Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1007: Chương 1007: Sản phẩm Phỉ Thúy mới! (1)






Mọi người lúc này đều đang nhìn khối Phỉ Thúy được bày trên bàn, cảm giác trong lòng mọi người và vừa nãy hoàn toàn khác nhau.

Trước đó, chỉ cảm thấy khối Phỉ Thúy cũng không tồi, có giá trị nhất định, hiện nay tất cả mọi người lúc trước mặt khối Phỉ Thúy, ánh mắt đều khác rồi, bọn họ đều là ánh mặt nhìn bảo bối.

Không nói đến cái khác, đặc điểm khi tiếp xúc lạnh băng này đủ có thể được gọi là bảo bối.

Lại thêm nữa câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp kia và giá trị của Thiên cổ nhất thúy, giá trị của khối Phỉ Thúy này trong lòng mọi người tăng lên vô hạn, lúc này đã không còn ai dám đoán giá cho nó nữa rồi.

- Cho dù một nghìn năm trước, đây cũng là một vật báu.

Sangdala nói khẽ một câu, tất cả mọi người đều đồng ý gật đầu, chỉ nhìn hình tim của thiên nhiên cùng với cảm giác lạnh băng một nghìn năm trước quả thực là một vật báu vô cùng tuyệt.

Trên thực tế cũng như vậy, năm đó sau khi viên Băng tâm ngọc khiết xuất hiện, gây ra rất nhiều chấn động, còn đưa tới sự tranh đoạt của rất nhiều quan lại quý tộc, sau đó nghe nói lưu lạc ra nước ngoài, kết quả hiện nay không ai biết.

Năm đó khối Phỉ Thúy xuất hiện, còn có một tên Vạn năm Băng tâm ngọc.

- Sangdala nói rất đúng, một vật báu một nghìn năm trước, một nghìn năm sau càng là vật báu vô giá, lần này tôi thua rồi.

Vua Phỉ Thúy chậm dãi nói một câu, mọi người đều ngẩng lên, nhìn ông.

Thua cuộc, Vua Phỉ Thúy chủ động nhận thua.

Với kết quả này mọi người không có gì ngạc nhiên, từ khi họ cảm giác được sự lạnh giá, đã biết khối Phỉ Thúy này không bình thường, họ hiểu được kết quả của trận đánh cược này.

Vua Phỉ Thúy dẫn ra Băng chủng tổ mẫu lục còn tốt, cũng không thể dùng để so sánh với Băng tâm ngọc khiết với tên gọi Thiên cổ nhất thúy, giữa hai người, chênh lệch quá lớn.

- Mã Lão tiên sinh, chúng ta lần này không phải là đối đổ không có gì thắng thua đáng nói.

Lý Dương lắc đầu cười cười, được một khối bảo bối như thế, bảo bối có câu chuyện điển cố như thế, hắn đã rất mãn nguyện rồi, thực sự không quan tâm đến thắng thua lần này.

Mã Tuấn Đào vẫy vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, Vua Phỉ Thúy chỉ cười, không tranh luận thắng thua với Lý Dương.

Thắng thua với ông mà nói thực ra không quan trọng, hiện nay ông hưởng thụ quá trình cạnh tranh, tuy nhiên, đối với Băng tâm ngọc khiết lần này Lý Dương dẫn ra nghìn năm khó gặp được, trong lòng ông thực sự rất ghen tị.

Thiên cổ nhất thúy, bảo bối đó không đơn thuần dựa vào thực lực và may mắn có thể có được.

Bảo bối như thế cần cơ duyên cực lớn mới có thể gặp được, một thị trường bình thường, còn phải mời Lý Dương đến nơi này, Lý Dương bất ngờ gặp được bảo bối thần kỳ nghìn năm không gặp được này. Trong mắt ông, đó là cơ duyên của Lý Dương, ông cũng bắt đầu tin lời Trần Vô Cực, dù là đổ thạch hay chạm ngọc, tương lai của Lý Dương đều có những thành quả người thường không thể tưởng tượng được.

