Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 317: Chương 317: Ngọc Bích thời Chiến Quốc






Lý Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi, mới gật đầu đáp ứng, cô bé này quả thật rất cố gắng học tập, Lý Dương khi tồng kết kinh nghiệm nếu có cơ hội thì cũng có thể chỉ cho cô bé một chút.

Sau khi Lý Dương đáp ứng, cô bé liền vui vẽ dẫn Lý Dương ra ngoài, cô bé quả thật rất quen thuộc với Phan Gia Viên, có một người dẫn đường quả thật tiết kiệm cho Lý Dương rất nhiều thời gian.

Cô bé này rất hay nói, từ khi đi ra ngoài cô bé không ngừng líu ríu, từ trong miệng cô bé Lý Dương biết được cô bé tên là Ngưu Linh, năm nay chỉ có mười bảy tuổi, năm trước sai khi học xong lớp 11 liền chạy tới chỗ ba cô bé.

Cô nhóc này không có lòng học tập mà chỉ có hứng thú với đồ cổ, đặc biệt là cô bé rất si mê Ngọc cổ, ba cô bé cũng không có biện pháp nên chỉ có thể để cho cô bé làm chuyện mà cô bé muốn làm. Cũng may là nghiên cứu cổ ngọc không phải là chuyện xấu, cho dù có học hay không thì sau này cô bé cũng phải tiếp thu vệc buôn bán của ông chủ Ngưu mà thôi, ít nhất thì sau này cô bé cũng sẽ tinh thong Ngọc cổ chứ không phải là không biết gì.

Phó đồ ngọc không dài nên chỉ đi một chút là đến ngã tư đường, kỳ thật phố đồ ngọc và phố đồ cổ là liền nhau, ở giữa bị một ngã rẽ ngăn trở, hình thành một cái ngã tư đường.

Đi tiếp qua ngã tư sẽ tới phố đồ cổ, Ngưu Linh đang dẫn Lý Dương đi về phía đồ cổ đột nhiên chuyển vào một ngã rẽ.

Ỡ vách tường giáp hai ngã tư đường có một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang bài bán đồ, từ xa nhìn thì thấy những thứ này đều là ngọc xanh, thấy Ngưu Linh chạy tới nên Lý Dương và Lưu Cương cũng đi theo.

Sau khi đến nơi Lý Dương phát hiện ra đây đều là những khối ngọc xanh, có điều chỉ là loại bình thường, hơn nữa rất pha tạp, có có Nam Dương Ngọc, có Hòa Điền Ngọc, cũng có Phỉ Thúy bình thường.

Những khối ngọc này không giống hau, có đủ loại hình dạng, Lý Dương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những thứ này có rất ít là hàng giả, chẳng qua giá trị cũng không cao, nhưng mà có thể gom nhiều loại ngọc như vậy cũng không phải là chuyện bình thường.

Ngưu Linh rất thích ngọc, khi nhìn thấy những khối ngọc này cô bé liền chạy tới, clúc chạy tới cô mới nhớ mình đang dẫn Lý Dương đi nên lập tức lại đứng lên.

Lúc quay đầu lại cô bé phát hiện Lý Dương cũng đã tới đây làm cho cô bé đứng ngồi không yên, cô bé cúi đầu xuống giống như nhận sai lầm vậy.

-Những khối ngọc này không tệ

Lý Dương cười lắc lắc đầu rồi ngồi chồm hỗm xuống, những khối ngọc trước mặt tuy rằng rất hỗn tạp nhưng cũng có ngọc cổ bên trong, có điều giaq trị không cao lắm, chỉ là ngọc thời dân quốc hoặc thời Thanh mà thôi.

-Anh còn trẻ như vậy có thể nhìn ra những thứ này tốt xấu ư?

Người bán bĩu môi cười, trong mắt còn tràn đầy không tin, hắn vừa nói cong Lý Dương còn chưa lên tiếng thì Ngưu Linh đã phẫn nộ kêu lên:

-Sao anh lại nói vậy, sao anh biết người trẻ tuổi thì không thể xem chính xác chứ, anh biết hắn là ai sao? Hắn chính là...

-Ngưu Linh

Lý Dương vội vàng nói một câu làm cô bé không dám nói lời nào. Nếu Lý Dương không ngắt lời thì chỉ sợ cô bé đã nói ra thân phận của Lý Dương rồi, Lý Dương chỉ muốn điệu thấp xem đồ chứ không phải muốn mình nổi danh.

