Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 956: Chương 956: Ngọc bài Tử Cương Huyễn (7)






- Ngọc bài Tử Cương Huyễn?

Bạch Minh , Mao lão, Thái lão và cha con Chu Kế Tiên đều ngẩng đầu lên, đều có vẻ có chút mờ mịt.

Cái từ này có thể là lần đầu tiên bọn họ nghe nói, ngọc Tử Cương truyền lưu không nhiều, nhưng chưa từng nghe nói có sự tồn tại của Ngọc bài Tử Cương Huyễn.

- Lý Dương, cậu xem sách đó ở chỗ nào?

Thái lão nhịn không được hỏi một câu, hắn bình thường có nghiên cứu đối với sách cổ cũng nhiều, nhưng chưa thấy qua có sách cổ ghi lại thứ này.

Lý Dương mỉm cười, nói :

- Hình như là ở Cố Cung, là ngẫu nhiên tôi nhìn thấy, lúc ấy không để ý, lúc này cũng không nhớ nổi là quyển sách nào!

Thái lão gật đầu, không tiếp tục đặt câu hỏi.

Muốn nói sách cổ ở đâu nhiều nhất, thật phải nhắc đến Cố Cung, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu sách cổ, chỉ sợ ngay cả Hoàng viện trưởng cũng không nắm rõ.

Lý Dương nói nhìn thấy ở nơi đó, thật là có khả năng, Lý Dương cũng chính là chuyên gia ở Cố Cung.

Hắn lại không nghĩ rằng, đây là Lý Dương cố ý nói như thế, chính là bởi vì sách cổ ở Cố Cung nhiều lắm, hắn bịa ra lý do này cũng không có cách nào đi khảo chứng, đương nhiên trở thành lý do chính đáng.

- Lý tiên sinh, sách cổ kia nói như thế nào ?

Lần này người đặt câu hỏi chính là Chu Kế Tiên, hắn cũng bắt đầu có chút tin lời Lý Dương nói , cho nên mới hỏi như vậy. Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chỉ thêm một chữ, nhưng nghe cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Ngọc bài Tử Cương Huyễn, nhiều thêm một từ, lại cảm giác mờ ảo.

- Như vậy đi, tôi làm thí nghiệm nhỏ, ngọc bài này có phải là ngọc bài Tử Cương Huyễn thật hay không, hoặc là sách cổ nói đúng hay không, rất nhanh liền có thể biết !

Lý Dương mỉm cười ngẩng đầu, rồi nhỏ giọng nói vài câu cùng Triệu Khuê, Triệu Khuê rất nhanh đi khỏi.

Khi Triệu Khuê đi ra ngoài, Lý Dương lại nhớ lại những con chữ trong đầu dưới năng lực đặc thù, trong đó còn có một câu như vậy: ngọc bài Tử Cương Huyễn, khẽ động là kinh ngạc!

- Còn có thí nghiệm?

Bạch Minh cẩn thận tiếp nhận ngọc bài từ trong tay Lý Dương, nhìn kỹ một lúc, sau đó lại hỏi một câu, người khác chung quanh cũng đều vây quanh bên cạnh Lý Dương.

Lý Dương nói :

- Được rồi, sách ghi lại thế nào, tôi thử một chút sẽ biết!

Thấy tất cả mọi người đang nhìn ngọc bài Tử Cương, Lý Dương cầm ngọc bài đặt ở trên bàn, để tất cả mọi người có thể xem rõ ràng hơn, kĩ càng hơn, chứ đừng châu đầu vào một chỗ, khó chịu mà cũng không an toàn.

Mấy người đều ngồi vây quanh bàn, cả Tiêu Nham cũng giống như vậy, tất cả mọi người tò mò nhìn ngọc bài trước mặt, mỗi người đều muốn nhìn được chút gì đó, cuối cùng tất cả đều thất bại.

Ngoài cảm giác ngọc bài làm rất tinh xảo, chạm trổ kỹ càng, mỗi người đều không có cảm giác khác.

Đặc biệt là Chu Kế Tiên, ngọc bài này ở trên tay hắn đã mười mấy năm , bình thường thời gian thưởng thức không nhiều nhưng có cơ hội hắn cũng sẽ lấy ra thưởng thức, còn tiến hành lau chùi, chưa bao giờ phát hiện có cái gì khác thường.