Cơ duyên như thế, không phải người thường có thể có được.

- Mã Lão tiên sinh, ngay từ đầu ông làm sao đoán được đây chính là Băng tâm ngọc khiết vậy?

Vương Giai Giai ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ Vua Phỉ Thúy một câu, cô không hiểu đổ thạch, nhưng vấn đề này cũng có thể hỏi được chút ít, trong nhất thời mọi người không nói gì, tất cả đều nhìn Vua Phỉ Thúy.

Mọi người đều nhớ rõ, khối Phỉ Thúy này còn chưa dẫn ra, Vua Phỉ Thúy đã nói được tên.

Vua Phỉ Thúy mỉm cười, chậm dãi nói:

- Băng tâm ngọc khiết là một truyền thuyết từ xưa đến nay, hơn nữa là một truyền thuyết của bộ lạc cổ ở Myanmar, rất may mắn, lúc ta còn trẻ từng sống ở bộ lạc này. Trong bộ lạc kia có một trưởng lão đức cao vọng trọng, học vấn của trưởng lão rất cao, cả đời đều nghiên cứu Phỉ Thúy ngọc thạch, hiểu rất rộng, cho nên ta sống ở đó chính là muốn học chút kinh nghiệm của trưởng lão này.

- ồ, hóa ra là thế, thảo nào!

Sangdala gật đầu, Myamar vẫn tồn tại một vài bộ lạc rất xưa, chủ yếu là thời nguyên thủy, có vài bộ lạc sinh sống trong núi gần như đoạt tuyệt quan hệ với bên ngoài, như thế thời gian bộ lạc tồn tại càng dài hơn.

- Thiên cổ nhất thúy là cách nói của vị trưởng lão kia, mỗi lần ông lần ông nói đến câu chuyện này đều rất hưng phấn, ông căn cứ vào các tài liệu và truyền miệng của bộ lạc được truyền lại, phân tích được đây là khối Phỉ Thúy thiên nhiên lạnh băng, Phỉ Thúy như thế phải tồn tại, chẳng qua nguyên nhân hình thành quá ngặt nghèo.

- Vị trưởng lão kia còn bỏ rất nhiều thời gian đi thăm dò, tìm hiểu, hy vọng có thế tìm được Băng tâm ngọc khiết giống như trong truyền thuyết lịch sử, ông tin rằng Phỉ Thúy như thế có thể được sản sinh, chắc chắn còn có.

Nói đến đây, Vua Phỉ Thúy lại nhìn Lý Dương, sự ngưỡng mộ trong mắt càng tăng lên.

- Đáng tiếc nguyện vọng của ông không thể thực hiện, mãi đến khi qua đời cũng không thể tìm ra Phỉ Thúy như thế, ta còn nhớ rõ, lần cuối cùng đi thăm ông, ông đã già không thể di chuyển được nữa, còn nói chuyện Băng tâm ngọc khiết với ta. Ông nói với ta, Băng tâm ngọc khiết thực ra là Phỉ Thúy biến dị vô cùng hiếm gặp, nghiêm túc mà nói phải được gọi là Băng Phỉ Thúy, là vật đặc biệt hàng tỉ năm Phỉ Thúy biến hóa, phải qua trên ba mươi triệu năm băng tuyết được bao bọc Phỉ Thúy nguyên thạch, cùng hình thành sản phẩm khác lạ.

Nụ cười trên mặt Lý Dương ngày càng nhạt, nghe được cuối cùng, sắc mặt hắn có chút nghiêm nghị.

Đây là một vị lão tiền bối đáng được tôn kính, cả đời đều tin vào sự cố chấp của mình, chỉ là thứ mà ông tìm kiếm thực quá khó, cuối cùng không được như ý nguyện.

