Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 722: Chương 722: Triển lãm sưu tầm nhỏ (6)






Sự thần kỳ của nghiên cổ cũng hấp dẫn con em Hà gia, đáng tiếc bọn họ chỉ thuần túy là xem cho vui.

Nghiên thần long thần hổ được triển lãm trong mười lăm phút, tất cả mọi người tiến lên thưởng thức một hồi kỳ cảnh rồng bay hổ vờn, tất cả các chuyên gia cũng khen không dứt, không hổ là nghiễn thần trong truyền thuyết.

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Lưu Cương lần nữa đẩy xe đi .

Lúc này ánh mắt Hà Kiệt nhìn Lý Dương cũng có chút là lạ, thời gian hắn và Lý Dương ở chung một chỗ không tính là ngắn, cũng đã gặp Lý Dương mua đồ, nhưng hắn cũng không nghĩ tới trên tay Lý Dương còn có nhiều đồ tốt như vậy.

Bây giờ các chuyên gia nghị luận nhiều hơn, Tần lão rất hài lòng ngồi đó, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Lý Dương, trong nghiên thần này cũng có niềm kiêu ngạo của hắn, dù sao cũng là hắn phục chế lại hoàn chỉnh.

Lưu Cương lần nữa trở lại, lần này đẩy xe đẩy lớn hơn, các chuyên gia đang nói chuyện từ từ cũng ngừng lại, ánh mắt tất cả đều tập trung ở trên xe đẩy.

Nói món này lớn nhất cũng không quá đáng, lần này so với trước đó xe đẩy ít nhất phải lớn hơn gấp hai, phía trên đang đậy một tấm vải đỏ lớn hơn, phía dưới tấm vải đỏ còn hiện ra xuất một hình vật cứng, cũng không khác cái hộp thủy tinh lúc trước lắm .

Đi tới giữa, Lưu Cương nhìn bốn phía một cái, lúc này mới từ từ vạch trần tấm vải đỏ ra.

Kết quả phía dưới cũng giống như mọi người dự liệu, phía dưới tấm vải đỏ quả nhiên là một hộp thủy tinh lớn, phía dưới là mười hai bình nhỏ.

Tất cả mười hai bình đều là màu đen, lẳng lặng bày ra đó, thoạt nhìn rất tầm thường .

- Bình tiên âm!

Bạch Minh là người đầu tiên kêu lên, những cái bình này khi hắn đi cùng Lý Dương đi Minh Dương đã từng thấy qua, cũng một lần nghe qua âm nhạc thần kỳ của bình tiên âm, cho nên sau khi nhìn thấy không nhịn được kêu lên.

Nghe được ba chữ “bình tiên âm”, rất nhiều chuyên gia cũng sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về những cái bình trước mắt.

Cũng có rất nhiều người nghe qua bình tiên âm, những cái bình này còn từng được đài trung ương làm tiết mục, nhưng cũng không có nhiều người xem qua tiết mục này, hiệu ứng những cái bình này tạo ra trên ti vi và trên thực tế tận mắt thấy đơn giản là khác nhau trên trời dưới đất .

Lúc này phần lớn các chuyên gia cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này.

- Bình tiên âm là cái gì?

Lỗ Huyên rất nghi ngờ hỏi cha hắn đang ở bên cạnh, trên mặt Khổng lão cũng có chút mờ mịt, bên cạnh bọn họ là Lương lão, Sở Tính lão nhân cũng giống như vậy, ánh mắt Lý Thành Quang gắt gao nhìn chằm chằm mười hai bình nhỏ kia.

Chuyện lạ về những chiếc bình này là đã từng phát sóng trên ti vi, đáng tiếc những chuyên gia tin cậy đó là thật cũng không nhiều, cũng không truyền lưu ra đến nước ngoài. Lý Thành Quang ở Đài Loan, chưa tính là người nước ngoài, cộng thêm hắn lo chuyện ở cố cung, đối với chuyện bình tiên âm ngược lại cũng hiểu một chút .

Lý Thành Quang còn cố ý đi tìm tiết mục kia, ở trong Cố Cung Đài Bắc, còn cất giữ một món trân quý là cái bình nhỏ, cái bình này gặp gió cũng có thể phát ra thanh âm dễ nghe, rất đáng tiếc không phải là tạo thành khúc nhạc.

Chính là bởi vì lẽ đó, Lý Thành Quang mới mười phân tin tưởng tiết mục đó là thật, đây là món đồ sứ có thể ca hát thật sự.

- Một đống bình có gì hay, đồ càng ngày càng khó coi, còn không bằng cái nghiên vừa rồi kia!

Bên cạnh cái bàn kia, Hà Hoan rất mất hứng thú bĩu môi, cuối cùng nằm bò lên trên bàn. Hà San San nhìn cô một cái, cười lắc đầu, ngược lại Hà Kiệt vẫn bừng bừng hăng hái nhìn những thứ này, hắn không giống như tiểu nha đầu này chỉ biết xem cho vui.

