Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 279: Chương 279: Tỉ số đổ thắng khủng bố






Nguyên thạch không nhiều lắm, hơn hai mươi khối, ba chiếc xe hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn, nên cũng không cần dùng xe đặc biệt đưa về.

Vì chờ bọn Lý Dương tới, Trương Vĩ và Cố lão cũng chưa đi, ở Quảng Châu đợi họ, ngày mai cũng có thể dự triển lãm của bọn họ, trong đó có thể có một số Phỉ Thúy là bọn họ giải ra, thấy Phỉ Thúy mình giải ra được bán trong buổi bán đấu giá, mấy người cũng rất tự hào.

Buổi tối, Lý Dương không ăn cơm cùng bọn Trịnh Khải Đạt. Lý Dương cùng Lưu Cương và Lý Xán mấy người đến một quán ăn bên ngoài, mấy người trẻ tuổi ngồi chung một chỗ càng lộ vẻ tự tại, mùa hè ngồi ở quán ngoài vỉa hè uống bia lạnh, ăn tôm cá, thật là không gì thoải mái bằng.

Khi ở cùng Lý Dương thời còn đi học, Lý Xán và Lý Dương hai người trò chuyện rất lý thú, bây giờ hai người lại không ngừng trò chuyện ôn lại chuyện cũ. Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương thỉnh thoảng cười trộm. Người ta chỉ biết một Lý Dương rất được tôn trọng ở Bình Châu, cũng không ai biết lúc đi học Lý Dương còn có nhiều chuyện như vậy.

……………………

Tại tổng công ty của tập đoàn An Thị, phòng họp đèn điện sáng ngời .

An Văn Quân đang đứng ở phía trên cùng, giới thiệu với mọi người thu hoạch của cô lần này tại Bình Châu. Tổng giám đốc An Thị - An Chí Thành, Chủ tịch An Thị - An Lao gia cũng ngồi ở phía dưới, ngoài hai nhân vật trọng yếu này ra, còn có những thành viên trọng yếu khác của An Thị, cũng nghiêm túc nghe An Văn Quân giới thiệu.

Ngoài ra, An Văn Bình cũng ngồi trong đó lắng nghe. Bình thường cô chưa bao giờ có cơ hội tham gia hội nghị công ty loại này, lần này bởi vì quan hệ với Lý Dương nên cũng để cô tham gia.

- Việc mua nguyên thạch cao cấp là sai lầm của tôi, để cho công ty tổn thất hơn ba mươi triệu, tôi sẽ tự viết báo cáo nói rõ chuyện này, nhưng với Lý Dương, tôi cho là chúng ta vẫn chưa coi trọng anh ta lắm. Mọi người hãy xem kết quả từ việc Lý Dương làm cố vấn Thạch, chọn cho chúng ta những cược thạch trọng điểm xem.

An Văn Quân cầm lên một phần tài liệu, chờ An Chí Thành gật đầu với cô một cái, mới từ từ nói:

- Lý Dương giúp chúng ta lựa chọn được tổng cộng bốn trăm hai mươi bảy khối nguyên thạch trọng điểm, chúng ta tổng cộng chọn ra ba trăm lẻ chín khối, trong đó sáu khối trùng nhau, sáu khối này buổi chiều nay tôi đã đem về toàn bộ từ chỗ bán đấu giá.

An Văn Quân dừng một chút, nói tiếp:

- Ba trăm lẻ chín khối nguyên thạch, trừ đi sáu khối cuối cùng, còn thừa lại ba trăm lẻ ba khối tất cả đều đã giải ra ngoài, trong đó cuộc thắng là hai trăm hai mươi bảy khối, tỷ số cược thắng là 74.91.

An Văn Quân nói xong, tất cả mọi người đang ngồi nghe cũng hít một hơi thật sâu, há hốc mồm. Như vậy là tương đương với tỉ số ba phần tư cược thắng rồi. Đây là con số bất kỳ một chuyên gia cược thạch của công ty châu báu nào cũng không làm được.

