Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 951: Chương 951: Ngọc bài Tử Cương Huyễn (2)






- Sau này nhất định sẽ như vậy!

Lý Dương mỉm cười gật đầu.

Bảo bối trên tay Lý Dương càng ngày càng nhiều, đặc biệt lần này từ Toronto thắng trở về thực nhiều bảo bối, nếu là mở nhà bảo tàng, thì còn không đủ, nhưng tổ chức triển lãm tư nhân như Thiệu Chí Hiên lại không vấn đề gì .

Lý Dương tổ chức triển lãm, lực hấp dẫn tuyệt đối vượt qua Thiệu Chí Hiên.

- Thực mong đợi được thưởng thức những bảo bối Lý tiên sinh sưu tầm!

Chu Kế Tiên cười theo một tiếng, vài người khác cũng đều gật đầu đồng ý, những vật khác không nói, chỉ ngay như thần khí ngọc tỷ truyền quốc và bát Trường Sinh cũng đủ lực hấp dẫn.

Thiệu Chí Hiên cùng Lý Dương hàn huyên vài câu, lúc sau liền rời đi, có rất nhiều khách đều cần hắn tự mình tiếp đãi, nhưng Chu Kế Tiên ở lại, hắn đi theo lại đây, vốn là đến làm quen Lý Dương.

Thiệu Chí Hiên đi rồi, Lý Dương quay đầu nói cùng Chu Kế Tiên:

- Chu lão, Tử Cương ngọc bài của ngài, là bảo bối thật quý!

Chu Kế Tiên cười lớn một tiếng, lắc đầu, trên mặt lại mang theo đắc ý, nói :

- Không dám, không dám, thứ này như thế nào cũng không sánh bằng những bảo bối của Lý tiên sinh!

Tử Cương ngọc vốn là rất ít thấy, Tử Cương ngọc lớn như vậy lại càng khó được, tuy rằng khối ngọc bài này không sánh bằng ngọc tỷ truyền quốc, bát Trường Sinh, nhưng lại là tinh phẩm vô cùng hiếm thấy, là thứ đáng giá nhất của Chu Kế Tiên.

Đường quản lí lại đảo cặp mắt trắng dã, rốt cục nhịn không được, nhẹ nói nói :

- Chu lão tiên sinh, ngài quá khiêm nhường, theo tôi được biết, có người từng đưa ra năm mươi triệu muốn mua khối Tử Cương ngọc bài nay của ngài, nhưng bởi vì anh ta là người ngoại quốc nên ngài cự tuyệt, nếu ngài đồng ý, có thể đã tạo ra một kỷ lục trong giới cổ ngọc!

Đường quản lí nói xong còn trộm đưa mắt nhìn Lý Dương, giống như đang nói: Mao Sứ của ngươi là trân quý, nhưng Tử Cương ngọc bài là bảo bối có người chịu bỏ ra năm mươi triệu để mua, không phải có thể so sánh với Mao Sứ này hay sao.

Đáng tiếc hắn không biết, hắn cố ý nói ra cái giá này không có bất kỳ chút lực nào đánh vào Lý Dương, trong tay Lý Dương, bảo bối giá trị vượt qua năm mươi triệu nhiều vô kể, bát Trường Sinh đã có người ra năm trăm triệu một cái.

Nhưng lời này của hắn lại làm cho Lý Dương khẽ động lòng.

Chu Kế Tiên nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:

- Tiểu Đường, cậu nói như vậy là sai lầm rồi, vô luận người nọ ra bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán. Tử Cương ngọc là bảo bối tổ tông truyền cho chúng ta, bị mất trên tay của tôi, tôi chính là người có tội với tổ tông, người đắc tội với quốc gia, sau khi chết, lão tổ tông cũng sẽ không nhận tôi!

- Chu lão tiên sinh, tôi hiểu được, tôi chỉ đơn cử ví dụ mà thôi!

