Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 744: Chương 744: Thật sự là đồ chế phẩm






- Tôi cùng ý kiến với nhà sưu tầm, tôi cho rằng là giả!

Trương Hải Dương tầm 27, 28 tuổi, dáng người đặc biệt, từng đóng một số phim, nhưng không nổi tiếng lắm, ít nhất trong ấn tượng của Lý Dương thì y chưa đóng nhân vật chính lần nào.

Vương Cương lại nói:

- Trương Hải Dương cho là giả, còn Lưu Tĩnh, cô thì sao?

- Không Thật!

Làm người dẫn chương trình, Lưu Tĩnh trả lời vô cùng véo von, ba vị khách quý, bây giờ phải nói là bốn vị khách quý, tiểu Thuận Thuận coi như là vị khách đặc biệt, đã có ba người cho là giả, còn Lý Dương cũng không nói hoàn toàn là thật.

- Trương tiên sinh, Lưu tiểu thư, đây là vật mà bà ngoại tôi đã truyền cho mẹ tôi. Lúc đó vì bảo quản bảo bối này, đã từng chôn nó dưới đất, khẳng định là thật!

Mọi người đều nói là giả khiến cho cô bé tiểu Linh có chút nóng nảy, lớn tiếng phân trần.

- Con gái nhà người ta đã nói rồi, đây là vật tổ tiên truyền lại, là vật báu gia truyền, mọi người đều nói là giả, có người nói là thật thì lại kêu là không thật không giả, có nhân tính không vậy!

Vương Cương phất phất tay, mắt trợn trừng, bộ dạng rất khôi hài, khiến mọi người chứng kiến đều phá lên cười.

Vương Cương nói như vậy, Lưu Tĩnh có chút do dự. Không phải lần đầu cô tham gia chương trình này, trước đây đã từng tham gia rồi, vẻ mặt của chuyên gia không thể tin tưởng hoàn toàn, có lúc chuyên gia sẽ diễn xuất cố ý dẫn dắt khách mời.

Lưu Tĩnh đáng thương còn cho rằng cái lắc đầu lúc ấy của Trương Ngọc Lan là nhằm vào bảo bối này, vốn không biết người ta không hề nghĩ về phương diện này.

Nghĩ một chút, Lưu Tĩnh lại hỏi:

- Tiểu cô nương, cô nói đây là đồ của bà cô để lại cho mẹ cô, thật sự là như vậy chứ?

Cô gái lập tức gật đầu:

- Đúng, thật sự là như vậy. Đây là món đồ mà người bạn đã tặng bà tôi lúc còn đi học, sau đó khi cải cách văn hóa có người muốn hủy nó, bà tôi không nỡ, nên đã chôn dưới gậm giường, sau này khi xây lại nhà mới nhớ ra bảo bối này, lại đào nó ra, rồi bà tôi luôn bảo quản nó, trước khi chết mới để lại cho mẹ tôi!

- Thầy Vương Cương, tôi thay đổi ý kiến rồi, tôi cho rằng là đồ thật!

Nghe Hoàng Tiểu Linh nói xong, Lưu Tĩnh lập tức nói. Chương trình này là như vậy, không phải thực sự vì kiểm định tính thật giả của đồ vật, chủ yếu vẫn là để giải trí, thật giả chỉ cần chưa đến cuối cùng thì đều có thể thay đổi ý kiến được.

- Cảm ơn Lưu tiểu thư!

Trên khuôn mặt Hoàng Tiểu Linh lại lộ vẻ tươi cười.

Vương Cương cười cười, hỏi:

- Trương Hải Dương, Lưu Tĩnh đã thay đổi ý kiến rồi, anh có thay đổi không?

- Tôi không thay đổi, tôi vẫn cho rằng không phải đồ thật, màu sắc này thật sự là quá đẹp!

Vương Cương nhìn Lý Dương:

- Được rồi, Trương Hải Dương không thay đổi, Lý Dương, ý kiến của cậu và người sưu tầm nhỏ tuổi có thay đổi không, nói theo cách khác, cậu là cậu, anh ấy là anh ấy, một người cho là thật, một người cho là giả, đừng làm trò không thật không giả nữa!

Khán giả một lần nữa lại ồ lên cười, cũng vỗ tay cổ vũ, cách nói không thật không giả này của Lý Dương, thực sự khiến người ta rất bất ngờ, cũng rất mới lạ.

Lý Dương cười cười, không trả lời Vương Cương, cúi đầu hỏi cậu nhóc:

- Thuận Thuận, cháu nói có nên thay đổi không?

- Không đổi!

Giọng nói to rõ ràng của tiểu Thuận Thuận vang lên, Hà Ái Linh và Phương Thục Cầm lại ra sức vỗ tay cổ vũ. Bọn họ thật không ngờ rằng tiểu Thuận Thuận lúc đối mặt với máy quay lại không hề luống cuống, còn thể hiện dũng cảm như vậy, trải nghiệm ngày hôm nay đối với họ mà nói có lẽ cũng là một bất ngờ.

