Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 421: Chương 421: Thiên hạ đệ nhất kiếm (7)






Mắt thường nhìn thì hai từ Trạm Lô dịch chuyển giống như là dòng nước chảy, màu sắc cũng nhất trí với thân kiếm, nhìn nó giống như là thân kiếm biến ảo ra hai từ này vậy, trông rất là thần kỳ.

Khi Lý Dương suy nghĩ thì mọi người chung quanh đã muốn kích động kêu lên, có vài người còn lấy di động ra không ngừng quay chụp. Lúc này bọn họ không còn tâm tư nào đi ghen tị với Lý Dương nữa, lực chú ý của mọi người lúc này đều đã tập trung trên thanh thiên hạ đệ nhất kiếm-Trạm Lô.

Lý Dương tiếp tục trầm tư, hắn không ngừng so sánh những gì nhìn thấy giữa mắt thường và nhìn thấy trong hình ảnh lập thể.

Lý Dương lại lật thân kiếm, hai chữ trên thanh kiếm lại một lần nữa như dòng nước chảy lên phía trên, làm cách nào thì hai chữ này cũng nằm đối mặt với Lý Dương, nó giống như là kim la bàn vĩnh viễn không bao giờ chì sang hướng khác.

Trong quá trình chuyển động, Lý Dương vẫn luôn chú ý bên dưới thanh kiếm, lúc này đây hắn cuối cùng cũng phát hiện một chút vấn đề.

Trong quá trình chuyển động, những chỗ gồ ghề này phản quang không hề giống nhau, Lý Dương phải nhìn rất kỹ mới phát hiện điều này, trong hình ảnh lập thể thì không có ánh sang1 nên lúc trước hắn không thể nhìn thấy hai chữ này.

Phản quang? Chẳng lẽ nguyên nhân là ánh sáng?

Lý Dương đột nhiên có một ý tưởng, ý tưởng này rất lớn, đáng tiếc là trong hình ảnh lập thể thì không có ánh sáng, Lý Dương muốn thử một chút cũng không thể nào làm được.

Lý Dương nghĩ tới Trường Sinh Bát, Trường Sinh Bát sau khi có nước rót vào thì sẽ phản chiếu ánh sáng, đây cũng là điều mà hắn không thể nhìn thấy torng hình ảnh lập thể, nếu như Lý Dương có thể phát hiện điều này thì từ sớm hắn đã tìm cách tẩy lớp ngụy trang đi rồi.

Hình ảnh lập thể có thể phân tích ra mọi thứ, nhưng nó không thể tạo thành ánh sáng để phản xạ, năng lực đặc thù dù sao cũng không phải là vạn năng.

Nghĩ đến đây, Lý Dương cẩn thận lấy tay che thân kiếm, ánh từ từ từ bị che khuất, hai chữ trên thanh kiếm cũng từ từ mờ đi, cho tới khi chỉ còn một tia sáng lọt vào thì hai chữ này đã sắp không thể thấy được

Lý Dương gật gật đầu, hắn đã đoán đúng, hai chữ này không phải là khắc lên, mà là lợi dụng những điểm gồ ghế trên thanh kiếm để phản xạ ánh sáng tạo thành chữ, như vậy cũng có thể giải thích được hai chữ này tại sao luôn nằm ở phía trên đối diện với người nhìn và lại có hiệu quả chữ có thể di động.

Hiểu được thì hiểu được nhưng Lý Dương vẫn tán thưởng đối với hiệu quả thần kỳ này, loại tài nghệ này cho dù là khoa họ kỹ thuật hiện đại cũng không thể làm được, vậy mà thời xuân thu chiến quốc 2000 năm trước lại có người có thể làm ra.

-Lão đại, Trạm Lô rốt cuộc là cái gì?

Trần Lỗi không hiểu hỏi một câu, hắn biết thanh kiếm này lợi hại nhưng lai lịch của nó thì hắn không biết chút nào, cái tên Trạm Lô có chút quen thuộc nhưng hắn hiện không nhớ ra.

-Lão ngũ, không phải cậu ở Phúc Kiến một thời gian dài hay sao, hơn nữa còn làm việc ở cơ quan du lịch, chẳng lẽ Trạm Lô sơn ở Phúc Kiến cậu không biết sao?

Lý Dương cười lắc lắc đầu, Ngưu Linh thì mở to mắt nhìn Lý Dương rồi cẩn thận nghe Lý Dương nói chuyện.

-Trạm Lô sơn, tôi nhớ ra rồi, tôi biết chỗ đó nhưng mà khu vực này không phải do tôi phụ trách, cũng chưa từng đi qua nơi này, Trạm Lô kiếm và Trạm Lô sơn có quan hệ gì thế?