Đường quản lí lập tức cúi đầu giải thích, Chu Kế Tiên này và ông chủ của bọn họ, Thiệu Chí Hiên, giống nhau, đều có tình dân tộc rất sâu, kỳ thật rất nhiều người làm sưu tầm nghĩ thế này. Mấy năm gần đây, bảo bối qua tay của bọn họ chảy ngược về nước cũng là càng ngày càng nhiều.

Chu Kế Tiên gật đầu, không nói gì, hắn có quen quản lí trẻ tuổi này, biết hắn nói lời này không có ác ý, huống hồ được người ta chỉ ra giá trị bảo bối của mình, trong lòng hắn cũng có chút kiêu ngạo nho nhỏ.

Lý Dương đột nhiên hỏi:

- Chu lão, cái giá kia nếu người mua không phải người ngoại quốc thì sao đây?

Chu Kế Tiên hơi ngẩn người, lúc trước có một người Hàn Quốc thích ngọc bài Tử Cương của hắn, ra giá năm mươi triệu, Chu Kế Tiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì thân phận của người nọ.

Suy nghĩ một chút, Chu Kế Tiên lại lắc đầu:

- Điều này tôi còn chưa nghĩ tới, nhưng đổi thành người trong nước thì tôi nghĩ là sẽ cần suy nghĩ!

Chu Kế Tiên không giống với Thiệu Chí Hiên, Thiệu Chí Hiên bởi vì yêu thích sưu tầm, mới thu mua mấy cửa hàng đồ cổ, làm kinh doanh đồ cổ.

Còn Chu Kế Tiên, bản thân chính là kinh doanh đồ cổ, tổ tiên hắn, từ đời Thanh tại Lưu Ly Hán ở Bắc Kinh đã làm nghề này, sau này, Chu Kế Tiên lại nắm cũ nghiệp, làm vài thập niên, cuối cùng làm được như bây giờ.

Từ bản chất mà nói, hắn còn là một thương nhân, chỉ cần không làm trái quan điểm của hắn, mọi bảo bối trong lòng của hắn đều có một giá trị, không giống Thiệu Chí Hiên và Lý Dương, nếu là thứ hắn yêu quý căn bản sẽ không xem xét chuyện đi bán.

- Tôi hiểu!

Lý Dương gật đầu, trong lòng tính toán nếu hắn thật muốn ra giá mua ngọc bài, làm như thế nào để mở miệng, hay là tìm Thiệu Chí Hiên hỗ trợ, có thể nắm chắc một chút.

Chu Kế Tiên nhìn thoáng qua chung quanh, nói :

- Lý tiên sinh, cậu có mệt hay không, muốn đến bên cạnh nghỉ ngơi hay không?

- Được, vừa lúc có một số việc muốn hỏi thăm Chu lão một chút!

Lý Dương đồng ý, nói.

- Không thành vấn đề, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói cho cậu biết!

Chu Kế Tiên cười lớn một tiếng, hắn còn tưởng rằng Lý Dương muốn hỏi chuyện Tử Cương ngọc bài. Chuyện hắn có được Tử Cương ngọc bài này nghĩ đến cũng thực phấn khích, Lý Dương hỏi, hắn sẽ nói ra.

Đây cũng là một lần kiểm lậu để cho hắn kiêu ngạo thật lâu.

Phòng nghỉ ở bên cạnh, phía trước có rất nhiều người, sau khi hoạt động bắt đầu, mọi người đều đã đi đến sảnh triển lãm, lúc Chu Kế Tiên dẫn theo Lý Dương vào, chỉ có hai vị lão nhân ngồi ở bên trong nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Ở trong này, Chu Kế Tiên coi như là người chủ nhân, kêu người đem lên đây ít trà hảo hạng.

Đường quản lí cũng vào theo, đáng tiếc hắn thoạt nhìn có chút không cam lòng, trong phòng triển lãm có rất nhiều bảo bối mà hắn chưa thấy qua, đang muốn thưởng thức, lại bị ép vào phòng nghỉ cùng Lý Dương.

