Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1202: Chương 1202: Người may mắn nhất






Thái cực?

Lâm Chính Thanh hơi có chút sửng sốt, Lâm Gia sớm đã cấm rễ ở Malaixia rất lâu. Nhưng người khác không biết là, bọn họ cũng là thế gia võ lâm, chỉ là bọn họ luyện tập thuật bắn súng Lâm thị.

Một môn võ thuật hiện đại rất không thực dụng. Ngày nay cho dù là chính Lâm Chính Thanh, môn võ gia truyền đều thất lạc không ít, nhưng bọn họ đối với một chút võ học Trung Hoa cũng không hề lạ lẫm gì, Thái Cực Quyền thì càng hiểu rõ.

- Thầy của tôi là Trần Vô Cực, tôi là truyền nhân Thái Cực Trần thị chính tông.

Lý Dương nhuếch miệng cười, trên mặt Lâm Chính Thanh có chút kinh ngạc.

- Chính là truyền nhân đương đại của Thái Cực Trần thị, cũng là Trần Vô Cực nhất đại tông sư giới chạm ngọc?

- Phải! Lý Dương mỉm cười gật đầu, tùy ý lại chìa tay ra, ý bảo Lâm Chính Thanh nên đi tiếp.

- Tôi theo rồi, Lâm Chính Thanh hiểu ý Lý Dương, ném ra một triệu tiền phỉnh, lần này lá bài của y là tăng, lá bài cũng không tệ, tuyệt đối có thể tiếp tục theo.

- Không ngờ ngài là đệ tử của Trần tông sư, nói như vậy, trong giới chạm ngọc ngài cũng có thành tựu nhất định rồi? Lâm Chính Thanh rất chú ý, lại thở dài.

Lúc nói, khóe mắt của y lại nhìn thẳng vào Lý Dương, đặc biệt là tay của Lý Dương, có một số người quan sát ánh mắt của người khác, lại có người quan sát bộ phận khác của người khác, Lâm Chính Thanh thì có sở trường thông qua trạng thái tâm lý của đôi tay để phán đoán.

Mà y trò chuyện với Lý Dương, chỉ là muốn phân tán sự chú ý của Lý Dương, để Lý Dương biểu hiện ra tâm lý thật mà thôi.

Từ lúc chưa bắt đầu cuộc đấu, lão Khổng đã đem tư liệu chi tiết của Lý Dương cho y xem rồi. Ở trong này thế nào có cũng có ít nhiều mối quan hệ giữa hắn và Trần Vô Cực, Trần Vô Cự lại là tông sư có quyền thế lúc bấy giờ.

Đáng tiếc này, ngón tay của Lý Dương vẫn giống như trước kia, không có biến hóa gì, cho dù một biến hóa nhỏ cũng không có, không để y thu được thứ mà y cần.

- Tôi bây giờ còn kém xa sư phụ.

Lý Dương cười cười, lại quăng ra một đống tiền phỉnh, cười nói:

- Lần này là tôi lớn, bài thuận như vậy thêm ba triệu nhé! Lá bài lật thứ hai của Lý Dương là tăng, Lâm Chính Thanh cũng vậy. Lúc này là mặt bài của Lý Dương, Lâm Chính Thanh là KJ, nhưng lại là lá bài chưa lật của y. Lâm Chính Thanh có khả năng phối thuận tử rất lớn.

Cho dù không có thuận tử , tỷ lệ thắng cũng tương đối cao, lá bài chưa lật của Lý Dương chỉ cần không lớn, cơ hội y thắng là rất lớn.

Do dự một chút, Lâm Chính Thanh liền theo.

- Thằng nhóc này chơi xấu cố ý nói chuyện

Chỗ ngồi hai bên, Lưu Chấn Hoa chìa tay ra, chỉ về phía trước nói nhỏ một câu, không chỉ y nhận ra, lúc này rất nhiều người đều nhận ra.

Lâm Chính Thanh muốn nhân cơ hội trò chuyện cố ý phân tán sự chú ý của Lý Dương.