Người trẻ tuổi nhìn Ngưu Linh rồi lại nhìn Lý Dương, tròng mắt vừa chuyển đột nhiên cười nói:

-Ngài là ai tôi mặc kệ, ngài muốn nhìn thì cứ nhìn đi, nói trước, giá của chúng cũng gần gần nhau cả

-Không có gì, giá không giống nhau cũng chẳng sao, nhưng mà sao cậu lại có nhiều loại ngọc như thế?

Lý Dương gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu, trước mắt có mấy trăm khối ngọc, đặt cùng một chỗ thì thành một ngọn núi nhỏ, cho dù là tiệm giữ độc quyền cổ ngọc cũng không có nhiều loại ngọc như vậy.

-Kỳ thật những thứ này không phải là của ta, là của dì tôi, dì tôi bị bệnh, nghe nói nếu có thể làm thành một chiếc giường ngọc thì có thể chữa được bệnh nên bắt đầu đi xung quanh thu thập ngọc, lúc thu thập ngọc xong thì bà không thể chống đỡ nổi nữa nên đã qua đời, chú tôi thương tâm quá độ không muốn xử ly những thứ này nên để cho tôi đem bán chúng

Người trẻ tuổi giải thích, Lý Dương và Ngưu Linh đều gật đầu, trong tiệm của ông chủ Ngưu cũng có đồ ngọc, nhưng tuyệt đối không có khoa trương như thế này, người nhà của tên này quả thật là có ý nghĩ đặc biệt.

-Linh Linh, nếu em thích thì chọn một cái đi

Lý Dương cười nói, trong này cũng có những khối không tệ, Lý Dương vừa rồi nhìn thấy vài khối tốt, nếu đem những khối này đi bán thì mỗi khối ít nhất cũng có giá hai nghìn.

Lý Dương làm như vậy, cũng không ngoài ý muốn thử Ngưu Linh, hắn muốn xem thử coi cô bé có hiểu biết như thế nào về cổ ngọc.

-Tốt, thầy Lý, thầy xem giúp em nhé?

Cô nhóc cũng không ngốc, sau khi đáp lời liền chui đầu vào đống ngọc, hơn nữa chọn lựa còn rất kỹ càng.

Người bán hứng thú nhìn bọn họ, ánh mắt giống như là kẻ trộm vậy.

Cô nhóc bắt đầu xem xét, mày Lý Dương đột nhiên nhăn lại, trong đống ngọc có một khối làm cho Lý Dươn chú ý.

Đây là một khối ngọc màu trắng sữa gọi chung là Nhũ Đinh Văn, trên thân miếng ngọc có những cái lỗ hình tròn sắp thành hàng, loại ngọc này từ thời Minh gặp rất nhiều.

Khối ngọc này làm cho Lý Dương có cảm giác không bình thường là do cái lỗ của nó rất nhỏ, nếu là ngọc bình thường nhì những cái lỗ này rất lớn, còn khối này thì cái lỗ chỉ to khoảng hạt đậu, hơn nữa toàn bộ khối ngọc lại tỏa ra một màu ảm đạm, màu sắc thì có chút chuyển vàng, rất không thu hút.

Loại ảm đạm này Lý Dương cũng không xa lạ gì, ở HongKong hắn từng gặp qua một món như thế, nó là một khối ngọc thời Minh, nhưng mà do một thời gian dài không có ai đụng đến nó nên màu sắc của nó rất u ám, chính vì vậy mới để cho Lý Dương chiếm tiện nghi.

Lặng lẽ sử dụng năng lực đặc thù, Lý Dương lại có chút sững sốt.

Khối ngọc này không ngờ có tới 5 tầng màu vàng sẫm, dựa theo số tầng mà suy đoán thì khối ngọc này có từ thời chiến quốc.

Lý Dương đột nhiên giật mình, đây không phải là một khối ngọc bình thường mà là một khối ngọc thời chiến quốc nhưng mà nó có chút nhỏ mà thôi.

Ngọc thời cổ đại thường tượng trưng cho sự cao quý, nó thường được cáo quan to mang theo bên mình hoặc dùng làm vật tuẫn tán.

Thời chiến quốc có một chuyện xưa nổi tiếng gọi là “ Hoà Bích quy Triệu”* nói về chuyện thu lại một cách xảo diệu Hoà Thị Bích, Hoà Thị Bích là một khối ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc.

