Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 456: Chương 456: Thật không ngờ






Nguyên nhân mà Hầu lão đưa ra giá cao như vậy Đường Xuân Minh không cần hỏi cũng có thể đoán ra.

Phần trăm trích cho chuyên gia sửa chữa là không ít, 7% giá trị tiêu thụ, chuyên gia kiểu này hiện nay ở trong nước dù sao cũng vẫn còn là số ít, so với chuyên gia thẩm định cũng vẫn còn ít.

Hơn nữa sửa tranh cổ quý cũng không phải là việc hằng ngày đều có thể gặp, một năm gặp một hai lần cũng là không tồi rồi, trích phần trăm cao cũng có thể ảnh hưởng đến công việc của bọn họ, nếu là mượn chuyên gia giỏi ở bên ngoài đẻ sửa chữa cũng phải chi ra một số tiền khá cao.

Phần trăm của chuyên gia thẩm định là 2%, như vậy hai bố con Hầu lão có tổng cộng 9%, ra giá mười mấy vạn, nếu bán ra phần trăm có thể là hơn một vạn tiền, đối với Hầu Chính Cao mà nói số tiền này so với mức lương của anh thì cao hơn nhiều.

- Lý cố vấn, thầy Bạch, thầy Mao, thầy Thái, mời sang bên này.

Đường Xuân Minh chậm rãi quay đầu lại, cười nói với bọn Lý Dương một câu, lúc này không phải là lúc anh xử lý mấy vị chuyên gia này, việc nội bộ của bọn họ chỉ có thể giải quyết khi không có người ngoài.

- Được, lợi hại thật!

Hà Kiệt giơ ngón tay cái lên khen Lý Dương, biểu hiện của Lý Dương hôm nay làm anh ấn tượng. Hắn không phải là người trong nghề nhưng cũng biết sự lợi hại của mấy vị chuyên gia trước mặt mình, thứ mà họ không nhìn ra đã nhờ Lý Dương nhắc nhở phát hiện ra, điều này không chỉ là sự tự hào của Lý Dương mà cũng là niềm tự hào của Hà lão

Lý Dương cười khẽ lắc đầu, mấy người đi theo Đường Xuân Minh lên tầng ba, chỉ còn Hầu chuyên gia sắc mặt trắng bệch đứng một mình ở đó.

- Hầu lão à, ông xem tôi phải nói thế nào với ông đây.

Liễu lão thở dài, vội bước đi, Hầu chuyên gia làm việc ở Quang Vinh Bảo Trai mười mấy năm, mặc dù tiếng tăm trong ngành không lớn nhưng cũng là lão làng ở Quang Vinh Bảo Trai.

Chính vì như thế, bình thường hắn tính tình nóng nảy, tranh luận với khách điều gì mọi người đều mắt nhắm mắt mở, đều nhân nhượng hắn.

Nhưng việc lần này không thể nhân nhượng được, việc này nhẹ cũng là kinh doanh giả, nặng sẽ là vì quyền lợi riêng làm ảnh hướng đến lợi ích của công ty, khai giá cao như vậy cũng làm ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của công ty, chí ít những khách hàng hôm nay bị tổn hại sau này sẽ không đến nữa.

Quản lý Tô cũng quay đầu nhìn Hầu chuyên gia một cái, rồi khẽ thở dài.

Những khách hàng khác thì vui sướng nhìn ông, ban nãy họ đều biết quá trình tranh luận, chuyên gia này thực sự không có một chút kiểu mẫu của chuyên gia, mà còn tỏ thái độ ương ngạnh, mọi người sớm đã không có cảm tình.

Bây giờ tốt rồi, người tham lam ắt có báo ứng, những người này không hiểu được chế độ của Quang Vinh Bảo Trai nhưng việc Hầu chuyên gia phạm lỗi thì đều rõ như lòng bàn tay, điều này đối với bọn họ mà nói cũng đã đủ rồi.

Lầu ba của Quang Vinh Bảo Trai trên thực tế là văn phòng cao cấp kiêm tiếp đãi khách quý.

Lý Dương đến đây lần thứ hai, nhưng lần trước là thẩm định ngọc cổ, và không tham quan sản phẩm trên lầu ba.

Đại sảnh của tầng ba và tầng hai giống nhau, đều là trưng bày một số sản phẩm có giá trị, những thứ này Lý Dương nhìn qua một lần khi nhìn lần thứ hai trong lòng có chút cảm thán.

Cũng chỉ có sự nghiệp lớn, tên tuổi lâu đời như Quang Vinh Bảo Trai mới có nhiều sản phẩm như vậy, những tiệm đồ cổ khác có thể kiếm được mấy sản phẩm là tốt rồi.