Kỳ thực điểm này, chính Lý Dương cũng rõ, cho nên hắn cố ý nhắc tới Trần Vô Cực, sức ảnh hưởng của nhất đại tông sư quả thật bất phàm không chỉ người trong nghề biết ông, người ở các ngành nghề khác cũng đều biết đến ông.

Không phải đại sư đỉnh đầu, trong ngành nghề tự thân ảnh hưởng là rất lớn, nhưng ra khỏi cái nghề này, hoặc trong một nghề không có liên quan gì, thì rất ít người biết tên tuổi của những đại sư đỉnh đầu này, trừ phi có tình huống đặc biệt.

Nhưng dù sao cũng không giống cho dù ra khỏi cái nghề này, vẫn bị người quen, bị người lấn sân, đây chính là sức ảnh hưởng của tông sư.

- Đừng vội, lão đại biết chứ không thấy lão đại cũng đang thúc giục y sao?

Chu Văn mỉm cười một cái, bây giời trên bàn chỉ có hai người, cũng là lúc người khảo nghiệm nhất. Lý Dương có thể trụ đến bây giờ, thắng Lâm Chính Thanh, có thể một bước lên trời đỗ đàn nêu cao tên tuổi.

Lúc này, kỳ thực trong lòng Chu Văn cũng có chút khẩn trương.

Y cũng hy vọng lão đại của mình, trở thành cao nhân đánh bạc thế giới đỗ đàn, tuy rất nhiều nơi trên thế giới là không hợp pháp. Nhưng lại không thể không thừa nhận mê lực của hoạt động đỉnh này người trên toàn thế giới đều yêu thích, vẫn còn rất nhiều.

- Mặt bài có thú vị, lá bài thứ ba tiếp tục phát ra, Lâm Chính Thanh đột nhiên cười.

Lá bài thứ ba y là như cũ, Lý Dương cũng là như cũ chỉ là màu sắc của hai người không giống nhau.

Chỉ là cũ này giống nhau cũng không là gì, mặt bài của Lâm Chính Thanh là 10, Lý Dương cũng là 10, hai người đều có thể phối thành đại thuận tử OJQKA, chỗ này mới là thú vị nhất.

- Lâm tiên sinh, ngài nói rất thú vị, vậy lần này để nó còn thú vị hơn, lần này tôi theo mười triệu!

Lý Dương đẩy thẳng ra một đống tiền phỉnh, Lâm Chính Thanh nheo mắt không tự nhiên kinh động nhẹ, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Qua chừng mười mấy giây, y mới cuối đầu nhìn dưới lá bài.

Chính là lá bài chưa lật của y, thêm vào một chỗ chính là OJQK, chỉ cần thêm 9 là thuận tử, tuy không phải là đồng hoa thuận, nhưng cũng không xem là nhỏ.

Hơn nữa màu sắc lá bài của Lý Dương cũng không giống, quan trọng nhất Lý Dương là rô là nhỏ nhất, cho dù Lý Dương cũng là đại thuận tử, chỉ cần Lâm Chính Thanh có thể kéo tăng, thắng lợi sẽ là y, dù sao rô là nhỏ nhất.

Lúc này nhìn lá bài không lớn của y, nhưng nếu tổ hợp lại, khả năng dành chiến thắng cũng không nhỏ. Lúc này bài lớn ra nhiều, tiếp theo khả năng ra bài lớn cũng rất lớn.

- Mười triệu, Tôi theo!

Sau khi nghĩ ngợi, Lâm Chính Thanh cũng đẩy ra một đóng tiền phỉnh. Lúc này y còn rất nhiều tiền phỉnh, nếu là lúc vừa bắt đầu, có lẽ y càng do dự lâu hơn.

Lá bài thứ tư rất nhanh được phát ra.

Cha con Khổng gia không nhịn nổi đều đứng dậy, lá bài này rất quan trọng. Nếu Lâm Chính Thanh có thể thắng, thì có thể thay đổi thế cục, thậm chí tiền phỉnh không chỉ nhiều hơn Lý Dương rất nhiều, sau này khả năng thắng sẽ càng cao.

