Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 894: Chương 894: Tranh đoạt!






Long Thạch Chủng, không ngờ là Phỉ Thúy Long Thạch Chủng.

Hai mắt của Trần Vô Cực và Hồng Lão đều sáng khác thường, giống như khi đói gặp được miếng thịt dê vậy.

Hai người đều tiến lên phía trước hai bước, đứng ở bên cạnh nguyên liêu Phỉ Thúy Long Thạch Chủng đó.

Phỉ Thúy trước mặt, bề ngoài toát ra tia huỳnh quang, rất giống Ngọc Tỷ Truyền Quốc kia.

Tuy nhiên, ánh sáng của Ngọc Tỷ Truyền Quốc càng trơn càng đậm, rất có quy luật và sáng bóng, càng giống Ngọc tỷ đang di chuyển trong ngân hà.

Lý Dương cũng vẫn chịu sức ảnh hưởng của Long Thạch Chủng, Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, đừng nói các nguyên liệu khác, thành phẩm cực kì khó thấy, loại Phỉ Thúy này có một bộ phận người đổ thạch đều không biết.

Còn trên thị trường cái gọi là trang sức Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, căn bản không cần đi xem cũng biết kết quả rồi. Nguyên liệu của loại Phỉ Thúy này đã biến mất cũng mấy chục năm rồi, trước hết không nói bọn họ có nguyên liệu mấy chục năm trước hay không, dù có, cũng không đủ cho bọn họ bày bán trong cửa hàng.

Phỉ Thúy như thế, vừa xuất hiện chắc chắn bị người cướp mất làm vật báu, không cần nói tìm con đường tiêu thụ, bày trong cửa hàng, Long Thạch Chủng đó, đa phần là lừa bịp người không hiểu.

Tuy nhiên, Long Thạch Chủng chân chính trước mặt này còn là khối nguyên liệu, nguyên liệu như thế đối với các đại sư chạm ngọc có thể nói có sức hấp dẫn trí mạng.

Hai lão nhân đều nhìn chằm chằm vào nguyên liệu Phỉ Thúy không còn vải che.

Lý Dương khẽ ho một tiếng, nhỏ tiếng nhắc:

- Trần Lão, Hồng Lão, các ông có thể ngồi xuống xem.

Cơ thể của hai lão nhân đồng thời rớt xuống, hai người nhanh chóng ngồi trên vị trí trước đó, dáng vẻ của họ vừa nãy quả thực có phần thất thố.

Lúc này, trên mắt hai người đều có cảm giác nóng phừng phừng, đặc biệt là Trần Vô Cực, trong lòng vô cùng hối hận, sao lại biểu hiện nóng lòng như vậy, trước mặt Lý Dương này một chút uy nghiêm cũng không còn rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến nguyên liệu Long Thạch Chủng trước mắt, trong lòng ông lại nóng như lửa thiêu.

Đây là Long Thạch Chủng, từ khi ông hành nghề chạm ngọc lâu như vậy, chưa từng gặp được Long Thạch Chủng hoàn mỹ này, có thể tự tay làm tác phẩm dây chuyền Long Thạch Chủng, đó cũng là niềm tự hào không ai có thể có được.

Chí ít Hồng Lão và hai vị đại sư còn lại chưa từng có cơ hội.

Trần Vô Cực nén lại kích động trong lòng, nhẹ nhàng hỏi:

- Lý… Lý Dương, khối nguyên liệu này cháu cũng thu được từ chỗ của Trần Lão sao?

Hồng Lão ở bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn Lý Dương, Lý Dương khẽ gật đầu.

Trần Vô Cực thở dài, nói:

- Nguyên thạch của Trần Lão đều là trước kia từ Myanma mang đi, không ngờ trong số nguyên thạch này còn có Phỉ Thúy Long Thạch Chủng hoàn mỹ này.

- E rằng hiện nay chỉ có trong nguyên thạch của Trần Lão có Phỉ Thúy như vậy!

Hồng Lão cũng cảm thán cúi đầu.

Với hai người mà nói, Lý Dương thật ra có thể hiểu được.

Long Thạch Chủng chỉ có trong nguyên liệu thủy thạch hàng tốt mới có thể giải ra, cũng có người nói Nguyên thạch nham động có thể giải ra loại Phỉ Thúy này, tuy nhiên loại Long thạch trong lịch sử đã biết toàn là giải từ Nguyên liệu thủy thạch, không thấy nguyên thạch nham động giải ra Phỉ Thúy Long Thạch Chủng.

Cùng với sự tăng trưởng của giá trị Phỉ Thúy, đừng nói nguyên liệu thủy thạch tốt, chỉ nguyên liệu thủy thạch thường, hiện nay cũng rất khó kiếm được.

Nguyên liệu thủy thạch đều kiếm được trong nước suối, hiện nay trong núi đều không moi ra nguyên liệu, đừng nói trực tiếp đi đãi, loại nguyên liệu thủy thạch tốt này, bốn mươi năm trước đã mất dấu rồi.