Hơn nữa những thứ này có rất nhiều đều là bảo bối cấp quốc gia, đều có những câu chuyện lịch sử rất lâu đời, Vinh Bảo Trai có toàn quyền đối với những quốc bảo này, nhưng không có quyền tiêu thụ, trăm năm Vinh Bảo Trai cũng vẫn là xí nghiệm bán công bán tư.

Bọn Lý Dương nhìn bảo bối trưng bày ở bên ngoài, Đường Xuân Minh cũng không thúc giục chỉ cười nhìn bọn họ, , những thứ ở lầu ba không nhiều nhưng đều có giá trị lớn, đây cũng là niềm tự hào của Quang Vinh Bảo Trai.

Hà Kiệt cũng xem nhưng xem không lâu, những thứ này hắn chỉ thấy đẹp chứ không có gì đặc biệt.

Sau mấy phút, mấy người mới theo Đường Xuân Minh vào phòng nghỉ ngơi, Liễu lão lúc này cũng đi theo.

- Đường tổng, nghe Lý lão đệ nói ở đây lại thu được một loạt hàng tốt, có thể không cầm đi nhưng để cho chúng tôi mang tầm mắt một chút.

Bên trong phòng nghỉ, Bạch Minh chưa kịp uống trà đã vội vàng hỏi một câu, Lý Dương và Mao lão đều lắc đầu, Bạch Minh tính hay vội vàng, đến đây cũng vậy.

- Đương nhiên không thành vấn đề, có mấy vị chuyên gia giúp đỡ thì tốt quá, mấy vị đợi tôi một lát tôi đi một lát sẽ trở lại.

Đường Xuân Minh cười lớn, gọi nhân viên phục vụ ở đây dặn dò cẩn thận tiếp đãi mấy vị khách quý này rồi đi khỏi, ở lại tiếp bọn họ lại là Liễu lão.

Lý Dương, Bạch Minh bọn họ đều gật đầu, cầm một bản album đẹp lên xem, toàn là bảo bối quý.

Hình thức tiêu thụ của tầng ba khác với tầng một và hai ở Quang Vinh Bảo Trai, những thứ ở lầu ba đều có giá trị trên trăm vạn, bảo quý như vậy cho dù Quang Vinh Bảo Trai số lượng không nhiều cũng không thể phân loại đặt ở bên trong ngăn cách.

Còn một điểm nữa, khách đến đây không phải là những phú ông mà là những nhân vật quan trọng, đứng ở gian cách bên trong chọn những đồ này cũng không hay.

Cách đây mười mấy năm, khi Đường Xuân Minh vừa nhậm chức, lầu ba của Quanh Vinh Bảo Trai tiến hành một cải cách, những thứ bán ra không bày biện ở đây, in thành album để mọi người xem, thích cái nào sẽ cầm ra để mọi người xem kỹ càng, như vậy thuận tiện cho tất cả mọi người.

Lúc này quyển album nằm trong tay họ chính là những thứ được bán ở lầu ba Quang Vinh Bảo Trai.

Lý Dương đếm cẩn thận, có trên trăm bảo bối, quý nhất là bình hoa màu phấn thời Càn Long, loại màu phấn này Lý Dương có chút ấn tượng, mấy ngày trước ở Anh có đấy giá một cái, bán ra giá cao ngất hơn bảy nghìn vạn nhân dân tệ.

Bình hoa màu phấn của Quang Vinh Bảo Trai này cho dù bán không được giá hơn bảy nghìn vạn thì thấp nhất cũng được ba nghìn đến bốn nghìn vạn.

Ngoài bình hoa màu phấn này những giá trị của những đồ khác đều không thấp, trên album không có báo giá, những thứ này tổng cộng cũng phải đến hơn một tỷ, thực lực tiệm đồ cổ lớn nhất toàn quốc quả nhiên không dễ coi thường.

- Lý Dương, lần này chúng ta có bảo bối này thật ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Liễu lão ngồi bên cạnh Lý Dương cười ha ha nói một câu, Liễu lão và Lý Dương cũng là chỗ quen biết lâu rồi, lại có thêm quan hệ của Liễu Tuấn, vị tiền bối này cũng hoàn toàn xem Lý Dương như người nhà.

- Bảo bối gì?

Lý Dương hứng thú hẳn lên, còn cẩn thận lật lật album trên tay, cả Bạch Minh bên cạnh cũng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Liễu lão.

- Lát nữa cậu sẽ biết, bảo bối này vừa nhận được chưa lâu, vẫn còn chưa để vào danh sách hàng tiêu thụ.

Liễu lão cười một cách thần bí, ông là người rõ nhất, mấy thứ này Đường Xuân Minh đi lấy đều không có trong album. Công ty vẫn chưa quyết định những thứ này nên lưu giữ ở trong tiệm để bán cho khách quý hay bán đấu giá, Vinh Bảo Trai cũng có công ty bán đấu giá riêng.

- Liễu lão, rốt cuộc là thứ gì.