Nếu Lâm Chính Thanh thua, thế cục đối đối với bọn họ càng thêm bất lợi, đặc biệt là lúc một đấu một, có có thắng thua của một trận đấu thì đủ ảnh hưởng tới một người

Xôn xao

Rất nhiều người đều kêu lên, sau khi hai lá bài phát ra, mọi người nhìn lái bài trên bàn vô cùng kinh ngạc.

Lá bài chia cho Lý Dương là tăng, của Lâm Chính Thanh lại là tăng 9, lúc này của Lý Dương là 10, chỉ thiếu chút nữa thì có thể phối thành một đại thuận tử, nhưng không phải đồng hoa thuận.

Lâm Chính Thanh là 9,10,,, y cũng gần phối thuận tử, chỉ là phối thuận tử nhỏ hơn Lý Dương một chút. Từ lá bài có thể thấy, lúc này có lợi cho Lý Dương.

Nhưng chỉ có chính Lâm Chính Thanh trong lòng hiểu rõ, y đã phối thành thuận tử, chỉ cần Lý Dương không phải, đổi thành cái khác thì sẽ thua.

Ngoại trừ một lá bài này hé ra, bên ngoài còn có ba lá, nhưng tỷ lệ Lý Dương bắt được không nhỏ, đặc biệt là bây giờ rất nhiều bài lớn xuất hiện.

- Lâm tiên sinh, vô cùng kịch liệt đấy, không chơi một ván lớn sao xứng với mặt bài tốt như vậy, tôi sô hết!

Đột nhiên Lý Dương nở nụ cười, sao đó đẩy ra một đóng lớn tiền phỉnh, Lâm Chính Thanh chỉ còn lại hơn hai chục triệu tiền phỉnh, Lý Dương sô cũng không cần sô hết toàn bộ tiền phỉnh của mình.

Sau khi đẩy tiền phỉnh ra, Lý Dương mỉm ôm tay, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Thanh.

Áp lực, đều tập trung vào trên người một mình Lâm Chính Thanh.

Y là thuận tử, nếu không theo quả thật có chút đáng tiếc, ngộ nhỡ Lý Dương là dọa y, hơn mười triệu tiền phỉnh trước đó đã bị thua sạch, quan trọng nhất là, sẽ mang đến ám ảnh trong lòng y.

Nếu theo, lỡ Lý Dương cũng là thuận tử, thì thua chính là y, tỷ lệ Lý Dương ra, cũng không thấp.

- Anh hình như, còn chưa xem qua lá bài chưa lật!

Lâm Chính Thanh đột nhiên nói một câu, trận đấu ngày hôm nay, Lý Dương cũng không phải mỗi trận đều không xem qua lá bài chưa lật, phần lớn bài chính là cầm ra liếc nhìn, kỳ thực hắn xem lá bài chưa lật, chính là giả vờ.

Cũng có một số trận hoàn toàn không có xem lá bài chưa lật, mà lúc xem lá bài chưa lật và không xem lá bài chưa lật, khả năng thắng thua của Lý Dương cũng không khác biệt gì lắm.

Đơn giản từ điểm này, cũng không thể phán đoán ra điều gì.

- Không có, nhưng tôi tin vận khí của tôi. Vận khí của tôi là tốt nhất thế giới.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, nói như vậy nghe có chút kiêu ngạo. Nhưng lại không có ai phản bác, nhìn mười món bảo bối đang triển lãm thì có thể rõ. So vận khí, người khác thật không thể so với Lý Dương.

Hắn nói là độc nhất thế giới, người khác cũng không phản bác.

Nhưng trên bàn cờ, đối với đối thủ mà nói, vận khí của mình tốt nhất, không ai có thể sánh được, nhìn thế nào cũng là một hành vi khiêu khích, huống hồ hắn còn chưa xem qua lá bài chưa lật, lúc này chính Lâm Chính Thanh chũng bị Lý Dương kích động.

- Cái vận khí lại là rất tốt, nhưng tôi không tinh anh có thể luôn như vậy.

