Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 498: Chương 498: Thần kiếm Ngư Tràng.






Một kẻ chưa từng nhìn thấy báu vật thần kì thế này như Đường Tiếu Tiếu há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Lý Dương.

Thạch Cần cũng không hơn gì Đường TIếu Tiếu, hắn học về dân tộc và chữ cổ, phần lớn thời gian đều là làm nghiên cứu, vật thần kì như thế này hắn chưa từng tiếp xúc qua.

Lúc này Thạch Cần hoàn toàn sững lại, cứ như bất ngờ bị choáng váng vậy, trước mắt là một màn rõ rệt trái với sức hút của trái đất khiến hắn kinh hãi.

Ngay cả đội trưởng đội đặc nhiệm Triệu Vĩnh kia cũng thần tình khiếp sợ, nước không chỉ dính lại trên thân kiếm mà còn không chảy ra được, hiện tượng trái với sự thường như thế này cũng làm cho hắn có cảm giác như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Biểu hiện của Hà Kiệt, Cao Phong tốt hơn một chút, ít nhất bọn họ cũng đã từng nhìn thấy sự thần kì của bức tranh trong nước kia, biết rằng có một số thứ không thể dùng những hiểu biết thông thường để xem xét được.

Vẻ mặt của Lý Dương biến thành có chút nghiêm túc, lúc này hắn xem như đã hiểu được vị quốc vương yêu thích sưu tầm thần binh kia tại sao lại xem ngư tràng là vật yêu thích nhất của mình, mười vị đại thần kiếm của Trung Quốc quả thật bất phàm.

Lý Dương xoay thân kiếm, rồi từ từ để cho nước trên mặt đó hướng về phía vị trí thấp hơn, có đến mấy người cũng đâng ngây ngốc nhìn theo thân kiếm được xoay trở lại.

nước chảy xuôi từ những hoa văn trên kiếm xuống phía dưới cũng không ít, có vài giọt ở dưới ánh đèn nhấp nháy ánh hồng. Dường như muốn rớt xuống 1 nửa từ vân kiếm .

Nhưng đó cũng chỉ là dường như, ngay cả khi Lý Dương lật ngược cả thân kiếm lạI, làm cho mặt có dính nước kia hướng xuống, những giọt nước khi nãy chảy xuống đến một giọt cũng không chảy ra ngoài.

-Lý Dương, nó, nó làm thế nào mà lại như thế được?

Nói chuyện vẫn là Mã Thế Vĩ, mắt hắn trừng lên, tiếng nói mang chút khàn khàn, lại tựa hồ có chút run run, hoàn toàn có thể nghe ra hắn lúc này tâm tình rất không bình tĩnh.

-Tôi cũng không biết.

Lý Dương lắc đầu, hình ảnh lập thể cũng đã mở ra, trong hình ảnh lập thể có thể thấy được nhiều hơn so với trực tiếp nhìn bằng mắt thường.

Trong hình ảnh lập thể, Lý Dương phát hiện trên hoa văn của kiếm có vô số những lỗ nhỏ, nhuuwngx lỗ này cực nhỏ, mắt thường cơ hồ không thể nhìn thấy, nếu không phải có năng lực đặc biệt, Lý Dương cũng không thể phát hiện ra điều này.

Những lỗ nhỏ này tựa hồ có một lực hút nhất định, những hạt nước kia đều bị những lỗ nhỏ kia hấp thụ lại, hơn nữa còn chảy xuôi trên bề mặt, còn về vì sao lại xuất hiện cảnh tượng thần lì như vậy thì Lý Dương thật sự không giải thích được.

Lý Dương xoay tay lại, làm cho mặt đó của kiếm tiếp tục hướng lên trên, xoay qua xoay lại như vậy, nước trên hoa văn kiếm càng đều đặn hơn, màu hồng dường như cũng rõ hơn.

Lý Dương cầm ấm nước lên, tiếp tục rót nước, những người xung quanh đều cẩn thận nhìn, thở cũng không dám lớn tiếng, sợ làm kinh động đến Lý Dương.