Bạch Minh càng tỏ vẻ ngạc nhiên, cô cùng hiếu kỳ, album trên tay đặt bên cạnh lập tức hỏi một câu.

- Thầy Bạch, không phải vội, cậu sẽ biết nhanh thôi.

Liễu lão nhếch miệng cười, việc làm ăn của Quang Vinh Bảo Trai gần đây không tồi, liên tiếp nhận được những trọng khí, hơn nữa còn nhận được một bảo bối mà họ không ngờ tới, giá trị của thứ này không cao nhưng rất quan trọng đối với Lý Dương.

- Liễu lão, ông lúc nào cũng tra tấn người khác như vậy.

Bạch Minh cười một cách khổ sở, Mao lão và thầy giáo Thái đều lắc đầu cười.

Bạch Minh cũng coi như là một ngoại lệ, bình thường người tính tình vội vàng không thích hợp với việc chơi đồ cổ, người chơi đồ cổ tính tình không thể vội vàng, nếu vội rất dễ xảy ra chuyện.

Ngẫm lại cũng biết, có những thứ quá trình học rất dài cũng rất phức tạp yêu cầu học rất nhiều tài liệu và phải học nhiều lần mới có thể hiểu, người tính tình vội vàng nghĩ một bước là học thành cuối cùng chỉ có thể là kẻ vô tích sự.

Bạch Minh cũng có những thành tựu hiện tại, trong ngành đồ cổ cũng là một ngoại lệ.

Sau mười mấy phút, Đường Xuân Minh cuối cùng cũng quay lại, đi vào kho bảo lấy đồ cần một thời gian nhất định.

Đằng sau Đường Xuân Minh còn có hai người thanh niên đi theo, lúc này hai người thanh niên mỗi người đều đẩy một xe đẩy, trên xe đẩy che một chiếc khăn màu đỏ. Loại xe đẩy này với loại xe đẩy mà Lý Dương đã gặp ở Hồng Kông bán đấu giá nồi lớn Nguyên Thanh Hoa giống nhau, lúc đó chiếc xe đẩy Nguyên Thanh Hoa ra, bên trên cũng phủ một chiếc khăn đỏ

- Đường tổng, rốt cuộc là bảo bối gì lại còn che che lấp lấp thế kia?

Bạch Minh đứng lên trước tiên, Lý Dương cũng hiếu kỳ nhìn hai chiếc xe đẩy, xe đẩy không chỉ một tầng, mỗi tầng đều phủ một chiếc khăn đỏ, bên trong không chỉ có một đồ vật.

Lý Dương cũng hiếu kỳ đánh giá hai chiếc xe đẩy này, mắt trợn tròn nhìn Đường Xuân Minh.

- Ha ha, không phải tôi che đậy mà là muốn cho mọi người bất ngờ một chút, tôi sẽ cầm đồ vật thứ nhất cho mọi người xem.

Đường Xuân Minh cười to, trên mặt còn có chút kiêu ngạo, Liễu lão cũng gật đầu cười, Liễu lão chỉ nhìn xe đẩy đã biết Đường Xuân Minh đã lấy thứ đẹp nhất mới nhất chưa đưa vào album cho mọi người xem.

Đường Xuân Minh nói xong liền lật một nửa chiếc khăn đỏ trên chiếc xe đẩy bên cạnh ra, bên dưới lộ ra một tấm thép màu trắng, trên tấm thép có đặt một Bạch Ngọc Vân Long Tẩy, nhìn Bạch Ngọc Vân Long Tẩy này bọn Bạch Minh đều ngây người, thầy giáo Thái cũng ko kiềm chế được đứng lên.

- Đây là Bạch Ngọc Vân Long Tẩy Càn Long ngự chế, chúng tôi đã phải tiêu một số tiền rất lớn ở Triết Giang mới có được, mới có được chưa đến một tháng, mọi người nhìn xem thế nào.

Đường Xuân Minh nói một câu, vừa nói vừa đặt Bạch Vân Long Tẩy ở giữa bàn lớn, chiếc bàn lớn này chính là để khách dễ dàng đến quan sát những bảo bối họ mà họ muốn.

- Không tồi, không tồi, Đường tổng, thật hào phóng.

Bạch Minh lập tức gật đầu theo, đồng thời vội chạy ra giữa, Mao lão và thầy giáo Thái cũng vậy, đặc biệt là thầy giáo Thái, đã đeo kính chuẩn bị tận hưởng kiệt tác này.

Lý Dương cũng đi tới, vừa đi vừa mở năng lực đặc thù, nút mà Đường Xuân Minh mua cũng thu hút Lý Dương rất lớn, dùng năng lực đặc thù một chút xem trong hai xe này rốt cuộc có bảo bối gì.

Vừa đi được vài bước, Lý Dương dừng lại, quay đầu ngạc nhiên nhìn hai chiếc xe kia, bên trong vẫn còn thứ mà ngoài sức tưởng tượng của anh.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.