Sau khi những cái bình này được đẩy vào, hắn còn đặc biệt chú ý phản ứng những chuyên gia xung quanh, trong mắt những chuyên gia này cũng mang theo một sự chờ đợi, còn mạnh mẽ hơn so với nghiên thần long thần hổ vừa rồi.

Đồ có thể để cho nhiều chuyên gia như vậy cũng chờ đợi, có thể kém sao?

- Mười hai bình này trải qua giám định, được công nhận là đồ sứ nung từ sét đen thời kỳ Tống triều, những cái bình này có một tên gọi vô cùng dễ nghe, gọi là bình tiên âm!

Lưu Cương từ từ nói, vừa nói vừa mở hộp thủy tinh, ở cửa cách đó không xa có người thả một máy quạt gió cỡ lớn, nhưng gió thổi ra chính là gió nhẹ, không ảnh hưởng người bên trong phòng khách nhỏ.

Gió nhẹ thổi, âm thanh thần tiên vang lên, đầu tiên nghê mờ ảo vang vọng bên trong phòng khách nhỏ.

- Âm thanh gì? Nơi nào phát ra âm nhạc?

Hà Hoan đột nhiên ngồi thẳng người, đầu không ngừng chuyển động, nhìn chung quanh, muốn tìm ra nguồn gốc thanh âm.

- Tinh!

Đột nhiên một tiếng rất vang, để cho Hà Hoan sợ hết hồn, tiểu cô nương chợt đứng lên, lại lắc đầu xoay tròn, một lúc lâu sau, cô cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh.

Hà Kiệt, Hà San San lúc này lại sửng sờ ở đó, không dám tin tưởng nhìn những cái bình trước mặt.

Hai người bọn họ vẫn luôn chú ý những cái bình tiên âm trên xe đẩy của Lưu Cương. Không giống Hà Hoan thấy mất hứng, thanh âm vừa vang lên, bọn họ cũng biết những thanh âm này là từ trong những cái bình kia truyền tới .

Khúc hát Tướng quân lệnh từ từ được trình diễn, bài hát này có chút khác với khúc hát hiện đại, nhưng hào khí cũng không hề giảm bớt, đều làm cho người ta nghe mà thấy nhiệt huyết mênh mông .

Cuối cùng Hà Hoan cũng phát hiện có cái gì không đúng, từ từ quay đầu lại, ngây ngô nhìn những cái bình kia.

Cô vẫn tìm kiếm âm nhạc, lại chính là từ nơi này phát ra.

Bình tiên âm, lúc này Hà Hoan và Hà San San bọn họ cuối cùng đã hiểu tại sao những cái bình này lại có cái tên như vậy, tiên âm, âm thanh thần tiên, hình dung vô cùng gần sát, âm nhạc thật sự tuyệt vời giống như tiên âm vậy.

Tất cả các chuyên gia chung quanh đều yên lặng, lẳng lặng nghe bài hát tuyệt vời này.

Có vài chuyên gia còn nhắm mắt lại, tựa hồ dụng tâm cảm thụ, dụng tâm lắng nghe.

Nào sợ ít người biết bình tiên âm, lúc này thần thái cũng đều giống nhau, đồ sứ phát ra bài hát, ngàn năm khó nghe được !

- Họ … liệu bọn họ có đặt cái mấyphts nhạc gì đó bên trong hay không, đang phát ra âm nhạc đó?

Lỗ Huyên kéo kéo cánh tay Khổng lão, từ từ nói một câu, bên cạnh cô, Lương lão, Lý lão đồng thời xoay đầu lại, nhìn Lỗ Huyên một cái sắc lạnh, hai vị lão nhân bình thời rất hòa nhã, đột nhiên nhìn mình như vậy, để cho Lỗ Huyên cũng sợ hết hồn .

- Chớ nói lung tung!

Ánh mắt Khổng lão càng thêm bén nhọn so với bọn họ, thấp giọng khiển trách, Sở TÍNH lão nhân nhìn bên này một chút, cuối cùng lắc đầu.

Lỗ Huyên nhìn cha còn có chút nóng nảy và sợ hãi, trong giây lát hiểu sai lầm của mình, hiểu rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên trắng bệch .

Cô rất ghen tỵ với Lý Dương, không tin Lý Dương có đồ tốt như vậy mới theo bản năng nói ra như vậy, nhưng nói như vậy, cũng tương đương cô đang chất vấn Hà lão, chất vấn vị lão tiền bối đức cao vọng trọng này lấy hư làm giả, cố ý lừa gạt bọn họ .

Lời này bị người khác hiểu lầm, vậy cũng rất phiền toái, có thể sẽ lập tức bị mời đi ra ngoài, vậy sau này phụ nữ bọn họ cũng không cần lăn lộn trong nghề này, chuyện này đủ để cho bọn họ không mặt mũi nào đi giao thiệp với người khác.

Chuyện như vậy thật là có thể xảy ra, mới vừa rồi khi chúc thọ, trong đại sảnh đã có một ví dụ điển hình rồi.

Có những lời, là không thể nói lung tung, đặc biệt là quan hệ bọn họ với Hà lão và Lý Dương bây giờ, những lời này càng không thể nói lung tung .