Tất cả đội đặc nhiệm cũng không ngoại lệ, ai ai cũng thế, mắt có thể mở to bao nhiêu thì mở to mấy nhiêu, thứ thần kì như thế này cũng không gặp nhiều.

Gần như một nửa nước trong ấm đẫ rót vào chỗ hoa văn trên kiếm vốn khắc rất nông, nhiều nước vào như vậy cuối cùng đến mức bão hòa. Tay của Lý Dương đột nhiên có cảm giác lành lạnh, nước trên hoa văn kiếm chảy đi theo đường vân kiếm,sau cùng chảy ra ở chỗ tay cầm kiếm.

Xoay chậm, nhưng chảy rất nhanh, vài phút sau toàn bộ nước trên hoa văn kiếm đã chảy hết ra, không còn sót lại chút nào, không còn nhìn ra bên trong khi nãy vẫn mới còn chứa đầy những nước.

Lý Dương lay nhẹ phía dưới, mượn một chiếc mũ giáp của binh sĩ đặc nhiệm, đổ nốt nửa nước còn lại trong ấm vào đó.

Nửa ấm nước không nhiều, chỉ có tầng chót của mũ giáp là đựng nước, Lý Dương cũng không để ý, từ từ cho kiếm vào trong mũ giáp, chỉ cho mũi kiếm ngập một ít nước phía dưới.

Lại một màn thần kì xảy ra, hoa văn trên kiếm tự hấp thụ nước ở bên trong, hút lên trên, rất nhanh sau đó phần lớn nước trong mũ giáp đã bị hút vào hoa văn kiếm,Lưu Cương vội vàng đi lấy lại một cái ấm to hơn, đổ hết nước trong đó vào mũ giáp.

Sau khi số nước này được thêm vào,tốc độ hút nước của hoa văn kiếm nhanh hơn rõ rệt, không đến 1 phút chỗ tay cầm kiếm lại 1 lần nữa chảy nước ra.

Có 1 điểm không giống với lúc nãy đó là, nước chảy ra ở chỗ tay cầm vẫn cứ chảy ra ngoài,luôn cho đến khi chỗ nước đi qua của mũi kiếm bị lộ ra, nước trên hoa văn chảy hết sạch sẽ rồi mới ngừng lại.

Mà lúc này, một ấm nước to cộng thêm nửa ấm nước ban đầu kia dường như đều bị Ngư Trường Kiếm dẫn hết ra từ mũ giáp.

Đây chính là đặc điểm của“đạo thủy”, vị vương quốc kia miêu tả thật đúng là chuẩn xác.

Lý Dương nhìn từ trên xuống dưới xem cách thức biến mất của nước trên Ngư Trường Kiếm, trên mặt còn có một tia thản nhiên ý cười.

Trong giây lát, nét cười trên mặt Lý Dương hoàn toan biến mất, sắc mặt còn biến thành rất khó coi. Lý Dương đặt cho thanh kiếm dựng thẳng ở trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào chuôi Thanh Đồng Kiếm này, thậm chí trên mặt Lý Dương còn xuất hiện chút sợ hãi.

-Lý Dương, cậu làm sao vậy? có phải là phát hiện ra cái gì rồi không?

Hà Kiệt là người đầu tiên phát hiện vẻ khác lạ ở Lý Dương, vội vàng lân trước nhẹ giọng hỏi 1 câu, hắn cho rằng Lý Dương đã lại phát hiện thêm điều gì trên thân kiếm.

-Không phải, tôi mới bỗng nhiên nghĩ, thanh kiếm này nếu đâm trúng người, sẽ có kết quả gì?

Lý Dương lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm như cũ, Hà Kiệt nhẹ nhàng thở phào một chút, không để ý đáp:

-Đâm trúng người, đương nhiên là…

Nói tới đây, sắc mặt của Hà Kiệt cũng nhanh chóng biến sắc, câu nói phía sau cũng không thể nói được tiếp nữa.

Mọi người ở xung quanh cũng đều đổi sắc mặt theo, Triệu Vĩnh là người có phản ứng trước tiên, lúc hắn nhìn lên thanh kiếm này, cũng mang theo một tia kinh hãi như vậy.