Lúc này nhìn lại, cảm giác vẫn giống nhau, căn bản cũng không thấy được gì.

Nhưng còn Lưu Cương và Vương Giai Giai thì lại không tỏ thái độ gì ra ngoài, bọn họ cũng không cần cẩn thận nhìn, ngọc bài này Lý Dương nói có điều lạ, bọn họ tin tưởng khẳng định sẽ có khác biệt, câu đố còn chưa công bố đáp án, đợi khi công bố tự nhiên sẽ biết.

Sự tín nhiệm của hai người bọn họ đối với Lý Dương tuyệt đối là mù quáng.

- Sư phụ, con nhìn như thế nào cũng nhìn không ra?

Tiêu Nham gí mặt nhìn thật lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi Bạch Minh một câu, Bạch Minh quay đầu lại nhìn hắn, lặng lẽ gõ đầu của hắn, nói :

- Ngươi mới học vài ngày, liền muốn nhìn được cái gì? Nếu vậy chúng ta đây đã không cần học rồi!

Gặp tai bay vạ gió Tiêu Nham cười khổ sờ sờ đầu, không nói thêm.

Bạch Minh cũng quay đầu lại, trong lòng của hắn còn đang suy nghĩ, đừng nói ngươi không thấy, chính là sư phụ của ngươi cũng vậy, thật là không nhìn ra, đương nhiên, những lời này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Triệu Khuê đi ra ngoài rất nhanh đã trở về.

Không bao lâu, Triệu Khuê liền quay trở lại phòng khách quý, trên tay của hắn cầm một bình rượu còn có một cái bàn chải nhỏ, ngoài ra không còn những vật khác .

Rượu thực bình thường, bàn chải cũng nhìn không ra có cái gì thần kỳ, Bạch Minh mấy người đều nghi hoặc nhìn Lý Dương.

Lý Dương nhận hai đồ vật kia, cũng không giải thích, trực tiếp tìm ra một cái cốc trà lớn, mở bình rượu ra trực tiếp đổ vào, lại đặt bàn chải ngâm vào trong chén rượu.

Làm xong tất cả chuyện này Lý Dương mới lấy ngọc bài tới, còn có chút thận trọng.

Một phút sau, Lý Dương cầm lấy bàn chải, đặt ở phía trước ngọc bài, xem bộ dáng có lẽ đang chuẩn bị tẩm rượu chà ngọc bài, hoặc là rửa ngọc bài.

- Lý tiên sinh, đây là thí nghiệm sao?

Chu Kế Tiên vội vàng kêu một tiếng, trên mặt còn mang theo kinh ngạc Chu Hiểu cũng như thế, so với cha còn có vẻ kinh ngạc hơn.

Người biết thưởng thức ngọc cũng biết, cần giữ gìn cẩn thận, đặc biệt là cổ ngọc truyền lại đời sau, bảo dưỡng càng không thể qua loa.

Nói như vậy, ngọc đều là dùng nước trắng để ngâm, tốt nhất là nước suối không bị ô nhiễm, rửa sạch, không thể dùng thứ có chứa tính ăn mòn để ngâm ngọc.

Trong rượu chứa cồn, độ ăn mòn của cồn không cao, nhưng cũng không tốt, ngọc bình thường gặp phải cồn còn không tốt, loại cổ ngọc truyền nhiều đời này, thật là phải kiêng kị cồn.

Cồn không chỉ có gây thương tổn đối với ngọc, đối với hình dáng cũng vậy, cồn có thể làm hư hao khối ngọc, tạo thành tổn thương không đáng có.

Cho nên thấy Lý Dương muốn dùng rượu và bàn chải để chà ngọc bài, Chu Kế Tiên mới nhịn không được, lại hỏi một câu.

Lý Dương cầm bàn chải, xoay người, chậm rãi gật đầu, nói:

- Đựa theo trí nhớ của tôi, có phải Ngọc bài Tử Cương Huyễn hay không, chính là dùng phương pháp này để làm thí nghiệm!

Chà rượu khẳng định là đúng rồi, nhưng Lý Dương cũng không nắm chắc, phương pháp hắn thấy, thật ra là phát hiện từ ngọc bài, nếu là lý giải sai lầm, thực tạo thành tổn thương đối với ngọc bài, hắn cũng sẽ vô cùng đau lòng.