* Hoà Bích quy Triệu: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ

Khối ngọc này tuy không thể so sánh với Hòa Thị Bích, nhưng mà nó thật sự là ngọc thời chiến quốc.

Một lát sau, Ngưu Linh đã chọn ra 4 khối ngọc đặt trước mặt người ban.

Lý Dương đem lực chú ý chuyển sang những khối ngọc mà cô bé đã chọn, tuy khối ngọc thời chiến quốc này không tệ nhưng bào tồn lại không tốt, giá trị cũng không cao cho lắm, đặt trên thị trường thì nó đại khái có giá ba mươi vạn, với Lý Dương lúc này mà nói thì ba mươi vạn hắn không coi ra gì cả.

Cho nên Lý Dương chỉ kinh ngạc nhưng mà không có đặc bệt chú ý, đương nhiên, nếu kiếm tiện nghi từ nó thì cũng không tệ.

Người trẻ tuổi nhìn 4 khối ngọc mà Ngưu Linh chọn ra rồi giật mình, hắn cười nói:

-Khối này 500, khối này 360, khối này 400, khối này rẽ nhất, chỉ cần 280 là được, tổng cộng là một nghìn năm trăm hai mươi, lấy ngài số nguyên, 1500 là được

-Một ngàn năm trăm

Ngưu Linh đột nhiên sửng sốt một chút, vội vàng kêu lên:

-Sao không đi cướp đi, mấy thứ này có giá một nghìn năm sao?

Lý Dương cũng kinh ngạc nhìn người thanh niên, bốn khối này rất không tệ, trong đó còn có một khối thời Thanh, nhưng mà cũng không có điểm gì đặc thù, cộng lại một chỗ cũng không có giá như vậy.

Tên kia không them để ý mà cười nói:

-Sao ngài có thể nói vậy, nếu tôi đi cướp thì tôi còn ở đây mở quầy hàng làm gì, ngài nói đi, ngài có thể cho giá bao nhiêu?

-Năm trăm, nhiều nhất chỉ có năm trăm thôi

Ngưu Linh tức giận nói, cô dù sao cũng còn nhỏ tuổi nên bị tên nay khiêu khích nên trả giá cao hơn dự định của mình, dựa theo suy nghĩ lúc đầu của cô nhóc thì cô chỉ định trả một trăm mà thôi.

-Năm trăm không được, một ngìn tư, cô xem thế nào?

-Sáu trăm, không thể tăng hơn

Ngưu Linh lại lắc đầu, tên kia tiếp tục nói:

-Một ngàn ba trăm năm mươi

-Không được, nhiều nhất là sáu trăm năm mươi, nhiều hơn nữa thỉ tôi không cần, tôi nói cho anh biết, anh đừng xem tôi nhỏ mà định lừa gạt tôi, nhà của tôi mở tiệm ngọc ngay bên cạnh đấy

Ngưu Linh liên tục lắc đầu, ngay cả thân phận cô cũng nói ra luôn để nói cho ngưới bán hàng biết cô là người trong nghề, đừng có mà khai loạn giá, coi chừng mất mối làm ăn đó.

-Hắc hắc, không cần đánh đố, xin cứ tự nhiên

Nào ngờ kết quả ngoài sự dự đoán của Ngưu Linh, tên kia không ngờ lại không có chút để ý, hắn thu lại 4 khối ngọc Ngưu Linh vừa chọn, Lý Dương chú ý thấy bên trong có hơn hai mươi khối ngọc, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.

-Anh, anh xấu lắm

Ngưu Linh nào có gặp được việc như thế, người này nói không bán không ngờ thật sự không bán, hơn nữa còn đem những khối mà cô bé vừa chọn thu lại làm cho cô bé vốn muốn biểu hiện một chút trước mặt Lý Dương nhưng làm không được. Đôi mắt cô bé đã có chút đỏ, nước mắt trong khóe mắt không ngừng chuyển động chỉ còn chưa chảy xuống nữa mà thôi.

-Tôi đùa giỡn cái gì, cô ra giá tôi không hài lòng nên tôi không muốn bán, cô định ép bán phải không?

