ngay lập tức tăng gấp đôi.

-Thật đáng tiếc

Thường Thịnh tiếc hận lắc lắc đầu, sau khi Lý Dương từ chối hắn cũng không tiếp tục nữa, thứ này hắn thích nhưng không nhất định phải có, có thể tới tay là tốt nhất, nhưng không được thì cũng không sao.

-Một nghìn trong nháy mắt tăng lên 3000 vạn, Lý lão đệ, cậu kiếm lời tới ba vạn lần đó

Bạch Minh lại nói một câu, lúc nói chuyện hắn còn không che giấu sự ghen tị, cái khạp lần trước có người ra giá sáu nghìn vạn, cái này thì có người ra giá 3000 vạn, chỉ cần hai món này thôi thì giá trị cũng gần trăm triệu rồi.

Làm cho Bạch Minh buồn bực là hai thứ này Lý Dương đều chiếm tiện nghi ngay trước mắt hắn, trong đời Bạch Minh chưa từng gặp chuyện này bao giờ.

-Lý Dương, sau cậu biết căn phòng vứt đi đó có bảo bối?

Mao lão hỏi Lý Dương một câu, Bạch Minh lập tức nhìn chằm chằm Lý Dương, sự nghi ngờ này ngay từ đầu đã có, chỉ là hắn xấu hổ nên không hỏi mà thôi.

Lần trước Lý Dương chiếm tiện nghi do Lý Dương có thể nói ra lai lịch của cái khạp nên bỏ qua, nhưng mà lần này thì rất quỉ dị, đừng nói tảng dá này bị vứt trong phòng, cho dù xuất hiện trước mặt bọn hắn thì bọn hắn cũng không nhận ra.

Lý Dương do dự một chút rồi lắc đầu nói:

-Tôi cũng không biết, sau khi vào cái sân đó tôi có cảm giác có cái gì đó hấp dẫn tôi, khi đi vào căn phòng tôi liền nhìn thấy tảng đá này, lúc ấy tôi càm thấy tảng đá này có gì đó không đúng lên lấy ra

-Đây là trực giác, trực giác đã dẫn cậu đi à?

Bạch Minh lập tức nói một câu, Lý Dương yên lặng gật gật đầu, ngoại dự đoán là mọi người cũng không ngoài dự đoán về việc này, thậm chí gật đầu khen ngợi nữa.

Thường Thịnh thở dài, nói:

-Lý tiên sinh vận khí tốt, xem ra thứ này có duyên với Lý tiên sinh

Kỳ thật người trong giới đồ cổ đều rất tin tưởng trực giác, trên thực tế quả thật có nhiều người thông qua trực giác mà kiếm lời, Mao lão từng một lần như vậy, cho nên mọi người cũng không cảm giác ngoài ý muốn.

Tư Mã Lâm ở Bình Châu giải ra khối Băng Chủng cũng là nhờ vào trực giác, đây là một nguyên nhân rất hàm hồ không giải thích được.

Lý Dương thở dài một hơi, loại cách nói này hắn đã nghe qua trong hội giao lưu với các vị chuyên gia, lần này thật sự không có cách nào giải thích nên mượn nó làm bia đở, không ngờ hiệu quả cũng không tệ lắm, sau này nếu có gặp trường hợp không tiện giải thích thì dùng cái cớ này cũng tốt.

-Lý tiên sinh, nghe nói Ngài là Ngọc Thánh, trình độ còn cao hơn cả Thiệu Ngọc Cường, ngài có thể cho lời bình về khối nguyên thạch này của chúng tôi hay không?

Thường Phong đột nhiên nói một câu, Thường Thịnh nhíu nhíu mày nhưng cũng không có ngăn cản hắn.

Người trẻ tuổi đều có tính hiếu thắng, thấy Lý Dương làm náo động như vậy nên Thường Phong không phục cũng là chuyện bình thường, chỉ cần nằm torng phạm vi khống chế thì để những người trẻ tuổi này tranh đấu một chút cũng tốt.

Có điều Thường Thịnh không cho là Thường Phong có thể làm khó Lý Dương, thông qua Lý Dương cho Thường Phong một chút giáo huấn cũng tốt, tên em họ này tử nhỏ đều được gia đình thương yêu, chưa từng gặp đã kích gì nên tính tình rất kiêu ngạo.

-Được rồi

Lý Dương nhìn Thường Phong vài giây rồi bất dắc dĩ gật đầu. Bạch Minh và Mao lão đều rất có hứng thú nhìn Lý Dương, lúc bọn họ quen biết Lý Dương thì hắn đã rất có danh tiếng trong giới ngọc thạch rồi, tuy biết hắn rất nổi danh nhưng hai người lại chưa từng thấy năng lực trên mặt này của hắn nên hai người đều rất là tò mò.

-Mời

Thường Phong nhường vị trí, Lý Dương cũng không khách khí mà đi thẳng tới máy giải thạch.

Ông chủ Ngưu cũng có hứng thú đi theo, ngay cả Thường Thịnh và người trung niên kia cũng vậy, hứng thú của mọi người với việc Lý Dương nhận xét về khối nguyên thạch này còn cao hơn cả khối đá vừa rồi.

Khối nguyên thạch trước mặt này không tính là lớn, chỉ nặng có 7,8 kg, bề mặt đã bị cắt hết một phần năm, mặt vết cắt cũng được rửa sạch rồi.

Từ những biểu hiện này cho thấy khối nguyên thạch này mới cắt không được bao lâu, hơn nữa trước cắt sau mài, thủ pháp rất chu đáo, trình độ cắt thạch cũng rất cao, không có chút Phỉ Thúy nào bị lãng phí.

-Từ bề ngoài xem ra đây là một khối nguyên thạch có lớp ngoài màu đen

Lý Dương chỉ vào bên trái khối nguyên thạch rồi nói tiếp:

-Biểu hiện của khối này không tệ nhưng những kẽ nứt này lại ảnh hưởng tới giá trị của nó, cũng may khối nguyên thạch này có một phần vỏ ngoài có hoa văn da rắn và một chút màu trứng muối, tổng thể mà nói thì khối nguyên thạch này không tệ

Thường Phong bĩu môi, thứ mà Lý Dương nói mọi người cũng có thể nhìn ra, nếu để cho hắn nói thì hắn còn nói tốt hơn Lý Dương nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.