Suy nghĩ chút, Lý Dương lại nói:

- Mạo hiểm vậy, để tôi thử chà một chút, xem cuối cùng có phải như vậy hay không!

Bàn chải không lớn, chỉ chà một chút thì không vấn đề.

- Được, vậy đợi chút, tôi chuẩn bị chút nước trong!

Chu Kế Tiên đồng ý, chính mình đi lấy nước trắng sạch, nếu là thí nghiệm không đúng, cần nhanh chóng rửa đi hết cồn, tránh tổn thất lớn nhất có thể.

Ngọc bài Tử Cương lớn như vậy, bảo tồn hoàn thiện thực không dễ dàng, thực bị hư, hắn sẽ cho là mình cũng có trách nhiệm, sẽ vì chuyện này mà đau lòng.

Lý Dương cảm kích nhìn hắn một cái, trước dụng ý của hắn, Vương Giai Giai đã muốn giải thích cho hắn, bất kể mục đích của Chu Kế Tiên là gì, cảm tình của hắn đối với đồ cổ là thật, là vị tiền bối đáng tôn kính.

Hết thảy chuẩn bị xong xuôi, Lý Dương mới cầm bàn chải, nhẹ nhàng trám chút rượu, quyết đoán chà lên ngọc bài.

Vị trí mà hắn chà, chính là chỗ nhìn thấy chữ dưới hình ảnh lập thể, nhưng những chữ này là do hắn sắp hàng lỗ châm mà đoán được, cũng không biết có phải là làm như vậy hay không.

Vừa chà xuống, Lý Dương lập tức dừng tay, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bài, lúc này trong lòng của hắn cũng có chút căng thẳng.

Kết quả có phải là giống như hắn phát hiện, dự đoán hay không, liền thấy ngay, nếu không phải, hắn còn phải đi về tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục tìm hiểu cho ra bí mật của ngọc bài.

Mấy người Bạch Minh, Chu Kế Tiên cũng đều trợn tròn mắt, không chớp, nhìn vào ngọc bài.

Chỗ bị rượu chà qua, mang theo chút ướt át, nhưng không có biến hóa gì, Chu Kế Tiên nhẹ nhàng lắc đầu, cầm lên khăn ướt chuẩn bị trước đó, chuẩn bị lau rượu trên ngọc bài.

Tay hắn mới vừa vươn ra, cả người thân đột nhiên rung động, hắn đưa cánh tay, cũng hoàn toàn cứng ngắc tại đó.

Bạch Minh , Mao lão, Thái lão cũng trợn to mắt, không thể tin được.

Ánh mắt Lý Dương cũng trừng lớn, tim đập nhanh, quả là giống như đúc những gì hắn phân tích.

Nơi bị hắn chà qua cồn, chầm chậm hiển hiện ra một chữ, một con chữ cứng cáp mạnh mẽ.

Cái chữ này là màu bạc, trắng hơn bạc một chút, nhưng rất sáng, chữ đầu tiên hiển hiện ra chính là “Tử”.

Tựa như mặt trăng trong nước chi, cái chữ này mang theo cảm giác phiêu đãng, ngay sau đó chữ thứ hai lại xuất hiện.

Chữ thứ hai là “Cương” .

Hai chữ cùng phiêu đãng, có vẻ thần bí dị thường , người chung quanh đều ngừng thở, trừng mắt, ngơ ngác nhìn hết thảy xảy ra, không ai suy nghĩ cái khác.

Chữ thứ ba, cũng xuất hiện ngay và giống hai chữ truớc, chữ “ Huyễn” này cũng đung đưa trong nước, chữ thứ tư và thứ năm, hiện ra gần mặt ngoài ngọc bài, hai chữ cuối cùng, là “ Ngọc bài”.

Ngọc bài Tử Cương Huyễn.

Năm chữ màu bạc phiêu đãng, không cần Lý Dương tiếp tục giải thích, người khác đều hiểu được thân phận ngọc bài này, đây thật sự là ngọc bài Tử Cương Huyễn, chẳng ai ngờ rằng, ngọc bài Tử Cương Huyễn lại thần kỳ như vậy.

Năm chữ hiện ra một hồi, lại chậm chậm nhạt dần.