Trong lòng hắn, lúc này lại không biết đang oán hận Lý Dương như thế nào đâu.

Đây cũng là do hắn không biết thân phận Lý Dương mà thành, nếu là biết được, không biết sẽ kích động đến nhường nào.

Lý Dương là danh nhân giới cổ vật, nhưng người hiểu rõ về Lý Dương đều là lão tiền bối hoặc là đại sư, người bình thường biết đến cũng không nhiều.

Người như Đường quản lí, bình thường làm việc chăm chỉ, người tiếp xúc phần lớn là người sưu tầm bình thường, hiểu biết về Lý Dương còn không bằng một số sinh viên, luôn luôn tra cứu thông tin về Lý Dương.

Đương nhiên, nếu ở Phan Gia Viên thì hoàn toàn không giống với lúc trước, nơi đó cơ hồ tất cả mọi người đều biết Lý Dương.

Lý Dương có một vài danh khí, là có được từ Phan Gia Viên.

Nhưng Đường quản lí cho dù biết cái tên Lý Dương này, biết Lý Dương là chuyên gia giám định và sưu tầm rất lợi hại, có công đem ngọc tỷ truyền quốc ra thế giới, chủ nhân ngọc tỷ truyền quốc chính là Lý Dương.

Bất đắc dĩ chính là, hắn bởi vì công việc bề bộn nhiều việc nên chưa xem ti vi, kỳ thật có xem cũng vô dụng, nhà đài phát đi hình ảnh, do Lý Dương yêu cầu, cố ý làm mờ đi, căn bản nhìn không ra bộ dáng thực của hắn. Mà ngay từ đầu Đường quản lí cũng không nghĩ người trẻ tuổi trước mắt này lại có lien hệ với Lý Dương trong lời đồn, đặc biệt nghe bọn họ đối thoại, lại càng không nghĩ như vậy, người trùng tên trùng họ rất nhiều, mà Lý Dương lại là một cái tên đại chúng.

Hơn nữa, ở trong lòng của hắn, Lý Dương nhìn như thế nào cũng phải hơn ba mươi tuổi? Cũng không phải hơn hai mươi tuổi như người trước mặt.

Lý Dương này, tựa như một sinh viên vừa tốt nghiệp, cùng Tiêu Nham không khác là bao.

Bên kia, nghe xong chuyện Lý Dương hỏi, Chu Kế Tiên nhíu nhíu mày, nói:

- Lý tiên sinh, anh nói cái ngọc tháp nào kia? Tôi không nhớ rõ, để tôi hỏi lại trước đã, được không?

Hắn nghĩ Lý Dương muốn hỏi chuyện Tử Cương ngọc, không ngờ rằng đối phương hỏi chính là chuyện về cửa hàng đồ cổ Bác Cổ Đường, cửa hàng đồ cổ đó là nơi hắn làm giàu nhưng mấy năm nay hắn rất ít hỏi đến việc kinh doanh, đã sớm giao cho con trai toàn quyền xử lý.

- Vậy phiền ngài !

Lý Dương cười cười, lai lịch ngọc tháp có thể tra rõ ràng, có một chút trợ giúp cho tìm hiểu về Ngô Côn Đao của hắn, nhưng Lý Dương cũng không có nhiều hi vọng, lưỡi dao giấu kỹ như vậy, cho dù là nguyên chủ nhân cũng không nhất định biết có thứ này.

Lý Dương truy xét điểm ấy, chỉ là muốn thử thời vận, bằng không cũng sẽ phải đợi cho một thiên tài xuất hiện mà hỏi .

- Không phiền đâu, Lý tiên sinh, xin chờ một chút!

Chu Kế Tiên cười lớn lắc đầu.