Cho nên hai người mới nói chỉ có nguyên liệu của Trần Xung lão nhân mới giải ra, Trần Xung lão nhân - vua đổ thạch trước đây, nguyên liệu của ông hầu hết đều do chính ông tìm được, toàn là nguyên liệu phẩm chất tốt, lúc bấy giờ, loại nguyên liệu này còn chưa mất dấu.

- Lão Trần, khối nguyên liệu này tôi muốn chia đôi.

Hồng Lão bất ngờ nói một câu, lúc nói xong mặt không đỏ, tim không đập, giống như hai người cùng mua đồ vậy.

- Nằm mơ à, đừng nói một nửa, một chút ta cũng không nhượng.

Trần Vô Cực lắc mạnh đầu, nói kiên quyết, nguyên liệu này là Lý Dương đưa tới, Lý Dương là ai, chính là đồ đệ mà ông chuẩn bị thu nạp, công phu chạm ngọc cả đời đều muốn truyền thụ lại, gần như con trai chính ông.

Trong tiềm thức của Trần Vô Cực, khối nguyên liệu này chính là của ông, ai cũng đừng mong cướp đi.

- Ông không thể độc chiếm được, cùng lắm thì, sau này tôi có nguyên liệu tốt sẽ nhường cho ông!

Hồng Lão lập tức lắc đầu.

- Còn sau này à? Ông cho rằng nguyên liệu Long Thạch Chủng đầy đường đều có à, mấy chục năm rồi, chúng ta gặp được khối này, hôm nay dù ông nói thế nào tôi cũng không nhượng lại!

Đầu Trần Vô Cực lắc đầu như cái trống, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khối nguyên liệu Long Thạch Chủng kia.

- Ông không nhượng lại cho ta, tôi sẽ không đi đâu, ngày ngày tôi ở lại đây khiến ông không làm gì được.

Hồng Lão bất chấp đạo lý, Lý Dương, Vương Giai Giai ngồi ở đó chết lặng, lúc này, Lý Dương định phản ứng lại.

- Hồng Lão, ông không phải đã lui về hơn chục năm rồi, còn muốn khối nguyên liệu này làm gì?

Lý Dương rất cẩn thận hỏi một câu, Trần Vô Cực sững người, lập tức hưng phấn vỗ đùi,lớn tiếng nói:

- Đúng, bị ông quấy rối suýt nữa ta quên mất, ông đã lui về hơn chục năm rồi, ở đây tranh đoạt gì với tôi nữa?

Thời gian Hồng Lão phong đao dài hơn Trần Vô Cực, tuổi tác lớn hơn, sức khỏe cũng không tốt, căn bản không thể lần nữa có khả năng làm tiếp.

Bị hai người nói như vậy, Hồng Lão tựa hồ cũng nghĩ đến, dù ông có được khối nguyên liệu này cũng không thể đích thân động thủ được.

Điều này khiến sắc mặt ông có chút ảm đạm, gặp được khối nguyên liệu hoàn mỹ trong lòng mình ấp ủ, mình cũng không có năng lực mà làm, đối với đại sư đứng đầu quả thực là đau xót.

Tuy nhiên đó cũng là Hồng Lão, tâm tính người thường sao có thể so được, không quá một phút, ông lại lấy lại tinh thần.

Hồng Lão ngồi thẳng người, lớn tiếng nói:

- Tôi không tự mình làm, có thể để A Hạo làm!

A Hạo tên là Hoàng Hạo là đại đồ đệ của Hồng Lão cũng là người có trình độ cao nhất, đại sư chạm ngọc nổi tiếng trong nước, sau bốn bị đại sư đứng đầu đã lui về, tên tuổi của cậu ta xem như một trong các đại sư có tiếng vang nhất.

Trên cổ Lý Dương đeo dây chuyền, vẫn là dây chuyên Thủy Tinh Chủng Huyết mỹ nhân, trong tay hắn làm ra.

- Vậy càng không được!

Trần Vô Cực hất đầu lên, tỏ ra rất tự tin, tiếp tục nói:

- Lão Hồng, không phải tôi không cho ông, A Hạo rất giỏi, nhưng cậu ta không hơn được Trần Nhất Đao tôi, nguyên liệu như thế, ông cho rằng giao cho ai thích hợp nhất?

Trần Nhất Đao là tên khác của Trần Vô Cực, sự mềm dẻo và cứng rắn của ông không ai bì được, Nhất Đao có thể làm ra các thứ không ai có thể làm được, cho nên mới gọi là Trần Nhất Đao.

Sau khi Trần Vô Cực thành danh, người gọi biệt danh này cũng ít đi, chỉ có các thế hệ tiền bối cùng ông vẫn gọi như vậy.

Hồng Lão khẽ gật đầu, tâm tình có chút giảm xuống.

Sau khi bốn vị đại sư giỏi nhất lui về, Hoàng Hạo quả thực là người không ai có thể so được, nhưng Trần Vô Cực đã trở lại rồi, ông là cao thủ không ai bằng, lại thêm kinh nghiệm phong phú, so với Hoàng Hạo quả thực hơn hẳn.