Thanh kiếm này có đặc điếm là dẫn nước, nếu đổi là loại chất lỏng gì khác xem chừng kết quả cũng giống nhau, nếu là đâm trúng người, chỉ cần tiếp xúc với máu, e rằng máu trong người đều sẽ bị kiếm dẫn hết ra. Nhìn vào tốc độ dẫn nước của thanh kiếm này, chỉ cần bị kiếm đâm trúng, e rằng chẳng mấy chốc đã chết vì mất máu.

Đây chính là một thanh kiếm giết người khủng bố

Chẳng trách khi nước chảy vào kiếm lại có chút màu đỏ lên, thanh kiếm này thực sự đã sớm nhuốm đầy máu tươi, những vết máu đó hoàn toàn lưu lại ở trong những hoa văn, như vậy mới làm cho nước chảy ra có màu đỏ.

-Trong 10 vị đại thần kiếm Trung Quốc, Ngư Tràng chính là đại diện cho sự dũng cảm quyết đoán, thanh kiếm này trong truyền thuyết cũng là 1 thanh kiếm giết chóc.

Mã Thế Vĩ chậm rãi nói 1 câu, mọi người chung quanh đều nhìn hắn, còn hắn thì ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào thanh kiếm như cũ.

-Sau khi Ngư tràng Kiếm được ra đời, 1 người giỏi về xem tướng cho kiếm là Tiết Chúc đã được mời đến để xem tướng, bản lĩnh của Tiết Chúc không giống với người thường, ông ta có thể cảm nhận được những thông tin ẩn chứa trong mỗi thanh kiếm.

Mã Thế Vĩ chậm rãi ngẩng đầu, một lúc sau chậm rãi nói tiếp:

- Tiết Chúc sau khi cảm nhận Ngư Tràng Kiếm liền nói 1 câu, ông ta nói thanh kiếm này là” Nghịch lí bất thuận, bất khả phục dã, thần dĩ sát quân, tử dĩ sát phụ”( nghĩa là: sự tồn tại của thanh kiếm này là làm trái với đạo trời, người sử dụng kiếm này không thể khắc chế sự thù địch trong nó, thần dùng để giết vua, con dùng để giết cha)

-Nghịch lí bất thuận, bất khả phục dã, thần dĩ sát quân, tử dĩ sát phụ

Vài người đều đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Thạch Cần và Đường Tiếu Tiếu, bọn họ là người có bằng cấp cao nhất, những lới này rất nhanh đã có thể lí giải được là có ý gì.

Triệu Vĩnh bọn họ phần lớn là bằng cấp không cao, nhưng nghĩa trực tiếp thì họ cũng có thể hiểu được, ít nhất đâ ykhông phải là lời có ý gì hay ho.

-Hóa ra thanh kiếm này sinh ra đã nghịch với đạo lí, chỉ dùng để thích vua sát phụ, thật sự là đáng sợ.

Đường Tiếu Tiếu nhẹ nhàng thở dài, chậm chạp nói, vài bộ đọi đặc nhiệm chưa hiểu lúc này đều rùng mình, thích vua sát phụ, đây chính là thanh kiêm báo điềm xấu mà.

-Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, nhưng thanh kiếm này hung tinh quả thật lớn, nếu bị đâm trúng người, không cẩn thận thì thật sự là sẽ chết.

Lý Dương khẽ thở dài một cái, hắn có cảm giác, thanh kiếm này thật sự đã giết không ít người, số lượng tuyệt đối không ít, trong mười đại danh kiếm trung quốc, có thể so sánh với thanh kiếm này về số lượng người bị giết bởi nó e rằng không nhiều.

Dẫu là thanh Trạm Lô kiếm chem. Sắt như chém bùn cũng không thể so sánh với thanh kiếm này.