Chuỵên xác thực không phải là chuyện gì phiền phức, trong lòng hắn cũng muốn cố gắng làm như vậy. Lý Dương còn trẻ như vậy đã có thành tựu như hiện tại, tương lai thật sự rất rộng mở. Tuổi của hắn lớn, Lý Dương thành tựu cao tới đâu kỳ thật cũng không quan hệ đến hắn, nhưng lưu lại thiện duyên, thân thiết với Lý Dương sẽ có trợ giúp cực lớn đối với con cháu hắn.

Chu Kế Tiên tin tưởng qua mấy năm, mười năm, hoặc là hai mươi năm sau, Lý Dương thực sự trưởng thành, nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng nhất trong giới, cũng là người có uy vọng nhất.

Tương lai không ai có thể so sánh với Lý Dương, đây là cách nhìn của Chu Kế Tiên.

Cho nên hắn mới chủ động bảo Thiệu Chí Hiên giới thiệu hắn với Lý Dương, sớm đặt quan hệ cho con cháu, lúc này đừng nói Lý Dương hỏi việc nhỏ như vậy , chính là hỏi một chuyện đại sự, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức.

Chu Kế Tiên gọi điện thoại, bảo con trai ở dưới lầu đi lên trả lời chuyện Lý Dương hỏi, lại còn có thể cho bọn họ quen nhau.

Khi đang chờ đợi, lại có mấy người vào phòng nghỉ, có một người Chu Kế Tiên quen biết, Chu Kế Tiên đi lên bắt chuyện trước.

Thừa dịp này, Lý Dương nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong đầu của hắn còn muốn quan sát Tử Cương ngọc bài, lỗ kim kỳ quái này bản năng mách bảo khiến hắn cảm thấy không tầm thường, lổ nhỏ còn này khiến Lý Dương nhớ đến lưỡi dao thần bí giấu bên trong tháp ngọc.

Lưỡi dao thực mềm, ngay đỉnh nhọn của dao lại khác thường, có một góc nhọn vô cùng nhỏ, còn nhỏ hơn so với cây kim, Lý Dương nhớ lại hình dáng lưỡi dao rồi so sánh, xem lưỡi dao cùng ngọc bài Tử Cương trước mắt mối liên hệ nào hay không.

Nếu là có liên hệ, lưỡi dao kia thực có thể là Ngô Côn Đao thất truyền, là khí cụ Lục Tử Cương thành danh.

Nhắm mắt lại, hình ảnh lập thể tự động triển khai, phòng nghỉ và sảnh triển lãm không xa, cự ly này Lý Dương chỉ cách Tử Cương ngọc bài khoảng một trăm mét, phóng to hình ảnh một chút, ngọc bài lập tức lại hiện ra trong hình ảnh lập thể.

Bỏ qua toàn bộ thứ khác, Lý Dương chuyên chú phân tích lỗ kim trong ngọc bài.

Những lỗ kim này, đều khiến Lý Dương cảm giác có quy luật gì đó, đáng tiếc rất phức tạp, nhìn một chút không đoán ra.

Chầm chậm, Lý Dương tiến hành sắp hàng phân loại dựa theo lỗ kim dài ngắn, lớn nhỏ, bỏ qua một số không quan trọng, những lỗ kim dần dần bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Lỗ kim rất tinh tế, thế nhưng khi sắp hàng ra hình người, tuy rằng còn không thấy rõ, nhưng quả thật xuất hiện hình dáng giống người, và lại không chỉ một người.

Đây vẫn chỉ là một phần nhỏ, bên kia, Lý Dương cố ý sắp hàng, dần dần cũng hiển lộ ra bất đồng.

Bên này, lại cho thấy vài con chữ, chữ thoạt nhìn thực hư ảo, cũng rất khó phân biệt là chữ gì, Lý Dương không ngừng uốn nắn sắp hàng, không ngừng che bớt hoặc là để lộ ra, một lát sau, rốt cục hắn thấy rõ ràng mấy chữ trong đó.

Những chữ này hiện ra xong, sắc mặt Lý Dương biến đổi mạnh mẽ, đứng bật dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.