- Sau khi ông mất, tôi cũng từng nghiên cứu một thời gian, cùng với Lão Trác cùng tìm kiếm, tìm kiếm các vùng đất lịch sử có thế xuất hiện Hàn băng, đáng tiếc cuối cùng chúng tôi đều thất bại, Lão Trác vì thế còn không tin lời ta.

Vua Phỉ Thúy cúi đầu, hình như trở về quá khứ, ông và Lão Trác cùng trèo đèo lội suối, muốn tìm được khối Băng Phỉ Thúy, một khối Băng tâm ngọc khiết thực sự.

Bộ tộc kia, Lão Trác chưa đến, cho nên lòng tin không kiên định như Vua Phỉ Thúy, đến tận hôm nay, Trác Lão đều không tin vào lời lưu truyền về Băng Phỉ Thúy.

Loại Phỉ Thúy này, đừng nói thấy trong thực tế, trên lý luận cũng rất khó tra ra.

- Ba, ba và lão nhân gia kia ông sai, Băng tâm ngọc khiết thực sự tồn tại, Lý tiên sinh làm cho nó lần nữa xuất hiện trên thế gian.

Mã Tuấn Đào đi đến bên cạnh ba mình, nhắc việc trước đây, Vua Phỉ Thúy có chút thương cảm, ông sống ở bộ tộc kia hai năm, vị trưởng lão kia giống như ba của ông vậy, làm cho ông rất xúc động.

Tìm kiếm Băng Phỉ Thúy, cũng có thể nói là tâm nguyện cuối đời của lão nhân gia, hiện giờ tâm nguyện này cuối cũng đã được người khác thực hiện rồi, Vua Phỉ Thúy tin rằng, ông dưới cửu tuyền có thể yên lòng rồi.

Vua Phỉ Thúy gật gật đầu, dường như có chút vui mừng nói:

- Con nói không sai, Băng Phỉ Thúy lần nữa xuất hiện trên thế gian, ý nghĩa vô cùng lớn, đem chủng loại Phỉ Thúy này mở rộng ra một lĩnh vực, thế giới của Phỉ Thúy thực sự tăng thêm một sản phẩm nữa.

Tăng thêm một sản phẩm, mọi người đều nhìn vào Lý Dương, trong mắt đều mang theo sự ngưỡng mộ sâu đậm.

Băng Phỉ Thúy quả thực có thể tăng thêm một sản phẩm, còn là sản phẩm đẳng cấp, tuy nhiên, quan trọng là, loại Phỉ Thúy này lúc giới thiệu ghi chép trong sách, đều sẽ kèm tên Lý Dương.

Năm nào tháng nào, Ngọc thánh Lý Dương dẫn ra Băng tâm ngọc khiết vô cùng hiếm thấy, từ đó về sau, trên thế giới này mói chính thức có cách nói Băng Phỉ Thúy, đây chính là việc tốt lưu danh muôn đời.

Đối với người thực sự thành công, sự theo đuổi của họ chính là các cái này, đây là mưu cầu tinh thần tầng cao.

Đời người trăm năm có thể làm ra rất nhiều thứ muốn làm, còn lại chính là lưu danh, đối với nhiều người trong nhiều nước có thể lưu truyền lại tên mình mãi mãi, đây chính là địa vị cao trọng, rất danh tiếng.

Cổ nhân muốn phong hầu bái tướng, muốn có công lao trong việc mở rộng biên giới đất đai, không phải muốn lưu lại tên trên sử sách sao?

Trung Quốc còn có câu tục ngữ rất hay, không thể để lại tiếng thơm muôn đời vậy để lại tiếng xấu muôn thuở, điều đó cũng nói rõ tâm ý của người Trung Quốc, ta không thể tạo phúc cho dân, không thể để mọi người ghi nhớ ta, vậy nghĩ cách khiến mọi người đều hận ta, cũng muốn để tên ta lưu truyền mãi mãi, mọi người đều sẽ nhớ ta.