Trần Lỗi suy nghĩ một chút rồi hỏi, xung quanh có không ít người vây lại đây vỉ nghe được tin thành đồ cổ xuất hiện Trạm Lô kiếm.

Lúc này không còn ai để ý tới bội kiếm của Trương Linh Phủ nữa, tuy thanh kiếm này không tệ nhưng đem so với Trạm Lô thì chẳng là gì cả.

Lý Dương cười gật đầu rồi từ từ nói:

-Đương nhiên là có quan hệ, năm đó ông tổ của nghề đúc kiếm Âu Dã Tử đi ngang qua Trạm Lô sơn ngẫu nhiên chiếm được một khối kim loại, nơi này lại có dòng nước lạnh tốt nhất để đúc kiếm nên nhất thời hứng trí ở nơi này đúc liếm, qua ba năm, cuối cùng cũng tạo được một thanh thần kiếm, thanh kiếm này dựa theo tên của ngọn núi nên đặt tên là Trạm Lô!

-Có thể tạo ra thanh kiếm như thế này cũng chỉ có mỗi Âu Dã Tử mới làm được thôi!

lão Từ cũng thở dài, hắn rất đồng ý với cách nói của Lý Dương, thanh kiếm này cho dù là thời hiện đại này cũng không thể làm được vậy mà 2000 năm trước Âu Dã Tử đã làm ra cho thấy Âu Dã tử đã đạt tới trình độ tông sư rồi

-Âu Dã Tử lợi hại như vậy?

Ngô Linh mở to mắt nhìn thanh kiếm, cô không có hứng thú với lịch sử nên không biết Âu Dã Tử cũng là chuyện bình thường.

-Em à, có lẽ Âu Dã Tử em không biết nhưng vợ và con dâu hắn chắc em đã từng nghe qua!

Lý Dương cười cười, Ngưu Linh vội vàng hỏi:

-Vợ và con dâu hắn là ai?

-Vợ Âu Dã Tử tên là Mạc Tà, con dâu gọi là Can Tương, cũng là một vị đúc kiếm sư nổi tiếng!

-Can Tương Chân Mãng!

Ngưu Linh sửng sốt, Trần Lỗi cũng sững sốt, hắn không biết Âu Dã Tử là ai nhưng tên những thanh danh kiếm thế này thì hắn cũng từng nghe qua

Bởi vì do truyền thuyết lưu truyền nên rất ít người Trung Quốc không biết hai cái tên này, đồng thời nó cũng là hai trong mười đại danh kiếm của Trung Quốc, có điều vị trí thì thấp hơn Trạm Lô một chút.

-Thì ra là bọn họ, khó trách Âu Dã Tử lợi hại như vậy!

Ngưu Linh gật gật đầu, Lý Dương thì cười cười nhìn thanh kiếm trên tay.

-Tương truyền lúc Trạm Lô xuất thế trên bầu trời xuất hiện rất nhiều ngôi sao, nhật nguyệt giành nhau chiếu sáng, những ngôi sao thì không ngừng lấp lánh, hiện tại xem ra tuy truyền thuyết có chút khoa trương nhưng thanh kiếm này thật sự là thần kỳ

Lý Dương khẽ thở dài, hắn lấy một sợi tóc trên đầu xuống rồi cho rơi tự do lên lưỡi kiếm, sợi tóc ngừng lại trên lưỡi kiếm một chút rồi tiếp tục rơi xuống, có điều khi rơi xuống thì sợi tóc đã đứt thành 2 đoạn.

-Gió thổi đứt tóc, bây giờ không cần gió cũng có thể đứt, thanh kiếm này không hỗ là thanh kiếm đứng thứ 2 trong thập đại danh kiếm!

Lão Từ cảm khái một câu, mọi người xung quanh đều yên lặng gật đầu, thần kiếm chính là thần kiếm, cho dù 2000 năm qua thanh kiếm vẫn y như cũ không có sự thay đổi nào, nó vẫn sắc bén như vậy, nếu như không nhìn thấy tận mắt thì không ai có thể tin được.

-Lão ngũ, đi mua một cây gậy sắt tới đây!

Lý Dương đột nhiên chỉ về một cửa hàng cách nơi này khá xa, torng cửa hàng có dựng mấy cây gạy sắt, mấy cây gậy sắc này thuần túy là thiết, dài khoảng một thước.

-Mua nó làm gì?

Trần Lỗi nghi hoặc hỏi một câu.

-Lý tiên sinh, không phải là ngày muốn thử độ sắc bén của Trạm Lô kiếm đó chứ?

Lão Từ cũng hỏi một câu, mọi người xung quanh có chút sững sốt rồi từ từ gật đầu, Lý Dương tìm một cây gậy sắc rất có thể là để thử độ sắc bén của thanh kiếm.

