Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1127: Chương 1127: Thần kiếm có linh






Sau khi thấy bọn Trịnh Khải Đại ở sân bay, Lý Dương không có đi tới công ty đấu giá trước mà đi thẳng về nhà.

- Ông, con về rồi!

Lý Dương gần như chạy ào vào sân, còn chưa vào phòng khách, thì lớn tiếng gọi!

Lần này xa nhà, có thể nói là một lần Lý Dương gặp phiền phức nhất, không khí bên Hàn Quốc rất không tốt, ở bên đó luôn làm cho hắn có một cảm giác bực bội u sầu. Cuối cùng nghe nói Cụ Đông Thành làm theo yêu cầu của hắn, sau khi đem tất cả đồ bán đấu giá, trong lòng mới có chút thoải mái.

- Về rồi thì tốt, lần này thu được không nhỏ!

Ông cụ đang nằm trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy Lý Dương vào cửa, trước tiên là cười lớn.

- Cũng được, lần này là thằng nhóc đó tự mình cắt cổ.

Lý Dương theo đó ngồi xuống bên cạnh ông cụ, cười ha hả nói một câu.

Cụ Đông Thành quả thật là tự mình đánh mình, theo kế hoạch của Lý Dương, chỉ cần bỏ ra chút tiền thì có được kiếm Truy Tinh, buộc Cụ Đông Thành mang kiếm Truy Tinh và bảo bối khác đến đổi với mình.

Nhiều nhất, cũng chỉ là những bảo bối mà Cụ Đông Thành buôn lậu từ Trung Quốc, Lý Dương phải lấy lại hết.

Trước đây Lý Dương không có nghĩ tới, lấy hết tất cả bảo bối tốt của Cụ Đông Thành.

Đây chính là số bảo bối sưu tầm cả đời của y, hơn nữa Cụ Đông Thành có rất nhiều tiền, nhà sưu tầm có tài lực thế này, mới có thể sưu tầm được những bảo bối tốt thật sự.

- Đi theo ông lên trên!

Ông cụ mỉm cười gật đầu, lập tức đứng dậy, tự mình đi trước vào thư phòng.

Lý Dương hơi sửng sốt, vội vàng đi theo.

Ý ở trên chính là thư phòng, ông cụ dẫn hắn đi thẳng vào thư phòng, nhất định là có chuyện khác cần dặn dò.

- Lần này ở bên đó, không có để lại phiền phức gì chứ?

Vừa vào thư phòng, ông cụ liền lấy ra một lá trà, tự thân pha trà, trà này của ông cụ đều là trà cao cấp nhất, hơn nữa kỹ thuật pha trà của ông cụ cực kỳ ngon, có thể uống được trà của ông cụ pha không hề dễ.

- Không có, con xử lý tất cả đều tốt!

Lý Dương biết ông cụ nói gì. Ở Hàn Quốc lần này, hắn có thể dùng một chút thủ đoạn không quang minh, nhưng đây cũng là vì người ta mà làm khác.

Nếu không phải Cụ Đông Thành chọc giận hắn dọc đường, Lý Dương cũng không làm như vậy.

- Vậy thì tốt, cái tên Cụ Đông Thành này, con định xử lý nó thế nào? Ông cụ gật nhẹ đầu, hỏi một câu.

Cụ Đông Thành chính là một phiền phức, còn là một quả bom.

Lần này Lý Dương bảo Cụ Đông Thành ra nhiều máu như vậy, nhất đinh y không cam tâm. Bây giờ vì trong tay Lý Dương có chứng cứ phạm tội của y, y không dám làm bậy, nhưng không lâu sau thì khó mà nói.

Đối với uy hiếp lần này, cách tốt nhất là thanh lý sạch sẽ.

- Ông yên tâm, con đã tính xong rồi, không chừng y đang gặp phiền phức!

Lý Dương hé miệng cười. Những chuyện này hắn đã sớm nghĩ qua, hắn đã nhận lời với Cụ Đông Thành là không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng không có nghĩa là người khác cũng làm như vậy.

Sự thật là như vậy, sau khi Lý Dương rời khỏi Hàn Quốc không lâu, lão Thất muốn xuất cảnh trái phép đã bị cảnh sát bắt quy án.

Mà trước khi y bị bắt, còn suýt nữa bị người ta giết. Người của Cụ Đông Thành tìm gặp y trước, nếu không phải cảnh sát tới kịp thời, y đã trở thành một cái xác chết.

Cái này cũng làm lão Thất càng thêm căm tức.

Vừa tới cục cảnh sát, y đem tất cả mọi chuyện nói ra hết. Chuyện tập kích Lý Dương người xúi giục là Cụ Đông Thành người trong giới đồ sưu tầm và trong giới thương nhân Hàn Quốc, tin tức này lập tức truyền ra ngoài.

Tin tức này, đang được lan truyền nhanh ở Hàn Quốc.

