Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 81: Chương 81: Thật thần bí.






Tiếng của Thẩm Hạo vừa dứt thì Ngô Hiểu Lỵ liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Không chỉ có Ngô Hiểu Lỵ mà ngay cả bố mẹ và mấy người Lưu lão cũng vậy, khuôn mặt mọi người đều có chút kỳ lạ.

Vừa nãy, sau khi Ngô Lương Quốc nói với Lưu Tuyết Tùng về chuyện quà mừng thọ của Lý Dương, mấy ông lão dứng bên cạnh nghe rất rõ. Chính là bởi vì món quà mà Lý Dương mừng thọ quá ư đắt tiền nên Ngô Lương Quốc mới đặc biệt có ý mời Lưu lão tới để định đoạt.

Tên Thẩm Hạo này tự mình biếu quà làm trò hề thì thôi đi, bây giờ lại vẫn còn muốn làm khó cho Lý Dương, người biết chân tướng sự việc lúc này cũng đều hiểu rõ vấn đề rồi. Cái chủ ý xấu xa của Thẩm Hạo lần này lại bị thất bại. Trong lòng mọi người đang bắt đầu ủng hộ cho Lý Dương, thái độ gây sự của Thẩm Hạo khiến mọi người đều có rất nhiều cách nhận xét.

-Triệu đổng, kì thực là vừa nãy chúng tôi tới cũng chính là vì chuyện lễ vật mừng thọ của Lý Dương!

Ngô Lương Quốc ho khan một tiếng,ông khẽ gật đầu với vị phu nhân kia. Nói thế nào đi chăng nữa thì hai nhà cũng có mối quan hệ lâu đời, không thể khiến cho bọn họ khó xử được. Hơn nữa gia đình Thẩm Hạo cũng là một doanh nghiệp có tiếng, còn có phần mạnh hơn Trịnh Khải Đạt một chút, Ngô Lương Quốc cũng thật không muốn vì mấy chuyện cỏn con của thế hệ sau mà làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai nhà.

-Thẩm Hạo, chẳng phải là anh muốn thấy quà mừng thọ của Lý Dương sao? Nó đây này, cho anh xem!

Vị phu nhân kia còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Hiểu Lỵ liền lôi trong túi của mẹ ra một hộp lễ vật, lúc Ngô Lương Quốc muốn giữ lấy Ngô Hiểu Lỵ thì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể cười gượng đứng đó nhìn, lắc đầu áy náy nhìn phu nhân.

Hộp lễ vật cũng không quá rực rỡ sang trọng, so với cái hộp đựng chén Dạ Quang giả vừa rồi thì lại là một trời một vực, nhưng ánh mắt của mọi người lại hoàn toàn không giống nhau, những người mà lúc nãy nghe thấy Ngô Lương Quốc miêu tả còn đang cố nghển cổ lên nhìn.

Thái độ của mấy người, nhất là thái độ của Ngô Hiểu Lỵ khiến cho trong lòng Thẩm Hạo lập tức dâng lên một linh cảm xấu. Lý Dương này thật không ngờ lại biếu quà mừng thọ thật, hơn nữa xem ra còn không phải là món quà bình thường.

Ngô Hiểu Lỵ tuy rằng thông minh lanh lợi nhưng Thẩm Hạo lại biết rõ, tính cách cô gái này rất tùy tiện cẩu thả, cô cùng kiêu ngạo, nếu mà Lý Dương tặng tới một món quà bình thường thì cô ta tuyệt đối sẽ không chủ động đem ra, không thể không nói rằng, Thẩm Hạo vẫn là rất hiểu Ngô Hiểu Lỵ.

Nhưng việc cho tới giờ phút này, Thẩm Hạo không mở chiếc hộp này ra cũng không được. Là chính hắn đã đề ra cái yêu cầu này. Quả đắng này hắn phải nuốt thôi.

-Không biết Lý tiên sinh tặng tới món quà tốt gì, cho chúng ta mở mang tầm mắt chút cũng tốt!