Tên này rất không khách khí nói lại một câu, Lý Dương lúc này cũng có chút ngẩn người, chờ sau khi hắn thu lại 4 khối ngọc thì Lý Dương mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tên tiểu tử này rất khôn khéo, hắn bày quầy hàng này không phải là muốn bán đồ mà chỉ muốn nhờ người torng nghề lựa chọn dùm hắn, hắn cũng không phải là muốn ban những thứ này.

Những khối ngọc này hắn không biết khối nào tốt khối nào tệ, nếu muốn tìm người giúp thì tốn không ít tiền, cho nên hắn mới chạy tới nơi này mở quầy hàng.

Hắn không hiểu nhưng có người khác hiểutrong Phan Gia Viên người hiểu thứ này không ít, về phần người nào thật sự biết, tên này là một tên rất biết nhìn người, hắn nhìn ra Ngưu Linh thật sự biết những thứ này nên cho Ngưu Linh đến chọn, cuối cùng thì hắn không bán nữa.

Nhìn những khối ngọc này xem ra Ngưu Linh không phải là người đầu tiên bị hắn gạt, trước đó có lẽ có không ít người bị hắn lợi dụng thành người xem xét dùm hắn rồi.

Nói một cách khác, cho dù khi nãy Ngưu Linh đồng ý cái giá này thì hắn cũng không bán, hắn cũng sẽ tìm một lý do khác mà từ chối thôi, mục đích của hắn không phải là bán đồ mà chỉ muốn người khác giám định cho hắn mà thôi.

Lý Dương biết được điều này nhưng không có nghĩa là Ngưu Linh biết được việc này, cô vẫn còn đang tranh chấp với tên bán hàng.

-Linh Linh, đừng cãi nữa, người ta không muốn bán thì thôi vậy

Lý Dương đột nhiên nói một câu rồi lấy một khối ngọc từ trong đống ngọc ra, hơn nữa hắn còn cố y chọn một khối ngọc rất kém.

-Tiểu tử, đừng có giả vờ nữa, tôi biết dụng ý của cậu, giúp cậu chọn không thành vấn đề, nhưng cậu không thể để chúng tôi làm không công được? Như vậy đi, đồ tốt của cậu chúng tôi chọn mua một ít, chúng tôi mở cửa hàng ngọc, có thêm vài khối xem như là để chống đỡ thể diện, thế nào?

Lý Dương từ từ nói, tên kia do dự một chút rồi mới nói:

-Được, ngài cứ chọn đi

Lý Dương tùy tay lấy 5 khối ngọc biểu hiện rất kém cỏi, không phải thiếu một góc, thì màu sắc rất kém cỏi, Ngưu Linh ngơ ngác nhìn Lý Dương, cô không rõ vì sao Lý Dương lại chọn những khối ngọc kém cỏi này.

Lý Dương chọn khoảng tám khối đạt trước mặt tên kia, lúc này mới nói:

-Mấy cái này thế nào, một khối mười đồng, tổng tám mươi đồng tiền

-Không được, ít nhất thì cũng phải ba mươi một khối, những thứ này đều là ngọc cả đó

Tên bán hàng lập tức lắc dầu nói, lần này hắn sự không có sử dụng công phu sư tử ngoạm, mấy khối trước mặt này quả thật rất tệ, có thể bán đi đã là tốt rồi, ít nhất thì hắn ngày hôm nay cũng kiếm được một chút làm tiền đi xe.

-Ba mươi rất cao, cậu biết chúng tôi mở cửa hàng, những thứ này cũng phải bán ra, như vậy đi, mười lăm một cái, cậu xem thế nào?

Lý Dương lắc lắc đầu, tên kia chần chừ một chút, lại lắc đầu:

-Hai mươi lăm một cái, không thể giảm nữa

-Hai mươi đi, ndù sao thì cậu cũng phải cho chúng tôi kiếm một chút, như vậy đi tôi thêm hai khối nữa, tổng cộng hai trăm, được chứ?

Lý Dương cười nói, thuận tay lấy ra thêm hay khối nữa, trong đó còn có khối ngọc thời chiến qước kia, biểu hiện của khối ngọc này thật sự rất kém cỏi, so với những khối bình thường còn tệ hơn.

-Được rồi, hai trăm thì hai trăm

Tên bán hàng rốt cục cũng gật đầu, Lý Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, trước đó hắn không dám lấy ra khối ngọc thời Chiến Quốc vì sợ tên này đổi ý, vừa rời khi trả giá Lý Dương đã phát hiện ra tên này thật sự muốn bán cho nên mới lấy thêm khối này vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.