Mà Cụ Đông Thành lúc này cũng đang bận tối mặt, y thầm hận làm chuyện không có lợi, đồng thời cũng căm giận lão Thất phản bội y, lúc này không còn tâm trí nghĩ tới chuyện của Lý Dương nữa.

Cụ Đông Thành là một tai to mặt lớn ở Hàn Quốc, trong tay có hai nhà hàng, vô cùng nỗi tiếng.

Không lâu sau khi y bị quan tòa phán quyết, cổ phiếu của công ty bắt đầu rớt giá, theo sau đó có một thế lực phía sau không ngừng thôi động.

Quan tòa không thuận theo làm ăn, càng làm Cụ Đông Thành khó chịu, nếu không phải chứng cứ của lão Thất trong tay Lý Dương, lúc này y đã sớm bị cảnh sát cho vào nhà giam rồi.

Nhưng các quan kiểm sát đã phân chia xác định lời khai của lão Thất, nếu để bọn họ tìm được chứng cứ mới, Cụ Đông Thành cũng không thoát nổi.

Chỉ trong vòng một tuần, Hàn Quốc xảy ra tin tức lớn như vậy, công ty ăn uống của Cụ Đông Thành đã bị người khác thu mua, còn bản thân Cụ Đông Thành bị cảnh sát bắt giữ, đối mặt với bảy mươi sáu cáo buộc, trong đó có hơn sáu vụ liên quan đến giết người.

Lần này Cụ Đông Thành hoàn toàn xong đời rồi, người sáng suốt đều biết rõ.

Người đả kích trên lĩnh vực làm ăn của Cụ Đông Thành chính là Lâm Lang, Lâm Lang nói sẽ không bỏ qua cho thằng nhóc này. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, lúc đả kích Cụ Đông Thành lại có thể kiếm tiền, nếu y không nắm bắt, y không phải là Lâm Lang.

Nhưng những cái này là sau đó nói, Cụ Đông Thành cuối cùng bị Lý Dương uy hiếp, chuyện này y cũng có nghe nói qua, đáng tiếc không có chứng cứ, Lý Dương lại về nước sớm, chuyện này cũng không thể giải quyết như vậy.

Lúc này, ông cụ lại gật đầu mãn nguyện.

Lý Dương hôm nay chính chắn hơn Lý Dương trước kia rất nhiều, đều này cũng làm ông cụ rất hài lòng và vui mừng, Lý Dương càng lớn càng tài giỏi, sau này ông càng yên tâm, người già đều nghĩ tương đối nhiều.

- Có thứ con phải xem thử.

Ông cụ mỉm cười đứng dậy, Lý Dương đang uống trà của tự mình pha, nhìn ông cụ kinh ngạc.

Không lâu, ông cụ từ trong cái tủ lấy ra cái hộp hình chữ nhật. Từ trong cái hộp lấy ra thanh kiếm cổ, hai thanh kiếm này Lý Dương đều quen, Bôn Nguyệt và Truy Tinh.

Ông cụ cũng không nói, rút hai thanh kiếm này ra khỏi võ, đặt song song cùng nhau.

Hai thanh kiếm cổ đặt sát nhau rất gần, thân kiếm có chút rung động, hình như có cộng hưởng, nhưng chỉ là rung động mà thôi, không có phản ứng gì khác.

- Ông, đây là chuyện gì?

Lý Dương có chút kinh ngạc, nhưng không có đặc biệt giật mình.

Trước đó sau khi để Kiền Tương Mạc Tà lại với nhau, phản ứng xảy ra còn mạnh hơn so với hai thanh kiếm trước mắt. Thần kiếm có linh, lúc đầu ông cụ có nói rồi, loại danh kiếm này có linh khí, có chút phản ứng không bình thường cũng là phải.

- Ông đoán nếu Trục Nhật, Bôn Nguyệt, Truy Tinh tương tụ cùng một chỗ thật có thể làm kiếm Thái A khôi phục lại.

Trong mắt ông cụ có chút nghiêm túc, hai thanh kiếm còn đang rung nhẹ.

Giữa thần kiếm, luôn có một cảm ứng làm cho người ta không thể nào lý giải được. Bôn Nguyệt, Truy Tinh đều xuất ra từ kiếm Thái A, cho nên sau này đặt cùng nhau mới xảy ra hiện tượng này.

Tình huống này. Kiền Tương Mạc, Tà chính là chứng cứ tốt nhất.

- Bây giờ, chỉ còn thiếu Trục Nhật!

Lý Dương gật đầu theo, tam kiếm hợp nhất, tụ lại thành kiếm Thái A cũng là nguyện vọng của hắn. Kiếm Truy Tinh tuy lấy lại không dễ, nhưng cũng tới tay rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một thanh kiếm Trục Nhật cuối cùng.

Kiếm Trục Nhật ở trong tay của anh em Joseph, vừa nghĩ tới điểm này Lý Dương có chút đau đầu, kiếm Trục Nhật e rằng càng khó lấy hơn kiếm Truy Tinh.