Trên nét mặt đang cứng đờ đờ của Thẩm Hạo hiện lên vài nét cười nhạt, hắn chậm rãi mở hộp quà của Lý Dương, rất nhanh, khối Huyết Kê Thạch óng lánh hiện ra trước mặt mọi người.

-Không tệ!

Hà lão là người đầu tiên gật gật, dù cho cách ông ta vẫn còn một đoạn nhưng lại đã có thể nhìn thấy màu sắc óng ánh màu đỏ máu tươi mới quanh thân của viên thạch này, bất kể là nhìn từ góc độ nào thì khối đá huyết kê này cũng đều vô cùng có giá trị.

Mấy vị trong nghề khác cũng đều gật gật đầu, so với cái chén Dạ Quang giả vừa nãy thì khối Huyết Kê Thạch này hiện lên vẽ vô cùng quý giá. Đương nhiên, nếu chén Dạ Quang vừa rồi không phải là giả, lại đúng là đồ vật thời nhà Đường thì phải bàn theo hướng khác rồi.

-Là Lý Dương nhỉ, kì thực chúng tôi đang có chuyện muốn nói với cậu, món lễ vật này của cậu quả thực quá quý giá, tôi không thể nhận được!

Lưu Tuyết Tùng mỉm cười nhìn Lý Dương, ấn tượng của ông ta với Lý Dương khá là tốt, những việc xảy ra vừa rồi bọn họ đều để ý tới, là Thẩm Hạo khiêu khích Lý Dương, hơn nữa những lời mà Lý Dương nói đều là lời nói thật, kể các đồ vật lại rất chuyên nghiệp, đối với chàng trai trẻ như thế này, bọn họ chỉ có thể tán thưởng yêu thích.

-Ông Lưu, ông khách khí quá rồi, lễ vật không tính giá trị, chỉ đại diện tâm ý của tôi!

Lý Dương khẽ lắc đầu, cơ thể cũng hơi khom xuống, tiếp tục nói:

-Nhân cơ hội này tôi chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, hậu phúc vô biên, con cháu hưởng phúc lâu dài!

Tuy rằng trình độ văn hóa của Lý Dương không cao bằng Thẩm Hạo, nhưng mà cũng đã chuẩn bị được mấy lời chúc thọ, vừa khéo nhân cơ hội này để thể hiện. Đối với món quà mừng thọ kia, làm gì có cái đạo lý tặng đi rồi lại lấy về bao giờ.

Lưu Tuyết Tùng gật gật đầu, Ngô Hiểu Lỵ đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng liền kéo cánh tay anh ta lại, khẽ cười nói:

-Ông ngoại, ông chủ Trịnh của tập đoàn Khải Đạt đã ra giá cho khối thạch kê huyết này là tám trăm ngàn mà Lý Dương chưa thèm bán, chính là để giữ lại làm quà mừng thọ tặng cho người, ngoại đừng có cự tuyệt nữa mà!

Mẹ Ngô Hiểu Lỵ vội vàng kéo cô lại, bộ dạng Ngô Lương Quốc lại như có chút đăm chiêu, Ngô Lưu Tuyết thì lại kinh ngạc nhìn cô cháu gái mà mình vô cùng cưng chiều, lại nhìn Lý Dương. Lý Dương không có cái vẻ đẹp trai công tử bột như Thẩm Hạo, nhưng lại thắng ở vẻ điềm đạm, chững chạc, khiến cho người ta có cảm giác trung thực tin cậy.

-Vậy à, vậy thôi được, món quà này ta xin nhận lấy, Lý Dương, cám ơn phần hậu lễ của cậu.

Lưu Tuyết Tùng có chút cưng chiều vỗ vỗ tóc Ngô Hiểu Lỵ, ông cười nói với Lý Dương, món lễ vật này coi như là ông ta đã nhận lấy rồi, nhưng mà ý nghĩ trong lòng thì không ai có thể biết được.