- Lý… Lý tiên sinh, rượu, tiếp tục chà chút rượu!

Không đợi Lý Dương phản ứng, Chu Kế Tiên kêu lên đầu tiên, lúc này tất cả mọi người hiểu được Lý Dương đã đúng, còn về chuyện cồn có thể ảnh hưởng đối với ngọc bài hay không, tất cả mọi người đã quên.

Một bảo bối cần rượu mới có thể phát huy hiệu quả thần kỳ, rượu thực sẽ có ảnh hưởng đối với nó sao?

Lý Dương cầm bàn chải, lần này ngấm rượu càng nhiều, chà cũng càng mạnh, một góc nhỏ đã bị Lý Dương dùng rượu chà lên.

Những chũ giống như viết ở trên mặt nước, không ngừng ánh lên màu bạc lại xuất hiện, nhưng lần này không chỉ xuất hiện năm chữ, số lượng chữ xuất hiện càng nhiều.

Gần trên nhất, từ trên tới dưới chỉ có mười chữ, mười chữ này xếp liên tiếp, chính là một câu.

- Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chà vào là kinh ngạc!

Tiêu Nham há hốc mồm, chậm rãi đọc lên mấy chữ này, mấy chữ có vẻ vô cùng phiêu diêu, còn mang theo chút khí phách, cùng với cảm giác phong lưu phóng đãng không kềm chế được của lãng tử.

Cho dù người không hiểu thư pháp, cũng đều cảm giác như thế.

Mấy chữ này, giống như là một người hiệp khách du đãng, hoặc là một ẩn sĩ có cái nhìn thấu sự, không thực trên thế gian viết.

Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chà vào là kinh ngạc, đây là ý gì?

Mao lão nhẹ nhàng nỉ non, cha con Chu Kế Tiên hoàn toàn mắt choáng váng, Thái lão trừng mắt tròn xoe, vẻ mặt nói không nên lời.

- Có chữ viết, còn có chữ viết sao?

Đường quản lí đột nhiên kêu một tiếng, vươn đầu ngón tay ra, kích động chỉ vào ngọc bài, tay hắn còn đang run rẩy, từ lúc thấy sự thần kỳ của Ngọc bài biểu hiện ra, tim của hắn liền tăng nhịp không ngừng.

Mấy người, tất cả đều cẩn thận nhìn vào ngọc bài.

Chính là Lý Dương cũng không ngoại lệ, hắn dùng năng lực đặc thù đã phát hiện một vài chữ, nhưng sự chắp vá này, không phải tổng thể, hơn nữa tuyệt đối không có cảm giác phiêu dật như những chữ trước mắt.

Lần này chữ xuất hiện nhỏ hơn, nhưng giống như mười chữ kia, đều có vẻ vô cùng phiêu du.

Chữ không xuất hiện cùng lúc, hai hoặc là ba chữ hiện ra trước, càng mang theo vẻ thần bí, nhìn thấy mấy chữ này, Bạch Minh nhịn không được liền đọc ra.

- Ta Lục Tử Cương, cả đời có 3 thứ đắc ý, nghĩ ra kỹ thuật khắc chữ này, mượn khí thiên địa làm thành thần ngọc, hứng thú, hoan lạc ...

Trong câu chữ không có dấu chấm câu, Bạch Minh thuần túy là đọc nhấn giọng bằng cảm giác, hắn đọc, người khác thì đều trừng mắt thật to, vô cùng rung động.

Đây càng giống một câu nói, là câu tự thuật của Lục Tử Cương, có thể khắc bên trong đồ vật. Phương pháp khắc và khí thiên địa là cái gì không ai biết, trong dòng chữ của Lục Tử Cương vốn không đề cập phương pháp khắc.

Mọi người thấy rung động, đồng thời, tâm tình lại càng kích động .

Ai cũng hiểu, phát hiện ở khối ngọc bài này sẽ làm mọi người có nhiều hiểu biết hơn về Lục Tử Cương, còn những chữ xuất hiện trước mắt giống như thần tích, lại khiến khối ngọc bài này toát lên thần khí.

Thần khí mà một đại tông sư như Lục Tử Cương làm ra, ảnh hưởng khi nó xuất hiện đối với giới chạm ngọc,thậm chí cả giới Ngọc Thạch đều rất sâu đậm, rất lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.