- Chuyện kiếm Trục Nhật cũng không cần vội lắm, còn gần hai tháng nữa, đại hội đấu giá ở Italya sẽ tổ chức, anh em Joseph nhất định sẽ tham gia hội đấu giá lần này, tới lúc đó con tìm cơ hội!

Ông cụ đưa ra một đề nghị.

Lần này Lý Dương đi Hàn Quốc, kỳ thực chuẩn bị không quá chu đáo, nếu không có kiếm Tân La, nếu Cụ Đông Thành không tự mình làm chuyện điên rồ, thì rất khó đem kiếm Truy Tinh trở về nước.

Lý Dương tuy không thuận lợi, nhưng có thể mang kiếm Truy Tinh về nước đã là một may mắn lớn.

Đối với kiếm Trục Nhật, ông cụ muốn Lý Dương chuẩn bị kế hoạch cho tốt, chuyện có thể nghĩ hoàn toàn nghĩ tới. Anh em Joseph không phải là Cụ Đông Thành, bọn họ còn khó đối phó hơn Cụ Đông Thành.

- Cũng tốt, nhân cơ hội này con muốn tiêu hóa một chút.

Câu nói của Lý Dương, làm ông cụ cũng không nhịn được cười, tiêu hóa mà hắn nói, tất nhiên là chỉ những món bảo bối của Cụ Đông Thành mang đến.

Hơn năm trăm món bảo bối, thì có thể mở một nhà bảo tàng nhỏ, nhà giá trị của những món bảo bối này rất cao, tất cả đều có tính thưởng thức rất cao.

Đương nhiên, nhà bảo tàng như vậy không phải là mục đích của Lý Dương. Nếu hắn mở, thì phải mở nhà bảo tàng lớn, cho dù không bằng cố cung, cũng phải hơn các nhà bảo tàng lớn như Vinh Bảo Trai một chút.

Muốn làm, thì làm tốt nhất.

Hơn năm trăm món bảo bối, mấy ngày sau đó được Lý Dương chuyển tới trong bảo khố trong nhà, chỗ đó an toàn hơn bảo khố của công ty bán đấu giá.

Bảo khố này lúc ban đầu xây dựng rất lớn, lúc này có vẻ như gần đầy. Trước đây chỉ có rất ít đồ sưu tầm của Lý Dương và một số thành khí quốc bảo, rất nhiều chỗ còn trống.

Có thêm hơn năm trăm món bảo bối này, lo lắng của Lý Dương cũng càng tăng thêm nhiều.

Lý Dương tin rằng tương lai bảo vật trong tay hắn càng ngày sẽ càng nhiều, tới một ngày không thể chứa nổi hắn sẽ xây một nhà bảo tàng lớn, tới lúc đó những bảo bối này, đều đem ra triển lãm.

- Dương Dương, ăn thêm chút rau, rau nhỏ này là rau xanh không có bị nhiễm bẩn, tốt hơn nhiều những thứ mà con ăn ở nhà hàng.

Trong chén cơm của Lý Dương, lại thêm một đũa rau, lúc này rau trong chén hắn, đều đã tràn ra ngoài.

Vương Phong và Vương Giai Giai ăn bên cạnh không nén được cười, lén nhìn gương mặt bất đắc dĩ của Lý Dương.

Đây là Ngọc Tuyền Sơn, trong nhà của Vương Giai Giai.

Lần này Lý Dương ở Hàn Quốc gặp chuyện ngoài ý muốn, người trong nhà bị dọa không ít, vừa về tới không lâu, thì bị mẹ của Vương Giai Giai gọi về ăn cơm, nói là trấn an cho hắn.

Người lớn mời, không dám không đi.

Cả Vương Phong cũng bị gọi về, là bị mẹ Lương Phượng Anh trực tiếp lôi về, không về không được.

Lương Phượng Anh rất hài lòng Lý Dương. Tuy Lý Dương không phải là người của giới chính trị, nhưng sức ảnh hưởng của Lý Dương không nhỏ, còn trẻ tuổi mà đã tạo được thành tụ là không dễ.

Ở thời cổ đại, thì chính là trạng nguyên, thậm chí còn tài giỏi hơn trạng nguyên.

Con rể như vậy đốt đèn lồng cũng không dễ tìm, Lương Phượng Anh cũng rất lưu ý. Tục ngữ nói đúng, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Bây giờ Lý Dương và Vương Giai Giai sắp kết hôn, Lương Phụng Anh đã hoàn toàn đối xử Lý Dương như con trai của mình rồi.

Hơn nữa còn tốt hơn con trai.

Đáng tiếc, sự nhiệt tình này Lý Dương lại có chút khó chịu, thấy Lương Phượng Anh còn muốn gắp thêm rau, hắn vội vàng bưng bát cơm lên, nhanh chóng ăn hết rau trong bát.

Dáng vẻ của hắn, cũng làm Vương Giai Giai và Vương Phong bật cười ra thành tiếng.

Cười lại cười, nhưng trong lòng mọi người đều rất vui. Chỉ có trong nhà, chỉ có cùng với người thân, mới có thể có được cảm giác ấm áp như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.