Lý Dương ngẩng đầu, cười nói với người đối diện:

- Thầy Vương Cương, thầy cũng nghe rồi đó, ý kiến nhà sưu tầm tí hon của chúng tôi là không thay đổi, chúng tôi cũng cho rằng là không thật không giả, là đồ nhái!

- Lý Dương cũng không thay đổi, bây giờ một người cho là thật, một người cho là giả, còn có một người cho rằng là đồ nhái không thật không giả. Suy đoán lần này rất cân đối, bất luận vật này từ đâu đến, dù sao cũng có ba kết quả, trong ba kết quả của mọi người khẳng định sẽ có một suy đoán là đúng!

Vương Cương lớn tiếng nói, khán giả lại cười ồ lên, thông thường chơi đồ cổ thường có ba lựa chọn này, những đồ chế phẩm cùng thời giống như bát Trường Sinh cực kì hiếm thấy, nếu có xuất hiện thì người bình thường cũng không thể phân biệt nổi, đều coi là thật.

Ba chuyên gia khẽ bàn bạc nhau, sau đó cùng kí tên vào kết quả kiểm định, còn đóng dấu to đùng.

Vương Cương đi đến cầm kết quả kiểm định lại, Lý Dương cũng khá hứng thú quan sát y. Chương trình này thu hút người xem nhất chính là chỗ này. Đồ thật, Vương Cương hù dọa mọi người, sau đó đọc ra kết quả, còn nếu là giả, vậy sẽ có một âm hưởng lớn, sẽ bớt đi được một sản phẩm nhái.

- Tiểu cô nương, mới đứng dậy trước ạ!

Vương Cương đi đến cạnh Hoàng Tiểu Linh, Hoàng Tiểu Linh vội vàng đứng dậy, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, trông rất đáng thương, nhìn Vương Cương, khiến Vương Cương có chút không đành lòng.

- Hoàng tiểu thư, trước tiên tôi không hỏi cô có kí giấy không, bây giờ cô rút lui vẫn còn kịp!

Hoàng Tiểu Linh lắc đầu kiên định:

- Tôi không rút lui, lúc tôi đến mẹ cũng nói rồi, vật này khẳng định là thật, là bà tôi để lại, thời của bà tôi mà có đồ nhái thì chúng tôi đành chịu thôi!

- Mẹ cô nói vậy không sai, thời bà cô còn đi học, cách giờ khoảng hơn 40 năm rồi. Thời đó thật sự vẫn chưa có đồ chế phẩm, đồ vật thời đó chỉ có hai kết quả, hoặc là thật, hoặc là không phải thời đại đó!

Vương Cương gật đầu, vừa nói vừa liếc sang nhìn Lý Dương, nói tiếp:

- Vậy được rồi, bây giờ không rút lui đợi đến sau khi tôi mở kết quả ra, muốn rút lui cũng không còn cơ hội rồi!

- Không rút lui!

Hoàng Tiểu Linh rất kiên quyết!

Tiểu Thuận Thuận ngồi thẳng người trong lòng Lý Dương, hiếu kì nhìn về phía trước.

- Được, vậy chúng ta xin mời cây búa hộ bảo!

Tiếng nhạc lại vang lên, Lý Dương rất hứng thú nhìn Vương Cương cầm lấy cây búa vàng rực rỡ, cây búa này đã từng đập vỡ không ít những đồ nhái hiện đại.

Chiếc búa được Vương Cương đặt trên bàn, Hoàng Tiểu Linh đã đứng dậy, nhìn cây búa đó, mặc dù cô rất tin tưởng bảo bối của mình, nhưng nhìn thấy cây búa này vẫn có chút lo lắng.

Chương trình này cô xem nhiều lần rồi, còn cười những người chủ đồ vật khác lúc đối mặt với cây búa không thể bình tĩnh, đến lượt cô, cô mới phát hiện cô cũng không thể điềm tĩnh nổi.

Vương Cương từ từ mở kết quả kiểm định của các chuyên gia, lúc này muốn thay đổi ý kiến cũng muộn rồi.

- Thầy Vương Cương, thầy đừng đọc vội, có thể nói suy nghĩ và phán đoán của thầy không?

Lý Dương đột nhiên nói.

Hai vị khách quý và những khán giả đằng sau ba người đều sững sốt, đề nghị này của Lý Dương từ trước tới giờ thực sự chưa từng có. Mọi người đều biết trình độ của Vương Cương rất cao, mỗi lần ông ấy đều đọc kết quả, chưa hề phát biểu ý kiến bao giờ.

Trương Hải Dương lập tức nói theo:

- Thầy Vương Cương, đề nghị của Lý Dương tiên sinh rất hay, thầy đứng trên góc độ của mình nói về ý kiến của thầy đi ạ!

- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của hai người họ!

Lưu Tĩnh cũng lên tiếng ủng hộ, ba vị khách quý lúc này đều đứng cùng một chiến hào.

- Mời thầy Vương Cương phát biểu ý kiến, mời thầy Vương Cương phát biểu ý kiến…!