Cũng may giọng Lỗ Huyên nhỏ, những người khác không nghe được, Lương lão với Sở Tính lão nhân và Khổng lão quan hệ tương đối tốt, nếu không hôm nay thật đúng là sẽ có phiền toái.

Tướng Quân Lệnh lẳng lặng trình diễn một lần, ở lần thứ hai, Lưu Cương mới thản nhiên nói:

- Bộ bình tiên âm này, lai lịch cũng vô cùng thú vị, là anh Lý tình cờ phát hiện ở một quán cơm ở trấn Cảnh Đức trong lúc ăn cơm, lúc ấy những cái bình này được cất ở bên trong hai cái lò, hai cái lò đó nổi tiếng với tên gọi “biết hát”, sau khi anh Lý phát hiện trong đó có gì đó không đúng, liền thươnglượng cùng ông chủ quán đổi lấy hai cái lò này, cuối cùng để cho bình tiên âm bên trong phải lộ diện.

- Có vẻ như tình cờ, nhưng thật ra là tất nhiên!

Nghe lời của Lưu Cương, Thái lão đồng tình nói một câu, còn tràn đầy cảm khái.

Sự kiện này là hắn thấy bái phục Lý Dương nhất, may mắn của Lý Dương nhìn như là vô tình tới, thật ra thì cũng là có duyên cớ. Hai cái lò này trước kia đã được đài truyền hình làm phóng sự, cả thị trấn Cảnh Đức rất nhiều người cũng biết về đồ sứ biết hát, đáng tiếc căn bản không ai coi trọng nó, cũng không ai suy nghĩ những nhân tố khác, càng không có ai phát hiện bảo bối bên trong.

Lý Dương rất cẩn thận, chuyện gì cũng theo đuổi đến cùng, cho nên cuối cùng phát hiện ra bình tiên âm.

Dĩ nhiên, nếu Thái lão biết Lý Dương có năng lực đặc thù chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng điểm này Thái lão vĩnh viễn cũng không thể biết .

Trong lòng Thái lão suy nghĩ gì Lý Dương cũng không biết, Lưu Cương vẫn còn đang tiếp tục nói:

- Bây giờ các vị tiền bối có thể tiến lên đây nhìn, bất quá xin mọi người không chạm tới những cái bình này, bản thân bình cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt nhất là âm nhạc nghe cảm động này!

Lưu Cương nói vừa dứt, thì có mấy vị chuyên gia đi tới.

Một lọat chuyên gia tiến lên, cuối cùng cảm thán rời đi, sau cùng Hà Kiệt bọn họ cũng đi tới, Hà Hoan còn không nhịn được muốn cầm một cái bình lên xem một chút.

Cuối cùng Hà Hoan cũng nhịn được, cô tính tình hiếu động không giả, nhưng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Bình tiên âm trình diễn thời gian khoảng hai mươi phút, bài hát luân hồi diễn bốn lần.

Tất cả người nghe bài hát, tâm trạng kích động cũng được ổn định lại, tâm trạng cũng chậm chậm trở nên bình thản, mấy món trước đó của Lý Dương mang rung động bất ngờ cũng chậm chậm biến mất, bây giờ cũng có thể mang một tâm lý bình thường nhất mà thưởng thức.

Biến hóa này mỗi người cũng phát hiện được, nhưng người biết đây là thần hiệu của bình tiên âm cũng không nhiều .

Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, tâm trạng Lỗ Huyên vẫn không hề bình tĩnh được, vẫn luôn nhìn những cái bình này rất đố kỵ.

Đây là triển lãm mười món vật phẩm của Lý Dương, mười món này có thể nói giá trị cũng vô cùng cao, bình tiên âm, Bát Trường Sinh, nghiên thần long thần hổ và cả đèn bóng trăng, cũng là những món bảo vật làm cho người ta thấy mà không thể không muốn.

Cả bút tích thật của Diêm Lập Bản kia, ấm chánh tông Tuyên Đức, tất cả đều là thứ bọn họ mong muốn, cho tới bây giờ chưa có được món nào xứng tầm, trong lòng Lỗ Huyên muốn mắng to ông trời không có mắt, đồ tốt thế nào cứ để về tay Lý Dương cả.

Lưu Cương lần nữa rời đi, hai phút sau lần nữa xuất hiện ở trong đại sảnh.

Lần này xe đẩy nhỏ trở lại, tấm vải đỏ chỉ che lấp một phần, phần lớn chuyên gia bây giờ cũng đã bình tĩnh, lại tò mò nhìn xe đẩy trước mặt, không ai nói chuyện gì.

Lưu Cương cũng không để cho mọi người chờ lâu, rất nhanh mở tấm vải đỏ .

Phía dưới tấm vải đỏ, là hai cái giá đỡ nho nhỏ, bày trên đó là hai cây kiếm cổ, hai cây kiếm cổ cũng không có vỏ kiếm, cùng nhau hiện ra trước mắt mọi người.

Hai cây thần binh tuyệt thế rốt cục hiện ra trước mặt mọi người.

Thần kiếm Trạm Lô, thần kiếm Ngư Tràng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.