Nếu nói có người có thể làm được, chỉ e cũng chỉ có vị lão nhân ở Vân Nam kia, tương truyền vị lão nhân kia có tỷ số cược thắng là 90 trở lên, nhưng lão nhân gia đó đã mười mấy năm không công khai ra tay, tất cả mọi người đều không rõ bây giờ như thế nào.

- An Văn Quân, cháu khẳng định cao như vậy?

Người ngồi ở bên cạnh An Chí Thành, nhỏ tuổi hơn An Chí Thành một chút nhẹ giọng hỏi một câu, mấy người cũng gật đầu, con số này bây giờ khiến cho người ta quá khó mà tin tưởng được.

- Chú hai, những thứ này đều là cháu nhìn tận mắt mà thống kê ra, tuyệt đối sẽ không có nhầm, con đi Minh Dương một chuyến, từng đến nhà Lý Dương giait thạch rồi. Khi đó tỷ lệ cược thắng là bảy mươi trở lên, lúc ấy con đã báo về một lần.

An Văn Quân như thế, tất cả mọi người nhớ tới, đúng là ban đầu An Văn Quân chích xác là có báo như vậy, bởi vì cái báo cáo này bọn họ mới đồng ý để cho Lý Dương trở thành cố vấn cuộc Thạch của công ty. Nhưng rất nhiều người cũng không tin Lý Dương một người trẻ tuổi như vậy lại có thể có lợi hại đến vậy, cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, đều cho rằng có phần tâng bốc.

- Chú hai, ở đây cháu còn có một số tài liệu, trước hết chú hãy nghe một chút nhé!

An Văn Quân cầm lên một trang giấy, từ từ đọc thì thầm:

- Buổi giao dịch Bình Châu lần này, Lý Dương công khai giải tổng cộng có năm mươi mốt khối nguyên thạch, ba mươi bảy khối cược thắng, tỷ lệ cược thắng là 72.54.

Tất cả mọi người thở nhẹ, 72.54 so với con số 74.91 vừa rồi còn ít hơn một chút, mọi người lại có thể tiếp nhận.

- Nhưng …

An Văn Quân đột nhiên cao giọng, tiếp tục nói:

- ba mươi bảy khối Phỉ Thúy đã giải ra, có ba mươi ba khối là thắng lớn, trong số ba mươi ba khối thắng lớn này, còn có ba khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy và còn có một khối cực phẩm Phỉ Thúy Huyết Mỹ Nhân.

Cùng thế lực của Tang Đốn tướng quân hợp tác khai mỏ, là công việc trọng điểm của An thị, có thể khai thác mỏ quặng ở Mianma có ý nghĩa vô cùng trọng yếu đối với An Thị, nhìn hành động uy hiếp liên tiếp của Thiệu Thị đã biết, nếu bọn họ không có mỏ quặng làm chỗ dựa, làm sao dám gây khó dễ đối với An Thị.

- Tang Đạt Lạp, có phải người Tang Đốn tướng quân công khai thừa nhận là người thừa kế đó không?

An lão gia hỏi một câu, An Chí Thành vội vàng gật đầu:

- Không sai, chính là hắn, Tang Đốn tướng quân không có con cháu, đã từng công khai nói rằng Tang Đạt Lạp là người thừa kế của hắn.

Tất cả mọi người gật đầu, người biết trước Tang Đạt Lạp chính là người thừa kế của Tang Đốn tướng quân cũng không nhiều, nhưng vừa nói như thế tất cả mọi người đã hiểu. Chẳng trách Tang Đốn tướng quân sẽ vì Tang Đạt Lạp mà tăng thêm một điều kiện như vậy, thân phận Tang Đạt Lạp đối với Tang Đốn tướng quân rất quan trọng, người thừa kế tương đương với Tang Đốn tướng quân tương lai.