Rất nhiều khán giả cũng hét lên theo, Vương Cương hơi ngẩn người ra, đôi mày của đạo diễn Dương nhíu lại, tình huống này từ trước giờ chưa từng có.

- Tôi xem qua kết quả kiểm định rồi, ý kiến này nói hay không cũng không sao!

Vương Cương phản ứng vô cùng nhanh, giọng mọi người vẫn chưa kết thúc hẳn, ông đã phản ứng ngay, cười rồi giơ tay, biểu lộ mình cũng đã biết kết quả rồi.

Lý Dương lại nói:

- Không sao, thầy Vương Cương chỉ cần nói ra suy nghĩ của mình trước khi đọc kết quả là được rồ, chúng tôi ai cũng tin thầy!

Vương Cương quay sang nhìn Lý Dương, Lý Dương đang mỉm cười nhìn ông, còn cầm tay tiểu Thuận Thuận vẫy vẫy Vương Cương.

Vương Cương hiểu, Lý Dương làm vậy là cố ý làm khó ông, cũng như vừa rồi ông làm khó Lý Dương vậy. Quả báo đến thực sự quá nhanh, Lý Dương quả là biết nắm bắt cơ hội.

Mắt tròn vo, Vương Cương cười ha hả nói:

- Vậy cũng được, tôi có thể nói ý kiến của tôi, nhưng ý kiến của tôi không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là kết quả kiểm định!

Khán già từ từ yên lặng, tất cả đều tò mò nhìn Vương Cương, đây là lần đầu tiên Vương Cương không đọc kết quả mà nói suy nghĩ của mình trước.

- Chiếc bình này rất tốt, không giống như đồ vật mới, tôi chỉ nói như vậy, còn lại mọi người nghe kết quả kiểm định nhé!

Không đợi Lý Dương có phản ứng gì, Vương Cương liền mở kết quả kiểm định, bắt đầu đọc:

- Bột màu Gia Khánh và chiếc bình thiên cầu nhị tiên, chế tạo tinh tế, đường cong lưu loát, hoa văn tinh xảo, nhưng!

Đọc đến đây Vương Cương đột nhiên ngừng lại, khiến mọi người xung quanh ngay lập tức đứng tim!

Vương Cương vừa rồi nói ý kiến của mình, không giống đồ vật mới, chứng tỏ Vương Cương đánh giá cao đồ vật này. Vật bảo bối này khả năng là thật rất cao, nhưng trong kết quả kiểm định là xuất hiện “ nhưng”, từ này thường là những việc không tốt, điều này khiến kết quả trở nên càng bí ẩn.

Hoàng Tiểu Linh cũng căng thẳng nhìn Vương Cương, lúc Vương Cương nói đến đây, lại giơ búa lên.

- Nhưng, màu sắc này rõ rằng không có phong cách của Gia Khánh, chất liệu cũng không phù hợp với đặc điểm của thời Gia Khánh, trải qua kiểm định là đồ chế phẩm cuối thời nhà Thanh, là sản phẩm tinh tế trong hàng ngũ đồ chế phẩm, trên thị trường có giá khoảng 50 nghìn tệ!

Vương Cương cuối cùng cũng đọc xong, tất cả khán giả và hai vị khách quý đều ngẩn người ra một lúc, rồi mới vỗ tay nồng nhiệt.

- Đấy, tôi biết là thật mà!

Hoàng Tiểu Linh vui sướng nhảy lên, Trương Hải Dương và Lưu Tĩnh nhìn nhau, lại nhìn sang Lý Dương.

Hai người trong lòng có chút bất đắc dĩ, vận may của Lý Dương cũng thật là quá tốt, có một người sưu tầm nhỏ bé theo cùng, không ngờ lại làm hắn đoán chuẩn, đây thực sự là đồ chế phẩm cổ.

Khán giả cũng đều nhìn về phía Lý Dương, nhiệt liệt vỗ tay không ngớt.

Tiểu Thuận Thuận vẫn không biết chuyện gì, cho đến khi Lý Dương khẽ nói cho cậu biết bọn họ đoán đúng rồi, cậu bé mới vui mừng vỗ tay. Kết quả này có một nửa công lao của cậu.

- Chúc mừng Lý Dương, lần này Lý Dương và nhà sưu tầm tí hon của chúng ta đoán đúng rồi!

Vương Cương lại nói, nhân viên công tác ở bên cạnh mang đến hai món quà kỉ niệm, bên cạnh Lý Dương còn có một vị khách đặc biệt, nếu tặng thì phải tặng cả hai.

Đạo diễn Dương thở phào nhẹ nhõm, bây giờ xem ra quá trình ghi lại trương trình khá là thuận lợi, cứ như vậy mà tiến hành thì chương trình kì này nhất định sẽ có tỉ lệ người xem cao, thậm chí sẽ lập kỉ lục cao nhất.

Tiết mục kì này rất đặc sắc, hơn nữa mọi người đều rất thích. Nhưng trong lòng đạo diễn Dương có một dự cảm không tốt, dự cảm này từ đâu đến y cũng không biết, cái cảm giác này cứ luôn ở trong lòng y, khiến y rất không thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.