Đây là một tâm lý biến thái cực đoan, nhưng loại tâm lý này cũng nói rõ sự cọi trọng thanh danh của người Trung Quốc.

Lý Dương trẻ như vậy, mới có 26 tuổi, đã có thể được viết tên vào sách giáo khoa, ghi vào sử sách, dù chỉ là một chút, không thể khiến cho tất cả mọi người đều nhớ tới, nhưng cũng đủ cho hắn tự hào rồi.

Ít nhất trong giới đổ thạch sau này, bất kể là lúc nào, nhắc đến Băng Phỉ Thúy loại sản phẩm đỉnh cao này đều sẽ nhớ đến Lý Dương.

Đây cũng là một nguyên nhân Vua Phỉ Thúy hâm mộ và đố kị Lý Dương, ông không cầu danh lợi là không sai, nhưng cơ hội có thể lưu danh muôn thuở này ông cũng muốn.

Vua Phỉ Thúy như vậy, mọi người cũng như vậy, việc lưu truyền hậu thế, cơ bản cũng có thể hoàn toàn xác định được địa vị của Lý Dương.

Từ nay về sau, không ai sẽ nói Lý Dương có thể thắng được Vua Phỉ Thúy là may mắn, mọi mặt Lý Dương đều vượt Vua Phỉ Thúy, trở thành người đứng đầu thực sự của giới đổ thạch.

- Cục trưởng Trương, việc lần này, các người phải ghi lại cẩn thận, tốt nhất chụp mấy tấm ảnh về loại Phỉ Thúy này.

Vua Phỉ Thúy quay đầu lại, nhìn Cục trưởng Trương của Cục quản lý thị trường, khối nguyên thạch này đang mua ở thị trường, lại ở kia dẫn ra, việc quanh vinh này nên để cho bọn họ.

Ánh mắt Mã Tuấn Đào trở nên nóng hừng hực, lại tràn đầy ghen tị với Cục trưởng Trương, hận rằng Lý Dương không ở xưởng ngọc khí kia của ông dẫn ra Băng Phỉ Thúy này.

Tin tức về Băng Phỉ Thúy một khi truyền ra, địa điểm dẫn thạch có ảnh hưởng cực lớn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

- Vâng, vâng, tôi lập tức chụp, lập tức chụp.

Cục trưởng Trương thoáng sững sờ, lại có chút không dám tin tưởng, sự việc không ngờ đã phát triển đến bước tiến này, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của ông, tốt hơn rất nhiều, hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Sự việc Băng Phỉ Thúy tuyên dương ra ngoài, sau khi Băng tâm ngọc khiết được mọi người biết được, thị trường của họ nhất định sẽ bước vào thời kỳ đỉnh cao, hơn nữa còn có thể bùng phát lâu dài mà không suy thoái.

Bùng phát này rốt cuộc có cao, ông hiện nay không dám xác định, nhưng có thể khẳng định, bất kể kết quả như thế nào, ông đều có nguồn vốn tăng lên, không bao lâu, cấp bậc của ông có thể tăng lên.

Người thanh niên bên người ông luống cuống chân tay đi chụp ảnh, Lý Dương còn cố ý bảo Triệu Khuê đem Phỉ Thúy sang một bên, để cậu ta chụp tốt.

Lý Dương cũng hiểu, khối Phỉ Thúy này không thể giấu diếm, hắn đối với toàn bộ giới đổ thạch, toàn bộ giới chạm ngọc đều có ảnh hưởng cực lớn, đã không phải là đồ một mình Lý Dương có thể giấu được.

Món ăn đều được dọn lên hết, Mã Tuấn Đào vội vàng tiếp đãi mọi người ăn cơm.

Bữa cơm này Cục quản lý thị trường chiêu đãi, tuy nhiên Mã Tuấn Đào thật giống chủ nhân, luôn nhiệt tình tiếp đãi mọi người. Thật ra, ông càng muốn làm chủ, để tăng thêm quan hệ với Lý Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.