- Vậy bọn họ có nói hay không, Lý Dương xuất hiện với thân phận của An Thị, hay là xuất hiện với thân phận cá nhân?

An lão gia lại hỏi một câu, tất cả mọi người sửng sốt một chút, vấn đề này, nhìn như đơn giản, nhưng lại rất quan trọng.

An Chí Thành lập tức hiểu ra ý của Lão gia, vội vàng trả lời:

- Điểm này bọn họ cũng không nói.

- Được, tôi hiểu, An Chí Thành, bây giờ là cậu là Tổng giám đốc, cũng có nghĩa là trong phạm vi chức quyền của cậu, cậu xử lý tốt nhất là được.

An lão gia không nói gì, nhưng tất cả mọi người hiểu ý tứ của ông, An Chí Thành gật đầu một cái, trên mặt lại không một chút nhẹ nhõm.

Lần này Lý Dương lấy thân phận gì mà gia nhập, đối với An Thị mà nói vô cùng quan trọng, nếu bỏ cái thân phận chuyên gia cược thạch, Lý Dương chỉ là một công nhân viên, chưa đủ tư cách. Nếu là lấy thân phận cá nhân, Lý Dương sẽ là đối tác, hợp tác khai mỏ cùng Tang Đốn tướng quân, bản thân An Thị chỉ có bốn phần cổ phần, nếu thêm cá nhân Lý Dương, thế tất phải phân chia một phần cổ phần nhất định của bọn họ, An Thị chắc chắn sẽ không vui lòng.

Để Lý Dương trở thành công nhân viên của An Thị liền biến thành công việc chính của An Chí Thành, nhưng An lão gia cố ý đề cập tới chuyện phạm vi chức quyền, là nói rõ hắn cũng không muốn lấy quyền cổ đông kéo Lý Dương về.

An Chí Thành làm Tổng giám đốc, quyền lợi là rất lớn, đáng tiếc không có quyền phân phối lại quyền cổ đông, cái quyền lợi này chỉ hội đồng quản trị mới có, nói ra những lời này thì ý họ cũng đã rất rõ ràng.

………………………………

Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Dương và Trịnh Khải Đạt cùng đến, hôm nay là buổi đấu giá dự bị, có thể có thành tích hay không, rất quan trọng.

Triển lãm dự bị chính là để cho mọi người xem trước một số vật phẩm bán đấu giá, ở buổi đấu giá chắc chắn sẽ không đem vật phẩm bày bừa ra. Buổi đấu giá chánh quy mọi người chỉ có thể nhìn từ hình vẽ.

Muốn biết hình dáng chân chính của món đồ, rốt cuộc có tót hay không, cũng chỉ có thể tới tham gia triển lãm dự bị.

Buổi đấu giá đồ cổ, triển lãm dự bị càng quan trọng hơn, buổi đấu giá cũng không bảo đảm tất cả đồ bán đấu giá nhất định là thật. Lúc này bạn nhất định phải xem cẩn thận trong triển lãm dự bị, xác định không phải giả mới đi đấu giá, có một chút nghi ngờ tốt nhất hãy từ bỏ, trong buổi đấu giá cũng không phải là không có xuất hiện hàng giả.

Dĩ nhiên, các công ty bán đấu giá lớn vì duy trì uy tín công ty mình cũng sẽ cố gắng bảo đảm hàng thật, rất nhiều công ty bán đấu giá mời tới nhóm chuyên gia lớn cũng vì cái này. Một khi bán đấu giá ra hàng giả, tuy nói không cần bọn họ trả lại hàng, nhưng đối với công ty bán đấu giá, ảnh hưởng uy tín lại vô cùng nghiêm trọng.

Triển lãm dự bị bắt đầu từ chín giờ, tám giờ là thời điểm ngân hàng phái người đưa tới toàn bộ Phỉ Thúy, toàn bộ gian trưng bày bên trong, để bảo đảm an toàn công ty mời tới mười hai nhân viên an toàn cùng với bốn hộ vệ của Trịnh Khải Đạt tất cả đều vào vị trí. Hôm nay, an toàn của những Phỉ Thúy này liền do bọn họ bảo đảm.