Những người khác nghe thấy Ngô Hiểu Lỵ nói ra giá trị của viên thạch này đều hít nhẹ một hơi. Ở đây ngoài gia đình của Thẩm Hạo là làm doanh nghiệp ra thì những người khác đều là nhân viên nhà nước, tám trăm ngàn đối với bọn họ mà nói quả không phải là con số nhỏ. Trong mắt bọn họ Lý Dương nhất thời trở nên vô cùng thần bí, có thể tùy tiện tặng một lễ vật đáng giá như vậy thì khẳng định không phải là một người bình thường.

Chính là mấy người bên cạnh Lưu Tuyết Tùng đối với Lý Dương đều lại càng coi trọng lên vài phần. Bọn họ đều chơi đồ sưu tầm, trong tay có chút của cải, nhưng để nói một lần tặng đi một món lễ phẩm có giá tám trăm ngàn thế này thì vẫn là vô cùng khó khăn, ngay cả lão Triệu có mối thân tình với lão Lưu nhất thì cũng chỉ tặng bức thư pháp có giá trên trăm ngàn mà thôi.

Thật ra món lễ vật của Hà lão lại là có giá trị khá cao, nhưng mà cũng không thể so với khối Huyết Kê Thạch mà Lý Dương tặng được.

Lúc này, kẻ hối hận nhất trong gian phòng lại chính là Thẩm Hạo. Anh ta phát hiện ra rằng bản thân hoàn toàn bị Lý Dương đùa giỡn. Tên Lý Dương này tuyệt đối không đơn giản là một người làm thuê bình thường, chắc chắn gia cảnh cũng phải rất khá giống như hắn. Thẩm Hạo cảm thấy bản thân chính là bị Lý Dương chơi xỏ và lừa gạt, nhất thời trong lúc hối hận, Thẩm Hạo lại có chút gì đó kiêng kỵ Lý Dương.

-Chàng trai, cậu tên Lý Dương phải không?

Một lão nhân khác bên cạnh Lưu Tuyết Tùng đột nhiên hỏi Lý Dương, Lý Dương thoáng chút sửng sốt, vội gật đầu đáp:

-Vâng ạ, chào ông!

-Vậy ta sẽ gọi cậu là tiểu Lý nhé, tiểu Lý, cậu giúp ta ngắm xem khối ngọc cổ này thế nào!

Ông cụ lôi một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, đây là một miếng Điền Hoàng Ngọc, bên ngoài được chạm trổ một cách tinh xảo, chất lượng cũng rất khá, bên ngoài có chút màu vàng đồng. Màu vàng đồng này với màu huyết đều giống nhau là đặc thù lớn của ngọc cổ đào được.

Lão nhân này nhìn khoảng trên dưới bảy mươi tuổi. Lần đầu tiên Lý Dương gặp người này là lúc ông ta đang ngồi bên cạnh Lưu Tuyết Tùng, còn gần hơn ông Hà một chút. Từ vị trí có thể nhìn ra mối quan hệ của ông ta và Lưu Tuyết Tùng là rất tốt.

-Bố, bố làm cái gì vậy ạ?

Lý Dương vừa mới cầm miếng ngọc bội liền nghe thấy Ngô Quốc Lương nói khẽ một câu, Lý Dương nhất thời ngây như phỗng. Lý Dương thật không thể ngờ rằng ông cụ này lại chính là cha của Ngô Lương Quốc. Cũng có nghĩa là ông nội của Ngô Hiểu Lỵ, chẳng trách biểu hiện của Thẩm Hạo hôm nay lại tích cực như vậy, rồi lại có thái độ thù địch với mình như vậy. Hai bên chí thân của Ngô Hiểu Lỵ đều có mặt ở đây.

-Lương Quốc, không sao, để cho tiểu Lý coi giùm bố anh cũng tốt!

Lưu Tuyết Tùng hơi giơ tay ra cản, rất hứng thú nhìn Lý Dương, ngay cả ông Hà đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt háo hức như vậy, mọi người đều muốn xem xem Lý Dương có thể nói ra được điều gì từ miếng ngọc này.

Đây là vật của ông nội Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương cũng không dám thất lễ chậm trễ, trực tiếp khởi động năng lực đặc biệt để quan sát miếng ngọc bội này, ngay lập tức, tất cả về viên ngọc cổ này đều hiện ra rõ ràng trước mắt Lý Dương.