-Đúng vậy, nghe đồn thanh thiên hạ đệ nhất kiếm này chem. Sắc như chém bùn cho nên tôi muốn thử một lần!

Lý Dương không có phủ nhận, trong long hắn quả thật là nghĩ như vậy, có điều nếu không phải vừa rồi thanh kiếm chỉ rơi xuống mà có thể lún sâu vào nền nhà thì Lý Dương cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này.

-Lý tiên sinh, tôi có một cây gậy sắc bình thường dùng để nâng đồ, nếu cậu cần thì tôi sẽ mang đến, không cần mua!

Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nói, nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Một phút đồng hồ sa, người này đưa cho Trần Lỗi một cây gậy sắc.

Cây gậy sắc nặng hơn thanh kiếm, Lý Dương cho Trần Lỗi cầm cây gậy, có điều khi giơ cây gậy lên Trần Lỗi có chút do dự nói:

-Lão đại, anh cần phải cẩn thận một chút, nhẹ tay một chút, không nên chém vào tay em đấy nhé!

Sau khi thấy được sự sắc bén của thanh kiếm này Trần Lỗi không sợ trời không sợ đất bắt đầu có chút sợ hãi.

-Yên tâm, tôi sẽ không dùng lực đâu!

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, lúc này hắn cũng có chút do dự.

Cây gậy này không mỏng, hơn nữa còn là thép hiện đại, nếu như làm thanh kiếm bị mẽ chắc hắn đau long tới khóc lên mất, đây chính là thiên hạ đệ nhất kiếm chứ không phải là đồ bỏ đi đâu đó.

Có điều khi nghĩ tới cảnh tượng thanh kiếm cắm sâu vào đất, Lý Dương lại rất có long tin, mũi kiếm còn sắc bén như vậy thì lưỡi kiếm chắc cũng không tệ lắm.

Lý Dương từ từ giơ tay lên, Trần Lỗi khẩn trương nhắm mắt lại.

Mọi người xung quanh cũng đã ngừng thở tập trưng nhìn thanh kiếm, bọn họ rất muốn biết thanh thiên hạ đệ nhất kiếm trong truyền thuyết rốt cuộc là sắc bén như thế nào.

Giơ cao một chút Lý Dương liền chém xuống, Lý Dương không dùng nhiều sức lắm vì hắn cũng lo thanh kiếm bị hao tổn.

Sau khi chém xuống Lý Dương cảm thấy có một lực cản nhưng mà ngay lập tức liền biến mất, thân kiếm đã xẹt qua cây gậy rồi.

Cây gậy sắc dày hơn ngón tay cái đả bị cắt thành 2 nữa rồi rơi xuống mặt đất.

Khúc bị Lý Dương cắt rơi xuống đất trước, khúc còn lại do Trần Lỗi sợ quá nên vứt nó xuống đất, khi nghĩ tới sự sắt bén của thanh kiếm kia Trần Lỗi chịu không được cảm thấy có chút không rét mà run nên đã vứt khúc gậy còn lại xuống dất.

Có thể làm một tên không sợ trời không sợ đất như Trần Lỗi phải sợ hãi như vậy quả thật là một chuyện không dễ dàng gì.

-Chém sắt như chém bùn, hảo kiếm, thật không hỗ là thiên hạ đệ nhất kiếm!

Lão Từ đột nhiên hét to một tiếng rồi ra sức vỗ tay, xung quanh đã tập trung lại được hơn 50 người phần lớn đều là những ông chủ tiệm ở gần đây. Một ít người ở lầu một và lầu hai nghe tin cũng chạy lên làm choo số người vây xung quanh càng ngày càng nhiều.

-Quả thật là chém sắt như chém bùn!

Lý Dương cũng ngơ ngác nhìn thanh kiếm, cảm giác vừa rồi khắc sâu trong long hắn. Thanh sắc dày hơn ngón tay cái vậy mà cứ như bùn nhão bị thanh kiếm chém qua, loại cảm giác này thật quá khó để hình dung rồi.

-Nghe đồn sau khi rèn xong thanh kiếm này, Âu Dã Tử đã thử công năng của nó bằng cách chém vào một tảng đá lớn, khối đá này ngay lập tức tách ra thành hai, từ độ sắc bén của thanh kiếm lúc này cho thấy tin đồn đó tuy có chút khuếch đại nhưng không phải là không phù hợp sự thật, sự sắc bén của thanh kiếm này quả thật là không thể tưởng tượng nổi!

Lão Từ thở dài một hơi, có thanh sắt này làm chứng không ai còn dám nghi ngờ độ sắc bén của thanh kiếm nữa, đây quả thật là bảo kiếm chém sắt như chém bùn.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.