Toàn bộ chuẩn bị xong, Trịnh Khải Đạt cùng Tư Mã Lâm cũng đến lầu dưới chờ đợi khách, Lý Dương ở lại trong phòng triển lãm.

- Lão Đại, anh có căng thẳng không?

Lý Xán đột nhiên đến bên cạnh Lý Dương, rất nhỏ giọng hỏi một câu, hôm nay Lý Xán mặc áo sơ mi trắng còn đeo cà vạt, thoạt nhìn rất tinh thần, đáng tiếc ánh mắt đảo quanh suốt, ảnh hưởng hình tượng.

- Tôi không căng thẳng, thế này có gì mà căng thẳng?

Lý Dương cười một tiếng, dáng vẻ Lý Xán làm cho người ta một chút là có thể nhìn ra hắn rất căng thẳng, không chỉ có nhìn chung quanh, đôi lúc còn hẫng chân một cái, còn thiếu mỗi không viết lên trên mặt bốn chữ “tôi rất căng thẳng”.

Lý Xán trợn to hai mắt, nói:

- Đây chính là buổi đấu giá đầu tiên của công ty chúng ta, có thể thành công hay không đối với công ty chúng ta mà nói ý nghĩa rất lớn, anh là ông chủ, thế nào mà một chút căng thẳng đều không có?

Lý Dương bị cái vấn đề này làm cho có chút dở khóc dở cười, không nhịn được lắc đầu một cái, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Tiểu Xán, bây giờ chẳng qua là triển lãm dự bị, còn chưa tới thời gian buổi đấu giá chính thức. Hơn nữa, những thứ đồ này của chúng ta cũng là hàng tốt, xuất hiện ở trên thị trường cũng bị người ta tranh giành, tuyệt đối không cần lo lắng, cậu yên tâm đi.

- Sẽ không có vấn đề gì, em biết, em rất yên tâm.

Lý Xán gật đầu một cái, đi đi lại lại chung quanh, từ bộ dáng của hắn vẫn có thể nhìn ra hắn rất căng thẳng.

Cách đó không xa Chu Lỗi thoáng nhíu mày một cái, lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Xán, kéo Lý Xán vào trong góc tường. Không biết Chu Lỗi nói với Lý Xán những gì, nhưng khi Lý Xán đi ra, có vẻ tự nhiên rất nhiều, tuy nói chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng so với mới vừa rồi thì dáng vẻ đã khác.

Không lâu sau, mấy người đến dự, Trịnh Khải Đạt tự mình đưa vào.

Mấy người đi vào, đi ở giữa nhất chính là một người trung niên, Lý Dương chưa từng gặp nhưng hai cô gái bên cạnh hắn Lý Dương đều biết, hơn nữa còn ở chung một khoảng thời gian dài, chính là hai chị em An Văn Quân và An Văn Bình.

- Phó tổng An, mọi người đã tới.

Lý Dương nghênh đón, không ngờ An Thị tới dự triển lãm sớm như vậy. Nếu xét về quan hệ với Lý Dương thì bọn họ làm như vậy cũng là muốn lấy lòng Lý Dương.

An Văn Quân hé miệng cười một tiếng, chỉ chỉ người trung niên trước mặt, quay sang nói với Lý Dương:

- Lý cố vấn, đây là Tổng giám đốc công ty An Thị chúng ta, An Chí Thành.

- An tổng, chào ngài.

Lý Dương hơi sửng sờ, vội vàng đưa ra đi tay, An Thị hôm nay nể mặt mũi hắn, Tổng giám đốc đích thân đến.

- Lý cố vấn, thật là trẻ tuổi quá, vốn là đã sớm muốn đến gặp cậu, nhưng vẫn luôn không có thời gian, xin hãy tha lỗi.