Nguyên liệu hoàn mỹ như thế chỉ cố thể giao cho người giỏi nhất mới thích hợp, nếu là đích thân ông vẫn còn có thể so được, nhưng tiếc rằng ông đã già rồi, không cầm nổi dao rồi, không có tư cách cạnh tranh rồi.

Nghĩ đến đây, Hồng Lão lại có chút hâm mộ và ghen tị Trần Vô Cực.

Trần Vô Cực xuất thân con nhà võ, thân thủ rất tốt, hơn bảy mươi tuổi rồi, mấy thanh niên còn không phải là đối thủ của ông, dù ông phong đao cũng là do hiu quạnh và người nhà khuyên.

Điểm này mọi người không thể so sánh với Trần Vô Cực, như hiện nay nói trở lại liền trở lại, đó là bởi vì có thân thủ tốt làm chỗ dựa, còn mấy người già bọn họ muốn trở lại cũng khó lòng mà thực hiện.

- Khối nguyên liệu này sao không sớm xuất hiện mười mấy năm trước chứ?

Hồng Lão thở dài, Trần Vô Cực nhếch miệng cười.

Hồng Lão đó rời bỏ tranh giành, Trần Vô Cực tất nhiên rất vui mừng, lúc tuổi trẻ, danh tiếng của ông còn chưa lớn, nghề chạm ngọc còn chưa bùng nổ, mấy người già họ không ít lần cạnh tranh các nguyên liệu.

Mỗi lần đó đều tranh giành đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng cho dù người có thể cầm được nguyên liệu cũng rất gian nan.

Nào được như hôm nay có thể khiến Hồng Lão bỏ cuộc dễ dàng như vậy, điều này trước đây rất hiếm thấy.

Tuy nhiên nghĩ một lúc, Trần Vô Cực lại có chút thổn thức, Hồng Lão không tranh giành là vì ông gìa, thế hệ các ông quả thực đều đã già rồi. Cho dù là ông, hiện nay sức khỏe tốt có thể cầm cự thêm vài năm, nhưng vài năm sau thì sao? Một khi hơn tám mươi tuổi rồi, cho dù ông võ công cao cường đến đâu e rằng chũng không thể thuận buồm xuôi gió làm được chuyện mình muốn làm.

Nghĩ đến đó, ánh mắt Trần Vô Cực nhìn Lý Dương càng nóng hơn, Lý Dương có thể nhanh chóng trưởng thành kế thừa được sự nghiệp của ông, sau này lúc phong dao chính thức ông cũng không còn tiếc nuối nữa.

- Lão Trần, nguyên liệu cho ông không vấn đề, nhưng tôi muốn xem ông làm.

Hồng Lão lại nói, Trần Vô Cực chần chừ một lúc, cuối cùng gật đầu nhận lời.

Ông hiểu tâm tư của Hồng Lão, nguyên liệu khó gặp được này không thể đích thân làm rất đáng tiếc, nhưng vẫn có thể tận mắt xem khối nguyên liệu này làm thành thành phẩm, các ông đều giành cả đời cống hiến cho chạm ngọc, có thể tận mắt nhìn được trang sức Phỉ Thúy hoàn mỹ xuất hiện cũng tốt.

Như người đổ thạch, mình giải không ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, nhìn người khác giải ra cũng rất vui.

- Lý Dương, khối nguyên liệu này, con định làm như thế nào?

Trần Vô Cực ngẩng đầu nhìn Lý Dương, lúc này tâm trạng ông vô cùng bình tĩnh, nguyên liệu là của Lý Dương, muốn làm thành như thế nào vẫn do Lý Dương tự quyết định.

- Làm một chiếc vòng tay, hai cặp nhẫn còn lại làm thành dây chuyền.

Lý Dương lập tức trả lời, xử lý như thế nào khối nguyên liệu Phỉ Thúy Long Thạch Chủng này, Lý Dương sớm đã nghĩ xong rồi, khối nguyên liệu Phỉ Thúy này không nhỏ, có thể làm được vòng tay.

Các nguyên liệu còn thừa không ít, hai đôi nhẫn rất đơn giản, còn dây chuyền sau này còn phải lấy ra hai cái tặng cho Lâm Lang, lúc ở Toronto, Lâm Lang đã giúp Lý Dương không ít.

Mặt nhẫn Long Thạch Chủng có thể làm thành nhẫn đính hôn, lúc chính thức kết hôn mang ra.

Trước đây Lý Dương giữ lại một cặp nhẫn Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, tuy nhiên hiện nay đã có Long Thạch Chủng tốt hơn, liền chọn nhẫn Phỉ Thúy Long Thạch Chủng.

Hai cặp nhẫn, có một cặp Lý Dương định giành cho Lưu Cương, thời gian Lưu Cương theo hắn rất dài, luôn luôn chịu vất vả khổ nhọc, Lý Dương cho cậu ta tiền cậu ta cũng không lấy, hơn nữa Lưu Cương vẫn độc thân cũng không tiêu đến tiền gì.

Cặp nhẫn Long Thạch Chủng này là quà của Lý Dương vì cậu ta chuẩn bị, quà cưới, tin tưởng đến lúc Lưu Cương thấy cặp nhẫn này sẽ rất vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.