- Tôi theo! Tiếp theo hai từ “tôi theo” của Lâm Chính Thanh, tất cả tiền phỉnh của y đều đẩy ra, lúc này không thể không thừa nhận, tâm tư của y quả thật bị Lý Dương ảnh hưởng một chút.

Nhưng nhiều hơn chính là tự tin của y, y là thuận tử, y không thể bỏ thuận tử, bất luận thế nào, y muốn cược một ván, biết kết quả của Lý Dương.

Càng không cần nói, từ đầu đến cuối Lý Dương không có xem qua lá bài chưa lật, lần này nếu hắn thật muốn bỏ, sợ rằng sau này rất lâu sẽ để lại ám ảnh tâm lý, sẽ không còn trạng thái và ý chí chiến đấu như ban đầu.

Thời khắc này, nguyên nhân các bên đều tụ lại một chỗ, buộc y sô hết.

Cha con Khổng gia, quả tim lúc này muốn nhảy ra khỏi miệng, đối với bọn họ mà nói, cái thời khắc quan trọng tới rồi.

Đám người lão Lương bên cạnh bọn họ cũng vô cùng khẩn trương, đồng thời cảm tình của bọn họ cũng có chút phức tạp, tức mong lão Khổng thắng, lại hy vọng Lý Dương có thể giữ được nhiều bảo bối thế này.

- Ông, Lý Dương có thể thắng không? Hà San San khẩn trương nắm tay của ông cụ, hỏi một câu rất nhỏ, lúc này bầu không khi vô cùng khẩn trương, cô cũng cảm nhận được thời khắc rất quan trọng.

- Em yên tâm đi, Lý Dương nhất định sẽ thắng!

Lần này trả lời Hà San San không phải là ông cụ, mà là Hà Kiệt, trước đây y đối với Lý Dương còn có chút nghi ngờ, ngược lại bây giờ là người đầu tiên tin Lý Dương, tán thành Lý Dương.

- Cho dù thua cũng không sao, trên tay Lý Dương vẫn còn có tiền phỉnh!

Hà Kiệt thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, lại lắc đầu nói một câu, ông cụ sửng sốt mạnh, sau đó gõ một cái lên đầu y.

- Không biết đừng nói lung tung, nếu lúc này thua, hình tượng sau này cũng không mấy tốt!

Ông cụ vừa mắng vừa nhìn về phía bàn cờ, đây là một thời khắc quan trọng, thời khắc này đối với hai người đều rất quan trọng.

Lý Dương thắng, kết thúc cuộc đấu này, Lý Dương trở thành người thắng cuộc, tất cả tiền đặt cược trở thành chiến lợi phẩm của hắn, nếu Lâm Chính Thanh thắng, trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng sĩ khí của Lâm Chính Thanh sẽ tăng lên đỉnh điểm, hơn nữa hoàn toàn cải biến cục diện trước đó, tiền phỉnh của y sẽ nhiều hơn Lý Dương rất nhiều.

Quan trọng nhất là, lần này là Lý Dương đề nghị sô hết trước, nếu hắn thua, nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng. vừa thắng vừa thua, thế cuộc sao này rất không có lợi cho Lý Dương, thua toàn ván cũng không phải là không thể.

Tất cả cái này, rất nhiều người đều biết, chính Hà Kiệt người không thích đánh bài cũng nhận ra.

- Lâm tiên sinh, khâm phục!

Lý Dương đột nhiên cười, Lâm Chính Thanh đang nhìn mặt của Lý Dương, có một cảm giác muốn thở nhẹ. Thông thường mà nói, nói thế này đều là biểu hiện trước khi mình chịu thua.

- Nhưng tôi nói rồi, tôi là người có vận khí tốt nhất thế giới, cho dù tôi không xem lá bài chưa lật, tôi có lòng tin người chiến thắng là tôi. Lý Dương đột nhiên thay đổi, nói nặng nề, vừa nói vừa đứng lên, thuận tay mở lá bài lên, ngay cả chính hắn cũng không thèm nhìn qua lá bài chưa lật này.

Ánh mắt tất cả mọi người, trong nháy mắt đều tập trung vào lá bài này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.