An Chí Thành biểu hiện rất là hào phóng, hoàn toàn không có dáng vẻ của Tổng giám đốc tập đoàn lớn. Khiến ngay cả Lý Dương cũng có cảm giác vừa mừng vừa lo.

Không tán gẫu cùng người của An Thị được bao lâu, lại có người tiến vào, lần này Lý Dương biết cả hai người tiến kia.

Là người của Thiệu Thị đến, Thiệu Ngọc Hoa và Thiệu Ngọc Long cùng đến, duy chỉ có thiếu Thiệu Ngọc Cường. Lý Dương nhớ tới chuyện Thiệu Ngọc Cường đã từng nói muốn đi Vân Nam, cũng không có để ý, vội vàng cùng Lý Xán ra nghênh đón .

Hai tỷ muội nhà An Thị lạnh lùng nhìn người nhà Thiệu Thị tới, sau khi nghe phải đi thăm dự triển lãm Phỉ Thúy, An Văn Bình vốn không muốn đi, lại bị An Văn Quân lôi đi, lúc này không thích hợp để cô quấy rầy Lý Dương.

Từ từ, người đến càng lúc càng nhiều, trên căn bản công ty nhận được thiệp mời đều phái người tới, ngoài những công ty này, còn có một vài người không mời mà xin tự tới.

Những người này phần lớn là phú thương Quảng Châu, nghe nói có một buổi đấu giá như vậy, muốn đến xem có Phỉ Thúy tốt hay không để mua về. Bọn họ cũng muốn mua về tìm người gia công làm thành đồ trang sức đeo tay để dùng, đấu giá được Phỉ Thúy thì muốn làm cái gì là có thể làm cái đó.

Không lâu sau, có đến hơn trăm người tụ tập, cũng may cái gian triển lãm này khá lớn, nhiều người như vậy cũng không chật chội.

- Lý ca, có điện thoại.

Lưu Cương đột nhiên vội vã đi tới, trên tay còn cầm điện thoại di động của Lý Dương, mới tới trước đại sảnh gian triển lãm, Lý Dương liền đem điện thoại di động giao cho Lưu Cương, để cho hắn cầm giúp một tay, thời điểm tham dự triển lãm Lý Dương cũng muốn tiếp đãi những khách hàng trọng yếu này.

- Ai gọi tới vậy?

Lý Dương hỏi vọng ra rồi đi ra phía ngoài, nhận lấy điện thoại di động lập tức đặt ở bên tai.

Vừa cầm lên, trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười sảng khoái:

- Bên đó cậu náo nhiệt ghê?

Lý Dương đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó lộ ra dáng vẻ vui mừng, bước nhanh đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện:

- Hà lão, chú dạo này thế nào? Sao chú gọi điện thoại tới lúc này?

- Lúc này không thể gọi sao? Có phải cậu quá bận rộn hay không, cũng không thời gian tiếp điện thoại?

- Không, không phải vậy, ý của cháu là, ý của cháu là nhận được điện thoại của chú cháu rất vui mừng.

Lý Dương vội vàng giải thích, bên kia đầu điện thoại Hà lão lại cười.

- Lý Dương, những thứ cậu chuyển đến cũng đã đưa đến, rất tốt, cực phẩm như Huyết Mỹ Nhân cậu cũng có thể gặp được, xem ra vận may của cậu thật không tầm thường, vừa đúng lúc ta có chuyện muốn nhờ cậu giúp ta làm một việc, cậu nói trước đi, có thời gian hay không?

- Có thời gian chứ ạ, Lão gia nói đi, rốt cuộc chuyện gì, cho dù là nước sôi lửa bỏng cháu cũng không chối từ.

Lý Dương lập tức đứng thẳng người, ưỡn lồng ngực, Hà lão có chuyện phải nhờ giúp, vậy khẳng định phải đi làm, ngoài người trong nhà, Hà lão là người thân nhất của Lý Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.