-Lý Dương nói đúng, không cần biết truyền thuyết thế nào, đây là thanh bảo kiếm, bây giờ không còn là vũ khí lạnh thời hiện đại nữa, thanh bảo kiếm này chỉ có thể dùng để sưu tầm thôi.

hà Kiệt cười cười, trong mắt lại có chút nhiệt huyết, thanh Ngư Trường Kiếm này đối với bọ họ mà nói là một thu hoạch ngài dự tính, ngay cả trước khi lý Dương đến cũng không ngờ rằng ở đây còn có thể tìm thấy một trong mười thanh đại thần kiếm

Trong tay Lý Dương đã có một thanh Trạm Lô thần kiếm, cộng thêm thanh Ngư Tràng Kiếm này, hiện tại có 2 thanh kiếm này ở đây, lý Dương trên tay xuất thế, điiểm này cả nước tuyệt đối không ai có thể so sánh được về sự tự hào.

-Thach tiến sĩ, anh vừa rồi nói vị quốc vương kia cất giữ 3 thanh thần binh, ngoài ra có phải là còn có gì đó thần kì nữa hay không?

Đường Tiếu Tiếu quay đâu lại hỏi Thạch Cần, Lý Dương và Hà Kiệt đều ngưng lại, tiếp tục nói theo hướng ấy nhưng chỉ có Thiên Tùng Vân Kiếm, cũng không biết vị quốc vương kia ghi lại bao nhiêu về Thiên Tùng Vân Kiếm.

-Tát Bang quốc vương thu thập được 13 kiện thần binh, nhưng thực sự làm cho ông ta vừa lòng chỉ có 3 kiện, những cái của cao nguyên và thảo nguyên đa phần chỉ có ý nghĩa tượng trưng, thực dụng không thể bằng 3 kiện kia.

Thạch Cần lắc đầu, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn, Ngư Trường kiếm đã gây cho mọi ngươì đủ ngạc nhiên, bọn họ hiện tại đều tò mò ngoài 2 thanh thần kiếm ra cuối cùng còn có gid đặc biệt.

Lúc này, mọi người đều đã nhận ra năng lực của ngư trương kiếm, đặc biệt là Lý Dương. Niên đại giống nhau, lại có đặc trưng và hiệu quả thần kì như vậy, ngoài ngư trường kiếm ra có lẽ không có cái nào khác.

-Cái khác ngoài 2 thanh kiếm này là cái gì?

Đường Tiếu Tiếu lại hỏi, trên mặt Lý DươnHà Kiệt đều có 1 chút bất đắc dĩ, nếu có thể lựa chọn, bọn họ thật sự muốn cho mọi người biết thần khí của Nhật Bản ngay trước mắt họ. Nhưng việc này truyền ra ngoài sẽ có nahr hưởng rát lớn, nếu không có sự chuẩn bị tốt từ trước Lý Dương sẽ không công khai ra.

-Có 1 thứ mọi người đã nhìn thấy rồi, Ngân Bạch trường kiếm có dính sương trắng Lý tiên sinh cầm khi nãy là thứ nhất, thanh trường kiếm này đến từ nhật bản, Tát Bang quốc vương phái người đến triều Tiên lấy về, thanh kiếm này cũng rất sắc bén, hơn nữa mặt ngoài kiếm đều có sương trắng bao vây thần kì, nhưng độ yêu thích cuat thanh kiếm nhật bản này không bằng ngư trường kiếm được.

Thạch Cần chậm rãi nói xong, mọi người đều quay đầu nhìn Tùng Vân kiếm Hà Kiệt cầm trên tay, sự thần kì của thanh kiếm này khi nyax bọn họ có rất nhiều người đều đã nhìn ra.

Lý Dương và Hà Kiệt đều lộ ra 1 nét cười khổ, vị quốc vương kia cũng không biết đây là Thiên Tùng Vân kiếm, nhưng những cái đặc thù nhất cũng đã nói ra rồi. Chỉ cần là người để ý, về nhà lên mạng tìm hiểu 1 chút, khẳng định sẽ biết lai lịch của thanh kiếm này, dù sao những thanh kiếm tốt như thế này cũng không nhiều.

Trở về chỉ có thể nhờ Thạch Cần tạm thời giữ bí mật, ít nhất ở đây Lý Dương không chuẩn bị sẵn sàng để cho tin tức này lộ ra ngoài.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.