Lý Dương có chút sửng sốt, miếng ngọc này chỉ có một tầng khe hở màu vàng nhạt. Nhưng từ tầng màu sắc của khe hở cho thấy đây tuyệt đối là vật từ thời cận đại chế tạo ra, và chữ cổ không thể phủ lên trên được. Nói cách khác, miếng ngọc cổ này căn bản không phải là tác phẩm của thời cổ đại.

Lý Dương lại cẩn thận phân tích nét chạm trổ và chất ngọc, ngọc này quả thực là hoàng ngọc không tồi, ít nhất thì đây cũng là miếng ngọc thật, nét chạm trổ cũng rất khá, chỉ riêng hai điểm này cũng có thể coi là tác phẩm hoàng ngọc thời hiện đại, cũng có giá trị rất cao, chỉ là không thể coi như đang cất chứa đồ cổ mà thôi.

Lý Dương lại dùng tay khẽ vuốt ve ngọc bội, ngọc bội vô cùng trơn, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái chính là điều thiếu sót trong vẻ đẹp đó. Lý Dương ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Lưu Tuyết Tùng và ông nội của Ngô Hiểu Lỵ.

Cho dù ông nội của Ngô Hiểu Lỵ không biết khối cổ ngọc này là giả đi chăng nữa, nhưng Ngô Tuyết Tùng lại là một chuyên gia chơi đồ cổ, khối ngọc này chỉ cần dùng tay là cũng có thể cảm giác được có điều không đúng, Lưu Tuyết Tùng không lý nào lại không phát hiện ra điều đó. Nếu như Lưu Tuyết Tùng đã biết thì sao lại có thể để cho người trong nhà tiếp tục coi như đang cất giấu đồ cổ?

Lý Dương khẽ lắc đầu, động tác này của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy ông lão ở đó.

Lý Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, cầm lấy miếng ngọc, hỏi ông nội của Ngô Hiểu Lỵ:

-Ông Ngô, miếng ngọc cổ này ở trên tay của người không tới mấy năm nhỉ?

Ánh mắt của Lưu Tuyết Tùng và ông Hà đều sáng rực, hai người cùng im lặng gật gật đầu.

-Cậu nói không sai, miếng ngọc này tới tay tôi mới chỉ có ba năm.

Ông nội của Ngô Hiểu Lỵ khẽ cười gật gật đầu.

Lý Dương hơi cúi đầu trầm tư, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:

-Trong đời Càn Long triều Thanh, ở vùng Vô Tích - Giang Tô có một vị cao nhân làm ngọc, tên là ‘A Khấu’, cũng có người gọi ông ta là ‘Khấu gia’!

Lý Dương nói tới đây, Lưu Tuyết Tùng và ông Hà thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều thoáng thấy một sự tán thưởng, Lý Dương có thể nói ra cái tên đó liền chứng tỏ cậu ta thực sự đã nhìn ra vấn đề của miếng ngọc cổ này.

Những người khác không hiểu thì lại rất hứng thú nhìn Lý Dương, Lý Dương vẫn chưa nói miếng ngọc bội này thế nào, mà lại nói về câu chuyện cổ ngày xưa. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, câu chuyện này khẳng định có mối liên quan tới miếng ngọc bội này, cho nên cố nghe thật tỉ mỉ.

Thấy mọi người có phản ứng như vậy, Lý Dương cũng tăng lên vài phần cảm xúc, chẳng mấy khi có thể kể câu chuyện xa xưa với toàn chuyên gia chơi đồ cổ thế này. Mà may mắn sao, mấy kiến thức này mới mấy hôm trước anh ta đã được nhìn thấy qua rồi, cũng may có năng lực đặc biệt hỗ trợ khiến anh ta không cần biết ngọc thạch thật giả và niên đại của nó, chỉ cần hiểu một chút đặc thù làm giả và hình thức của ngọc là được. Mấy hôm nay Lý Dương đã học được rất nhiều thứ là những kiến thức về làm giả và tranh luận thật giả. Lý Dương cũng không ngờ rằng lại có thể vận dụng nó nhanh tới vậy.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.